Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
18. Mẹ em nói, muốn lo lắng, hoạt bát, nghiêm túc... thì phải còn sống đã
Bà Lý mơ hồ nửa đời người, nhưng vẫn có điểm tốt, nhất là tự mình biết mình. Vì vậy, buổi tối khi Lý Duệ đến rút ống dẫn lưu, anh ta nhấn mạnh một số điều cần lưu ý như kiêng ăn cái gì, vận động thế nào, phải uống nhiều nước đun sôi, bà đều ghi nhớ từng việc tỏ vẻ nghe theo hết thảy dặn dò của bác sĩ. Bà nắm tay Lý Duệ biết ơn nói: "Viện trưởng Lăng, Huân Nhiên nhà tôi may nhờ có cháu."
Lý Duệ sững sốt: "Hả? Tôi không phải là Viện trưởng Lăng....."
Lý Huân Nhiên thấy không ổn, vội vàng ngồi dậy, động vào miệng vết thương rít lên một tiếng. Bà Lý không quản được chuyện khác, vội đến dìu cậu: "Con gấp gáp cái gì chứ!"
Lý Duệ có chút xấu hổ, bà Lý quay lại hỏi anh ta: "Cậu không phải là bác sĩ mổ chính của nó sao?"
Lý Huân Nhiên nói.: "Đây là bác sĩ mổ chính cho con, Chủ nhiệm Lý, còn có Chủ nhiệm Vi, có tới hai bác sĩ Chủ nhiệm cứu chữa cho con, tiêu chuẩn siêu cao."
Bà Lý cười không nói gì nữa.
Khi rút ống dẫn lưu ra, cái thứ nhất Lý Huân Nhiên còn chịu đựng được, đến khi rút cái thứ hai, Lý Huân Nhiên dường như nghe thấy tiếng "Bốp" trong bụng như mở nắp bình. Cậu kêu rên một chút, ra sức nắm chặt quần áo.
Để luồn ống dẫn lưu vào đã khoét hai lỗ bên cạnh vết mổ, vì vậy việc rút ống dẫn lưu ra tương đương với việc có hai lỗ thủng nữa trên bụng. Lý Duệ cẩn thận khử trùng bằng iodophor, thay băng gạc mới: "Hai ngày này dịch mô chảy ra nhiều là điều bình thường, cậu thấy màu trong suốt thì không cần sốt ruột."
Lý Huân Nhiên còn chưa bớt đau, bà Lý ngồi ở bên giường, sờ tóc, sờ cổ cậu như thể làm vậy có thể phủi cái đau đi. Cục trưởng Lý tiễn Chủ nhiệm Lý ra ngoài, lại hỏi chút chuyện về vết thương của Lý Huân Nhiên.
Bà Lý nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Huân Nhiên, bắt đầu lau nước mắt: "Ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý cho con làm cảnh sát, con nhìn xem, một dao này là đâm mẹ con mà.... "
Lý Huân Nhiên hít sâu một hơi" Không sao cả, không có việc gì đâu mà. Mẹ nhìn xem, con không phải tốt lắm sao? "
"Mẹ còn tưởng Viện trưởng Lăng đích thân mổ chính cho con, ai ngờ không phải... "
Lý Huân Nhiên cọ lên bàn tay thô ráp của bà Lý:" Mẹ, ca phẫu thuật này của con anh ấy không làm được. "
Bà Lý có chút tức giận:" Cậu ta không phải là đệ nhất đao khoa ngoại gan mật sao!"
Lý Huân Nhiên mỉm cười: "Mẹ."
Lăng Viễn trực đêm, anh đến đưa canh rau cho Huân Nhiên, nhìn thấy Cục trưởng Lý và bà Lý đều có mặt. Bà Lý vừa cằn nhằn xong chuyện hồi tiểu học của Lý Huân, đang định nói chuyện khi học sơ trung, Cục trưởng Lý nhìn thấy Viện trưởng Lăng bước vào, giống như nhìn thấy cứu tinh: "Tiểu Lăng à, lại đây, cô muốn nói cảm ơn với cháu, mấy hôm này cũng nhờ có cháu chăm sóc Huân Nhiên."
Bà Lý ngẩng đầu lên nhìn ----Wow! Cao quá!
