Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
23. Trẻ con không nên thử trò chơi của người lớn
Bóng tối.
Lăng Viễn cảm thấy mình đang đứng trước bóng tối vô tận. Anh thấy hơi lạ. Nằm mơ sao?
Bóng tối dày đặc bao quanh, Lăng Viễn cảm giác mình bị ngâm trong đêm đen, giống như một tiêu bản. Anh tò mò... đứng ở phía đối diện trong bóng đêm. ——Anh thấy Huân Nhiên đang ngồi cách đó không xa.
Huân Nhiên?
Lăng Viễn bước tới, trước mặt có một vách ngăn bằng kính, dù cố gắng thế nào anh cũng không thể vượt qua được.
Lăng Viễn có chút nôn nóng. Cái đầu tinh vi của anh mách bảo: Anh đang nằm mơ. Nhưng dù trong mơ, anh cũng không cho phép Huân Nhiên lẻ loi một mình. Anh hết đá rồi đấm nhưng vẫn không thể vượt qua đó.
Anh thấy Huân Nhiên đang gục đầu, hai tay bị trói sau lưng, ngồi trên ghế, không có chút sức sống.
Đứng ở đỉnh bóng đêm.
Môi của Huân Nhiên khô nứt nẻ chảy máu. Cậu nhắm mắt lại, cả người khẽ run lên. Thiếu nước trầm trọng, Lý Huân Nhiên ở giữa ngất và không ngất. Hai bàn tay bị trói sưng tấy, vết dây thừng bào mòn lở loét, cậu giãy dụa không ngừng.
——Huân Nhiên?
Lăng Viễn cảm thấy mình đang đứng trước màn ảnh chiếu phim trong bóng tối, lửa giận của anh không liên quan gì đến những người bên trong màn hình.
Anh cầu xin hắn cho cậu uống miếng nước. Sự tức giận của Lăng Viễn biến thành van xin, anh thậm chí không thể tìm ra ai đã bắt Lý Huân Nhiên. Anh quay cuồng, cơn phẫn nộ mãnh liệt anh không thể kìm chế.
Anh nhìn thấy Lý Huân Nhiên bị người đá ngã lăn trên đất.
Lửa giận bùng lên như nham thạch nóng chảy.
Lăng Viễn bị lửa giận của chính mình làm bừng tỉnh.
Anh không biết tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy, anh thấy Huân Nhiên bị đánh đập, chịu đói khát mà anh lại không thể làm gì. Lửa giận trong l*иg ngực thiêu đốt khiến anh tỉnh táo, Lăng Viễn bật khỏi giường, đi vòng quanh tại chỗ, mắc nghẹn ho khan.
Đó chỉ là một giấc mơ.
Lăng Viễn đi qua đi lại bình ổn lửa giận. Anh muốn xé xác kẻ hành hạ Huân Nhiên, lại thấy thật nực cười, đó chỉ là một giấc mơ.
Lăng Viễn lặng lẽ mở cửa, từ từ đi vào phòng của Lý Huân Nhiên.
Lý Huân Nhiên đang ngủ say.
Cậu cuộn mình trong chăn bông mềm mại, hơi thở thoải mái nhẹ nhàng kéo dài. Lý Huân Nhiên không có ngáy ngủ, cậu ngủ một giấc nhẹ nhàng, giống như sợ làm phiền người khác.
Lăng Viễn nhìn thấy người trong mộng đắm mình trong ánh trăng, như đang trôi trên mặt biển yên tĩnh, anh nghe được tiếng sóng êm đềm, nhấp nhô trong huyết quản.
Cảm ơn ánh trăng.
Ngày hôm sau Viện trưởng Lăng tràn đầy năng lượng. Anh đi làm đúng giờ, kiểm tra lịch trình, kiểm tra phòng, đối phó với những việc nên làm. Gần đây Viện trưởng rất vui vẻ, điều này khiến các nhân viên y tế có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Viện trưởng đang yêu?
Lăng Viễn đi ngang qua khoa nội trú bị một cô gái đâm phải.
Lăng Viễn giúp đỡ cô ấy, trong mái tóc dài hỗn loạn nhận ra là cô vợ nhỏ của Lý Duệ.....Tạm thời có thể nói như vậy. Cô Hứa rất khá nhưng lúc nào cũng lật đật, luôn có tâm tư. Viện trưởng Lăng có ấn tượng tốt về cô, anh hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho Lý Duệ. Cô Hứa nhìn Lăng Viễn rơm rớm nước mắt, hốt hoảng muốn nói lại thôi.
"Cô đến thăm Lý Duệ? Cậu ấy rất tốt." Viện trưởng Lăng bất đắc dĩ: "Cô bị sao vậy?"
Hứa Nam cắn môi dưới, cười cứng ngắc: "Viện trưởng Lăng."
Lăng Viễn nói: "Cô.....không khỏe sao?"
