Chương 20

Trans: Qt + Gg dịch

Editor + Beta: Cass Panda

- ---------o0o----------

20. Sạc trong năm phút, nói chuyện trong hai giờ (*)

(*Ý nghĩa là được hời)

Lăng Viễn ôm Lý Huân Nhiên bình tĩnh lại. Anh mơ hồ phàn nàn: "Trong túi em là gì vậy? Còm cọm."

Lý Huân Nhiên sang sảng: "Ồ, em vừa đi ngang qua cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng."

".....Trong nhà anh có cái mới."

"Vậy thì cái này tặng cho anh. Em không định đến đây tay không."

Lý Huân Nhiên nằm trên giường cắn táo răng rắc, Lăng Viễn chậm rãi cởi từng cúc áo của cậu, nhẹ nhàng nới lỏng thắt lưng, tự mình..... thay băng cho cậu.

"Dịch mô còn đang tiết ra, em hiếu động, nhớ chú ý."

"Thật ra em thấy vẫn còn được."

"Là do anh dùng iodophor em mới không thấy đau, nếu anh lau bằng cồn hoặc i-ốt, em sẽ biết thế nào là lễ độ."

Lý Huân Nhiên cắn táo răng rắc.

Viện trưởng Lăng tự mình thay băng, trịnh trọng hôn lên tấm lưng mảnh khảnh của cậu. Lý Huân Nhiên cười to: "Ngứa!"

Vết mổ của cậu thật sự không ngắn. Viện trưởng Lăng nhìn, mổ bụng có lẽ là Chủ nhiệm Vi, khâu bụng có lẽ là Chủ nhiệm Lý. Kỹ thuật khâu của Chủ nhiệm Lý vừa có kỹ thuật lại có tiến bộ.

Lăng Viễn tìm một bộ vệ sinh cá nhân đầy đủ mới, Lý Huân Nhiên vào phòng tắm rửa mặt. Lăng Viễn cầm bàn chải đánh răng được Lý Huân Nhiên đem tới: "Cái này anh phải trân trọng mới được."

Lý Huân Nhiên phồng miệng đánh răng, hồi lâu mới nói: "Tín vật đính ước."

Viện trưởng Lăng dở khóc dở cười: "Em chậm thôi, đừng để vết thương dính nước."

Lý Huân Nhiên cử động vai, rất không vui: "Đến khi nào thì em có thể tắm đây. Cơ thể có mùi rồi. Chủ nhiệm Lý nói với mẹ em vết thương không thể dính nước, em ngay cả lau người cũng không được."

Lăng Viễn dựa vào cửa phòng tắm: "Tối nay không được, vừa mới thay băng. Em ráng chịu đựng, tối mai anh tìm cách gội đầu lau người cho em."

Lý Huân Nhiên đánh răng, rửa mặt rửa chân, cuối cùng lau bàn chân. Cậu không thể cúi xuống, gác chân lên đầu gối của chân còn lại. Lăng Viễn thấy cậu gặp khó khăn muốn đến giúp, Lý Huân Nhiên nói: "Đừng đừng đừng, em có thể làm được."

Cuối cùng, Lăng Viễn đi đổ nước rửa chân.

Lý Huân Nhiên bây giờ không thể nằm cùng giường với người ta, như vậy có chút nguy hiểm. Lăng Viễn đề nghị Lý Huân Nhiên đi ngủ trong phòng ngủ chính, anh ngủ trong phòng ngủ cho khách. Lý Huân Nhiên nói: "Sao anh đột nhiên dài dòng quá vậy? Em thích phòng ngủ dành cho khách. Phòng ngủ chính của anh quá lớn, trông không được ấm áp."

Viện trưởng Lăng đột nhiên nhớ ra: "Em đến đây ba mẹ có biết không?"

Lý Huân Nhiên vui vẻ nằm ở trên giường vùi vào trong chăn bông dày, ngượng ngùng nói: "Biết. Mẹ em cảm thấy..... anh là đệ nhất đao về gan mật, nhất định biết nhiều hơn những người khác. Cho nên tìm đến anh chắc chắn là đúng đắn. Bà ấy cảm thấy em tới tìm anh là được lợi..."