"Nhiên Nhiên của chúng tôi đã cao, cậu còn cao hơn Nhiên Nhiên!" Bà Lý ngẩng đầu nhìn Lăng Viễn: "Cậu là Viện trưởng Lăng?"
Lăng Viễn chưa chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nhìn thấy mẹ của Lý Huân Nhiên, có chút luống cuống. Lý Huân Nhiên ngồi trên giường cười: "Ôi mẹ ơi."
Bà Lý cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay Lăng Viễn đặt lên bàn: "Đúng thật là thanh niên trẻ tuổi,vóc dáng cao lớn này! Nào nào, mau ngồi xuống!"
Viện trưởng Lăng câu nệ ngồi bên cạnh Cục trưởng Lý. Ghế sô pha thấp hơn giường, bà Lý ngồi ở bên giường ân cần nhìn Viện trưởng Lăng: "Khoảng thời gian này may nhờ có cháu. Ba nó đã nói với cô rồi. Nếu không có cháu với vóc dáng của Nhiên Nhiên ba nó bế không được nâng không xong,không giúp gì được."
Viện trưởng Lăng đặt hai tay lên đầu gối, cười gượng:" Không, không có gì, cũng không có làm gì... "
Bà Lý hiển nhiên không để ý thấy anh đang nói chuyện khách sáo, bà nhíu mày, hơi nghiêng mặt quan sát Viện trưởng Lăng: "Đứa trẻ ngoan, có phải cháu không thoải mái?"
Lăng Viễn giật mình.
Lâu nay chưa có ai hỏi anh như vậy.
Trước giờ đều là người khác nói với anh họ không thoải mái, khó chịu, tức giận hay đau ở đâu.
Cho tới nay chưa từng có ai hỏi anh: Có phải anh không thoải mái?
Trước đây Lăng Viễn từng đọc một câu truyện cười. Nói có một loại cảm giác gọi là mẹ bạn nghĩ bạn lạnh, mẹ bạn nghĩ bạn đói, mẹ bạn nghĩ bạn buồn ngủ.
Không, đó không phải là một câu truyện cười.
Đó là may mắn.
Có người muốn mà không được.
Lý Huân Nhiên dựa vào giường, quay đầu nhìn anh, cậu có thói quen hơi nghiêng mặt khi quan sát người khác giống hệt bà Lý: "Lăng Viễn, bệnh dạ dày của anh lại tái phát à?"
Hai đôi tròn đen trắng rõ ràng nhìn khuôn mặt Lăng Viễn. Lăng Viễn cười gượng: "Có một chút, giờ hết rồi."
Bà Lý nói: "Dạ dày cháu bị sao vậy?"
Lý Huân Nhiên nói: "Loét dạ dày."
Bà Lý thở dài:"Giới trẻ bây giờ, ăn uống không điều độ. Bận rộn liền quên ăn, dạ dày có thể không có việc được à. Cháu là bác sĩ mà còn không hiểu sao? "
Lăng Viễn rất trân trọng cơ hội bị bà Lý quở trách, anh cười nhìn bà:"Vâng vâng, cháu sẽ chú ý."
Lý Huân Nhiên uống canh rau của Viện trưởng Lăng ngon lành. Có bà Lý ở đây, Viện trưởng Lăng tự nhiên trở nên vô dụng, đôi mắt ngóng nhìn bà Lý đút cho Lý Huân Nhiên. Bà Lý nghiên cứu món canh rau rất lâu: "Tiểu Lăng à, món canh rau này của cháu nấu thế nào vậy? Cô cũng muốn nấu."
Viện trưởng Lăng nói công thức cho bà Lý, bà Lý gật đầu biểu thị đã nhớ. Cục trưởng Lý nhìn món canh nhức đầu, ông cảm thấy ngày sau sẽ nguy hiểm đây.
Khi Viện trưởng Lăng mang bình rỗng rời đi, anh quay lại nhìn một chút. Ngay lúc đó anh phát hiện Lý Huân Nhiên đã làm một động tác. Cậu nâng cao cằm, nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.
Nhóc sư tử diễu võ dương oai trêu chọc anh.
Ngứa đòn mà.