Hứa Nam mắt sưng đỏ, toàn thân hơi run rẩy: "Không, không có gì."
Viện trưởng Lăng thật sự không muốn làm cô khó xử, đành phải nói: "Lý Duệ rất nhớ cô"
Hứa Nam gật đầu.
Lý Duệ rơi vào nội dung ngôn tình nào đó, cả bệnh viện đều biết. Lăng Viễn xấu hổ, kết thúc cuộc trò chuyện, anh đi đến phòng của Lý Duệ kiểm tra.
Lý Duệ hỗn loạn. Anh ta nhắm mắt nằm trên giường. Chàng trai rắn chắc anh tuấn, tuổi còn trẻ đã là bác sĩ chủ nhiệm, Lăng Viễn cảm thấy rất kỳ lạ khi có người ngần ngại yêu anh ta mà không phải tiến tới dũng cảm yêu đến quên bản thân.
Lý Duệ đang nói mê sảng.
Anh ta lôi kéo Chủ nhiệm Vi, còn rất nghiêm túc nói: "Có phải tôi bị nhiễm trùng khoang bụng không? Cần phẫu thuật lần hai? Biến chứng viêm ruột thừa? Tôi nghe thấy hết lời thảo luận giữa anh và Viện trưởng Lăng về ca mổ của tôi rồi."
Bác sĩ Tiểu Úc viết trên giấy: Anh ấy thật lâu rồi chưa ngủ.
Lăng Viễn đành phải vừa trấn an vừa kêu người tiêm thuốc an thần cho anh ta. Lý Duệ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, Viện trưởng Lăng và Chủ nhiệm Vi thảo luận tình trạng của Lý Duệ.
Vi Thiên Thư rất hoảng hốt.
Buổi sáng anh ấy thất thần đi trong khoa ngoại trú, bị đồng nghiệp vỗ vai: " Có chuyện gì vậy Tam Ngưu?"
Vi Thiên Thư định thần:"Hình như tôi nhìn thấy cô Liêu đang khám bệnh..."
Đồng nghiệp sững sờ: "Đừng có nói nhảm!"
Vi Thiên Thư hiếm khi không nói lại câu nào.
Anh ấy thậm chí không muốn đối mặt với Lăng Viễn.
"Tôi biết bây giờ nói đến tình cảm là mang ý nghĩa xấu." Vi Tam Ngưu, người từng chăn trâu trên núi, được cô Liêu đưa ra ngoài tài trợ sang Nhật du học hoang mang nói: "Lúc trước vị Chủ nhiệm cũ mang theo chúng ta vào đây trị bệnh cứu người... Viện trưởng Lăng đã đúng, thời đại kinh tế. Câu hỏi đặt ra là, nếu tình cảm trong thời đại kinh tế là rác rưởi, vậy tôi ở đây để làm gì? Không bằng tôi đi đến bệnh viện tư nhân?"
Hai bác sĩ Khoa phụ sản lâu năm của bệnh viện trực thuộc đã đổi chỗ đến Bệnh viện Ôn Trữ. Bệnh viện tư không cần thức dậy lúc nửa đêm, không cần bị y đức gông cùm. Nguồn lực y tế công khai nghiêng về tư bản, người nghèo không cần vọng tưởng đến cũng sẽ không gây rắc rối cho bác sĩ.
Không tiền ai quan tâm đến bạn.
Lăng Viễn đứng ở một đầu hành lang, Vi Thiên Thư chậm rãi đi đến đầu kia. Anh ấy im lặng nhìn Lăng Viễn, xoay người rời đi.
Buổi chiều Lăng Viễn đến kiểm tra phòng của Lý Duệ. Lý Duệ cuối cùng đã làm hòa với cô Hứa, hai người nắm tay nhau, hai người nồng nàn anh một câu em một câu nói chuyện mùi mẫn. Lăng Viễn cứng ngắc bước vào, mọi chỉ số đều bình thường, kiểm tra xong liếc nhìn Lý Duệ đang nằm trên giường. Cô Hứa thật sự rất xinh đẹp, mái tóc dài xõa ngang lưng, vương trên người Lý Duệ. Đáng tiếc Lý Duệ vô phước hưởng thụ.
Viện trưởng Lăng yêu thương Lý Duệ, dù sao cũng là niềm tự hào của anh mà. Người đẹp ở bên, Lý Duệ thì thọc ống thông các hướng...
Tạo nghiệp!
Về lý thuyết, vết mổ của Huân Nhiên phải mất ít nhất ba tháng mới có thể vân động mạnh. Lý Duệ rõ ràng là tự mình làm khó mình.
Chính mình và Lý Duệ ai xui xẻo hơn đây?
Lăng Viễn sử dụng bộ não được trang bị hoàn hảo của mình quay cuồng suy nghĩ.
Cơ thể.
Đôi mắt đang khóc.
Những ngón tay thon dài.
Viện trưởng Lăng kết thúc dòng suy nghĩ quay cuồng rồi tự phê bình.