Lăng Viễn cười: "Mẹ chúng ta nói rất đúng, anh rất rẻ em được hời rồi."

Khi anh đứng dậy rời đi, Lý Huân Nhiên đột nhiên dùng tay phải chỉ vào anh, tay trái nắm lại, ngón cái hướng lên đặt trước ngực, tay phải vuốt nhanh ngón cái tay trái.

Viện trưởng Lăng lại bị tiếng điện thoại đánh thức lúc nửa đêm. Lo lắng làm Lý Huân Nhiên giật mình, anh chộp lấy điện thoại nhảy dựng lên, chân đá vào tủ đầu giường kêu không ra tiếng. Anh nhảy bằng một chân, vừa đau vừa muốn cười, ngẫm lại chính mình không cẩn thận.

Lý Huân Nhiên rốt cuộc nghe thấy, từ từ đứng dậy, khoác chăn nhìn Lăng Viễn bận rộn. Lăng Viễn thay quần áo đổi giày, ấm áp nói: "Có một vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc, bệnh viện trực thuộc ở gần nhất nên tất cả người bị thương đều được đưa đến bệnh viện. Anh phải đi nhanh... Buổi sáng em đừng nấu cơm, đi mua đồ nóng ăn, đừng đợi anh. "

"Anh mang chìa khóa chưa? Đừng lái xe nhanh quá."

Viện trưởng Lăng vẫy tay, tinh thần hăng hái đi ra ngoài.

Bệnh viện trực thuộc là bệnh viện tốt nhất nhưng đứng trước trận chiến lớn như vậy cũng có chút căng thẳng. Lăng Viễn trên đường đến đã điều động giường bệnh và máu, Lý Duệ sắp xếp người đếm xem có thể kê thêm tối đa bao nhiêu giường, có bao nhiêu bệnh nhân nội trú có thể xuất viện trước thời hạn. Bệnh viện trực thuộc giống như một cỗ máy tinh vi từ trên xuống dưới, chạy chính xác từng giây, vận hành ở tốc độ cao.

Khi Viện trưởng Lăng đến, anh gọi điện hỏi Chủ nhiệm Vi đang ở hiện trường: "Người bị thương thế nào rồi?"

Chủ nhiệm Vi từ nhà trực tiếp đến hiện trường, chưa kịp mặc áo blouse, vội sấp mặt: "Có sáu mươi người bị thương nặng, bởi vì có hai xe buýt gặp nạn. Còn có một số người bị thương nhẹ, trung tâm cấp cứu đã điều phối các anh em ở bệnh viện khác đến."

Viện trưởng Lăng chỉ đạo những người trong khoa nội trú kiểm tra giường qua đêm, trả lời tăng sáu mươi giường là tối đa. Không có đủ bác sĩ tuyến một, gọi tất cả bác sĩ tuyến hai tới.

Sau đó Viện trưởng Lăng gọi cho Cục Công an, khách khí nói: "Cục trưởng Lý, cháu là Lăng Viễn từ bệnh viện trực thuộc. Vâng. Đúng vậy, là chuyện tai nạn giao thông liên hoàn trên cao tốc. Bệnh viện chúng cháu cần chút lực lượng cảnh sát. Đúng vậy, đúng vậy, cháu biết bây giờ bên chú cũng không đủ nhân lực, đều đi hỗ trợ cảnh sát giao thông. Tốt, cảm ơn chú. "

Các bác sĩ bên cạnh Viện trưởng Lăng liếc nhìn nhau: Viện trưởng Lăng hôm nay rất hăng hái nha.

Bình thường Viện trưởng Lăng cho cảm giác là một bộ phận của cỗ máy lớn trong bệnh viện trực thuộc. Không biết mệt mỏi, hoạt động ổn định, máy móc cứng ngắc. Viện trưởng Lăng hôm nay tràn đầy sức sống, tuy rằng mặt vẫn nghiêm nghi, nhưng nghiêm nghị cũng ít hơn.