Lăng Viễn xách bình xuống lầu thì bị một người phụ nữ lao vào lòng. Người phụ nữ gầy gò hốc hác, lo lắng phát điên lên: "Bình An, Bình An?"
Lăng Viễn đỡ cô ấy: "Cô bình tĩnh lại, có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ nhìn thấy Lăng Viễn không mặc áo blouse cầm theo bình giữ nhiệt, nghĩ chắc anh đến thăm bệnh nhân. "Con tôi, con trai của tôi không biết đi đâu rồi, Bình An! Bình An?"
Lăng Viễn:"Cô đừng gấp, từ từ nói. Cô lạc mất con trai ở đâu?"
Người phụ nữ sốt ruột, nói năng lôn xộn. Lăng Viễn gọi điện thoại cho trạm y tá: "Có đứa bé nào đi lạc trong bệnh viện không? Đi hỏi xung quanh xem, mẹ đứa bé đang lo lắng."
Một lúc sau, y tá ở trạm y tá trả lời điện thoại, cười nói: " Tìm thấy Bình An rồi, đang chơi với bác sĩ Lý ở tầng một."
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm:" Đang chơi với bác sĩ..... Tôi đây yên tâm, cảm ơn bác sĩ..."
Lăng Viễn nổi lên hứng thú: "Cô yên tâm với bác sĩ như vậy sao?"
Người phụ nữ cười: "Cái này, tôi bị bệnh gan, Bình An con trai tôi khi mới sinh ra cũng bị bệnh gan, chúng tôi nói chuyện nhiều nhất là với bác sĩ. Tôi tên là Phùng Miểu, nghe nói Viện trưởng Lăng bệnh viện trực thuộc là đệ nhất đao về gan mật, nên tôi đưa đứa nhỏ đến tìm anh ấy, hy vọng có thể cứu Bình An."
Cô y tá trẻ đột nhiên cười nói:" Đây chính là Viện trưởng Lăng của chúng tôi! "
Phùng Miểu nghe vậy, lập tức quỳ xuống:"Viện trưởng Lăng! Tôi cầu xin anh cứu con trai tôi, cứu Bình An!"
Viện trưởng Lăng sợ hãi, lập tức kéo cô ấy đứng dậy:"Đừng làm thế, nhân viên y tế chúng tôi đương nhiên cố gắng hết sức cứu chữa bệnh nhân, cô đừng như vậy....."
Phùng Miểu là một người phụ nữ kiên cường. Phụ nữ khi làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, họ vì đứa con có thể làm tất cả mọi chuyện.Con trai vừa ra đời bị chẩn đoán mắc bệnh gan, người chồng nghe tin liền bỏ chạy. Không sao cả, đứa con còn có mẹ. Người mẹ dành dụm tiền chữa bệnh cho con trai nhưng khi gom góp được tiền thì bác sĩ lúc đó đã đến tuổi về hưu. Hết cách bác sĩ giới thiệu mẹ con Phùng Miểu tìm đến Viện trưởng Lăng, Viện trưởng Lăng là hy vọng cuối cùng của họ.
Lăng Viễn cảm động.
Anh nhìn người phụ nữ gầy yếu tiều tụy, hỏi một câu mà lẽ ra hơn 30 năm trước phải hỏi: "Cô có nghĩ rằng...con trai cô là gánh nặng?"
Phùng Miểu ngạc nhiên: "Sao có thể? Đó là con trai tôi mà!"
Lăng Viễn chân thành ôm lấy người phụ nữ này.
"Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lý Huân Nhiên sẽ sớm được xuất viện. Lăng Viễn đột nhiên ghét dự án số ngày nằm viện của mình, Lý Huân Nhiên hồi phục không được tốt, nên ở lại thêm vài ngày. Viện trưởng Lăng là một người tiêu chuẩn kép, anh thừa nhận.
Xuất viện hôm đó, bà Lý gào to"Thu xếp!", Cục trưởng Lý mặt xám mày tro đi theo dọn dẹp. Lý Huân Nhiên cởϊ áσ bệnh nhân, thay áo sơ mi quần jean mặc áo khoác, đẹp trai như idol chuẩn bị chụp tạp chí. Mấy cô y tá trẻ cố tình đi ngang qua vì để ngắm chiếc nhan sắc này của Cảnh quan Lý.