Đen tối!
Sau đó Viện trưởng Lăng một thân chính khí đưa ra lời dặn dò của một bác sĩ, cô Hứa dịu dàng lắng nghe, Viện trưởng Lăng nghĩ đến, cái người ở nhà không để người khác bớt lo đang làm gì nhỉ? Có chú ý đến vết thương hay không?
Lý Huân Nhiên cũng đang bận. Cậu đang chẫm rãi thay bộ cảnh phục lấy từ nhà cha mẹ. Cậu kéo thẳng vành mũ, chậm rãi đi đến nhà cô của Lượng Lượng - người phụ nữ cắt tóc ở chợ rau. Liên tục vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, bảo cô ta đối xử tốt với Lượng Lượng. Khi Lăng Viễn về nhà, nhìn thấy một chàng cảnh sát nhỏ đang đứng trong nhà, cảnh phục thẳng tắp ngay ngắn, dưới bóng vành mũ là một đôi mắt đại bàng.
Tiêu tiêu như tùng hạ phong(*).
(*Như gió xào xạc giữa rừng thông – Trích từ tập thơ viết bằng chữ cổ Trung Quốc thời Nam triều - Nguồn zhidao.baidu) Trong đầu Lăng Viễn chợt hiện lên câu này, anh mỉm cười.
Đứa trẻ không hiểu chuyện. Nhóc con dường như đang chơi một trò chơi rất thú vị, sử dụng sắc đẹp của mình tác oai tác quái, trêu vào mồi lửa. Viện trưởng Lăng giày cũng không đổi, đứng trên hành lang. Cảnh quan Lý mặc đồng phục chỉnh tề đứng trước mặt anh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đẹp đúng không?"
"Em có thể tự thay sao."
"Mẹ em thay cho em. Em không cởi ra được."
"Muốn anh giúp em?"
"Như vậy tốt nhất."
Lăng Viễn giúp Lý Huân Nhiên cởϊ áσ mũ cảnh phục, Lý Huân Nhiên nhẹ nhàng nói:"Em đưa tiền lương mới được phát cho cô của Lượng Lượng. Số tiền này chắc chắn không được dùng cho Lượng Lượng. Nhưng em có thể mua vẻ mặt tươi cười của cô cậu bé đúng không?"
Lăng Viễn nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Có thể."
Cởϊ áσ rồi nên đến quần. Lăng Viễn cởi thắt lưng của Lý Huân Nhiên, Lý Huân Nhiên dùng những ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của Lăng Viễn. Cậu thích gương mặt của Lăng Viễn, cũng thích cơ thể vạm vỡ của anh. Lý Huân Nhiên chọc ngón tay của mình lên mặt Lăng Viễn, bất ngờ bị Lăng Viễn bắt lấy.
Lý Huân Nhiên bị bấm nút dừng.
Lăng Viễn cũng rất thích hút thuốc. Kẻ nghiện hút thuốc nheo mắt, dùng ánh mắt vô cùng nôn nóng thèm thuốc lạnh lùng nhìn Lý Huân Nhiên. Anh nửa ngồi xổm, ngẩng đầu, Lý Huân Nhiên vẫn đang bị anh nắm chặt - anh dùng răng nhẹ nhàng cọ ngón tay mảnh khảnh của Lý Huân Nhiên.
Giống như ngậm điếu thuốc.
Răng nanh khẽ cắn, môi hơi ngậm. Không có ni-cô-tin, chỉ có những ngón tay nɧu͙© ɖu͙© hoàn hảo của người yêu... Lý Huân Nhiên chạm vào lưỡi của Lăng Viễn.
Lý Huân Nhiên lúc này thật sự choáng váng.
Bị dọa ngốc rồi.
Lăng Viễn là một cỗ máy tinh vi nhất, một thiên tài hoàn hảo nhất, một viện trưởng đáng kính nhất. Anh lạnh lùng, ổn trọng, tự cường, đáng tin cậy.
Nhưng anh thật sự có ham muốn tìиɧ ɖu͙©.
Du͙© vọиɠ dâng trào của anh gần như bị bao phủ Lý Huân Nhiên.
Lý Huân Nhiên cứng người rùng mình. Lăng Viễn cởi thắt lưng đứng dậy, miệng vẫn ngậm lấy ngón tay cậu, cười mơ hồ: "Nhóc con, anh đã nói, đừng có trêu chọc anh."
Chờ vết thương em lành.
- ----o0o-----
Một người xót người iu không nỡ xuống tay, một người lòng có dư mà sức không đủ. Nhưng xét cho cùng Viện trưởng của chúng ta xui hơn, người yêu của Chủ nhiệm Lý không có khıêυ khí©h dụ dỗ như ai kia. Ai kia rõ ràng là thuộc tính ngốc manh lại cứ thích khoác cái mác dụ hoặc, tự làm bậy không thể sống.