Sáu mươi người bị thương không phải là áp lực lớn nhất, áp lực lớn nhất chính là gia đình của sáu mươi người bị thương này. Xe cấp cứu về đến, Viện trưởng Lăng dẫn tất cả các bác sĩ đến đón. Đẩy từng cái giường đến, phòng cấp cứu không chứa hết, tất cả đều xếp ở đại sảnh. Người nhà của người bị thương, đứa nhỏ thì khóc người lớn thì kêu, người có sức lực thì túm cổ áo, kéo ống tay áo bác sĩ: "Người nhà tôi bị nặng hơn, anh xem trước đi!"

Các bác sĩ sức đầu mẻ trán, khoa điều trị nội trú lại vỡ trận, một y tá trẻ bị đánh. Viện trưởng Lăng đang cấp cứu một người bị thương nặng, không biết ai nhận ra anh là Viện trưởng của bệnh viện trực thuộc, bọn họ đều muốn giành giật để anh cấp cứu người thân của họ, hiện trường gần như mất kiểm soát. Phó viện trưởng Vương đến khoa nội trú xem người nhà náo loạn ra sao, sau đó tâm trạng buồn phiền: "Người nhà muốn gặp Chủ nhiệm Lý, không cản được, tôi đi cũng không được!" Viện trưởng Lăng nhìn bác sĩ nội trú cắm ống cho người bị thương nặng: "Chủ nhiệm Lý bị sao vậy?"

"Chủ nhiệm Lý tiếp nhận một phụ nữ mang thai bị ung thư đường ruột. Chủ nhiệm Lý đề nghị không cần đứa nhỏ, người nhà đến làm loạn. Hiện đang được điều trị, phải bảo vệ đứa nhỏ trước, nhưng sản phụ vừa lên cơn co thắt. "

Y tá hô lớn: "Rung thất!"

Viện trưởng Lăng không thể quan tâm đến chuyện khác: "Chuẩn bị máy khử rung tim!"

Phó viện trưởng Vương ngẩng đầu, đám đông tấp nập. Không tìm thấy Chủ nhiệm Lý ở đâu. Bản thân ông cũng phải tiến vào cứu người, đến trạm y tá gọi đường dây nội bộ: "Để bác sĩ Tô đến khoa nội trú xem Đường Bình rồi đưa ra kết luận!"

Đại sảnh cấp cứu lại náo loạn, vừa mới có người chuẩn bị nổi giận, bỗng nhiên có vài cảnh sát bước vào. Trong bệnh viện tông màu trắng có một ít đồng phục xanh đen tiến vào, tựa hồ có vài phần không khí bị đào đi mất. Khi xe cấp cứu đến cũng có cảnh sát, nhưng về cơ bản là cảnh sát giao thông cũng không vào trong bệnh viện. Đến đây đều là cảnh sát an ninh, chắp tay sau lưng đứng trong bệnh viện. Cảnh tượng nhất thời tốt đẹp hơn rất nhiều, mấy người muốn phẫn nộ cũng không còn phẫn nộ nữa.

Bác sĩ Tô đã kiểm tra cho Đường Bình, y tá trong trạm báo cáo với Phó viện trưởng Vương: "Bệnh nhân đã uống thuốc Đông y trong thời gian nhịn ăn, hơn nữa người nhà bệnh nhân còn muốn cho uống canh nhân sâm, bồi bổ nguyên khí sẽ tốt hơn. Hiện tại mấy loại thuốc Đông y này gây tắc ruột cho bệnh nhân, bác sĩ Tô đề nghị mổ lấy thai trước, sau đó sẽ tiến hành phẫu thuật đường ruột. "

Phó viện trưởng Vương chửi thề một câu: "Khốn kiếp."

Viện trưởng Lăng đã đứng cả một ngày. Những người bị thương nặng được sơ cứu tại sảnh cấp cứu, sau đó chia ra các khoa ứng cứu. Các nhà lãnh đạo thành phố rất coi trọng vụ tai nạn lớn này, một số lãnh đạo đã đến bệnh viện để kiểm tra - đây là một rắc rối khác nữa. Chỗ tốt là tăng thêm lực lượng cảnh sát ở bệnh viện, rốt cuộc cũng có trật tự. Cuối ngày, Viện trưởng Lăng mệt đến mức hoa mắt.