Viện trưởng Lăng đứng ở cửa nhìn cậu, Lý Huân Nhiên cố nhịn cười, nâng cằm làm mặt quỷ với anh. Cục trưởng Lý và bà Lý nhìn thấy Viện trưởng Lăng, đi đến chào hỏi, Viện trưởng Lăng không nỡ làm chậm trễ thời gian của họ, đành phải rời đi. Chiều hôm đó anh phát hiện Weibo đã lâu mình không đυ.ng tới đột nhiên có một tin nhắn riêng: Gần đây mẹ xem em là đồ hiếm lạ, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, cảm thấy em ở nhà chướng mắt, em sẽ đi tìm anh.
Tiểu Phúc Thụy: Sao mẹ có thể thấy em chướng mắt được, ngắm em không thấy đủ.
Long Lão Ngũ LI: Lão thái thái đang chuẩn bị cho cuộc thi khiêu vũ dành cho người lớn tuổi. Em ở nhà mẹ còn phải nấu cơm cho em.
Tiểu Phúc Thụy: Lý phu nhân đa tài đa nghệ.
Long Lão Ngũ LI: Còn phải nói, khi còn trẻ mẹ em chơi đàn tuyệt cú mèo.
Tiểu Phúc Thụy: Cẩn thận vết thương.
Long Lão Ngũ LI: Em biết rồi.
Lý Huân Nhiên có chút lo sợ bất an. Cậu đang chờ Lăng Viễn nổi giận, giống như chờ chiếc giày da rơi xuống trên lầu hai(*). Cậu biết lần này cậu không đúng, Viện trưởng Lăng có lý do chính đáng để nổi giận với cậu. Nếu Viện trưởng Lăng nổi giận, cậu chỉ có thể chịu đựng. Nhưng mà Viện trưởng Lăng vẫn chưa có dấu hiệu bộc phát. Có lẽ là vì thấy cậu mới phẫu thuật đáng thương? Ngại có đồng nghiệp ở đó? Hay do cha mẹ của cậu?
(*Có một câu chuyện thế này, có một thanh niên thuê lầu hai của một cụ già lớn tuổi bị bệnh tim, anh ta có thói quen vứt giày xuống sàn khiến cụ ông ở lầu dưới không ngủ được, hôm sau khi anh ta định vứt chiếc giày thứ hai xuống thì nhớ tới lời phàn nàn nên lặng lẽ đặt nó xuống, còn ông cụ nom nóp lo sợ chờ tiếng giày thứ hai.) Thái độ của Viện trưởng Lăng luôn tốt như vậy.
Cơn tức giận của anh ấy khi nào thì đến đây? Lý Huân Nhiên trong lòng bất an.
Sau khi được cha mẹ nuôi trong nhà vài ngày, tình trạng của Lý Huân Nhiên tốt hơn có thể ra ngoài đi dạo. Cậu gọi điện hỏi Viện trưởng Lăng: "Hôm nay là chủ nhật, anh có ở nhà không?"
"Có."
Lý Huân Nhiên bắt taxi đến nhà Viện trưởng Lăng. Viện trưởng Lăng đang làm việc nhà, giặt quần áo, lau sàn, mùi thơm tươi mát của bột giặt tỏa ra khắp nơi. Khi Lý Huân Nhiên bước vào cửa, tấm khăn trải giường trên ban công bị gió giật tung lên. Viện trưởng Lăng đặt cây lau nhà sang một bên, từ từ tháo găng tay ra. Lý Huân Nhiên đứng ở hành lang, chờ đợi Viện trưởng Lăng nổi giận.
Lăng Viễn cười như không cười nhìn cậu, Sư Tử Nhỏ biết mình sai rồi, thu mình lại một góc. Anh dang hai tay nghênh đón Sư Tử Nhỏ: "Mừng em về nhà."
Lý Huân Nhiên kinh ngạc mở to đôi mắt tròn xoe.
Lăng Viễn rốt cuộc nở nụ cười. Anh mở rộng vòng tay vững chắc, đang chờ cậu. Yêu một người, gánh vác những gì người đó gánh chịu.