Lượng bệnh nhân ở sảnh cấp cứu ngày càng giảm. Bác lao công phát hiện có một chàng trai đôi mắt to tròn ngại ngùng mang theo bình giữ nhiệt lặng lẽ chờ đợi. Bác trai thấy cậu không khóc trời trách đất cũng không mắng chửi, không giống người nhà của người bị thương: "Cậu nhóc, cậu tới đây thăm bệnh à? Khoa nội trú không phải ở đây, đây là phòng cấp cứu."

Chàng thanh niên mím môi lắc đầu: "Không phải, người yêu của tôi làm việc ở đây."

Bác trai thở dài: "Bác sĩ rất là vất vả, cậu nhìn mớ hỗn độn này xem. Cậu phải yêu thương cô ấy thật tốt."

Cậu nhóc cười gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi phải yêu thương anh ấy nhiều nhiều."

Sau khi Viện trưởng Lăng thực hiện xong ca phẫu thuật cuối cùng, anh tưởng tượng có người đang đợi anh ở nhà, nhất thời thỏa mãn dâng lên trong lòng. Anh hăng hái rửa tay, thay quần áo, Vi Thiên Thư ở bên cạnh cười nhạo: "Nhìn dáng vẻ này của cậu, tôi nhớ tới năm đó tôi và vợ tôi nói chuyện yêu đương."

Viện trưởng Lăng không thèm quan tâm đến anh ta.

"Cũng hiểu được vì sao lúc đó có rất nhiều người gọi tôi là đồ ngốc."

Viện trưởng Lăng vẫn phớt lờ anh ta.

Sau một lúc, Viện trưởng Lăng nói, "Có phải anh biết một chút thủ ngữ (*)không?"

(*Ngôn ngữ ký hiệu cho người câm điếc)

Vi Thiên Thư ủ rũ: "Biết chút ít. Cậu muốn làm gì."

Viện trưởng Lăng làm theo cử chỉ của Lý Huân Nhiên: tay phải chỉ về phía Vi Thiên Thư, tay trái nắm lại, ngón cái hướng lên đặt trước ngực, tay phải vuốt nhanh ngón cái tay trái.

"Em yêu anh."

"Tổ sư nhà anh."

"Cái động tác này có nghĩa là em yêu anh, tổ sư nhà cậu ấy!"

Viện trưởng Lăng thay quần áo, rời khỏi tầng giải phẫu, đi qua phòng cấp cứu, phát hiện cảnh sát nhỏ đang ôm bình giữ nhiệt trò chuyện sôi nổi với nhân viên vệ sinh.

Viện trưởng Lăng thở dài, mỉm cười chờ cậu trò chuyện xong. Cảnh sát nhỏ đã nghẹn muốn chết ở nhà mấy ngày nay.

Bác lao công có việc rời đi, cảnh sát nhỏ ôm bình giữ nhiệt xoay người nhìn thấy Viện trưởng Lăng. Cậu vui vẻ: "Anh hết bận chưa?"

Viện trưởng Lăng nói: "Em làm gì vậy."

Cảnh quan Lý cười to: "Này, đưa cơm."

"Em..... vào bếp?"

"Không có, em gọi đồ ăn ngoài."

"Đừng vào phòng bếp, nghe lời. Em vào bếp anh còn phải lo em quên tắt ga."

"..."

Viện trưởng Lăng dẫn Cảnh quan Lý đến bãi đậu xe. Trời đã tối mù, Cảnh quan Lý ôm bình giữ nhiệt ngâm nga hát. Khi hai người lên xe, Viện trưởng Lăng bật đèn bên trong, mở bình giữ nhiệt:"Canh gà?"

Cảnh quan Lý thắt dây an toàn: "Còn nóng đó."

Viện trưởng Lăng cũng không quan tâm lắm, cầm bình uống vài ngụm. Dạ dày của anh quả thực đang cần được làm ấm. Dạ dày ấm áp, tim cũng ấm áp.

"Bữa tối ăn cái gì?"

"Em muốn uống canh rau."

"......Ồ."