Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
16. Sống chung chính là nấc cụt xì hơi cũng phải ở cạnh nhau. Nếu không thì em nghĩ làm gì
Vết thương của Lý Huân Nhiên chuyển biến tốt, theo chẩn đoán của Lý Duệ cậu có thể uống nước. Chuyện liên quan Lý Huân Nhiên, Viện trưởng Lăng chưa bao giờ nhiều lời, anh sợ mình mềm lòng ra phán đoán sai.
Viện trưởng Lăng cầm muống nhỏ đút Lý Huân Nhiên uống nước. Cậu đã nhịn quá nhiều ngày, lần uống đầu tiên cần được kiểm soát. Lý Huân Nhiên hận không thể cầm cả cái chén uống một hơi cạn sạch, Viện trưởng Lăng nghiêm túc nhìn cậu. Cậu đành ngậm muỗng đảo mắt.
"Nước là nguồn gốc của sự sống." Lý Huân Nhiên cảm thán.
Lý Huân Nhiên cuối cùng đã có thể uống nước, được thơm lây chính là Cục trưởng Lý. Ông phát hiện Lăng Viễn bắt đầu đưa cơm tặng nước đến phòng bệnh. Lý Huân Nhiên chưa ăn được, chỉ có thể uống nước đun sôi, đây đương nhiên là dành cho Cục trưởng Lý. Sáng trưa chiều Cục trưởng Lý đến chỗ con trai ăn cơm, ăn xong rồi đi làm. Không khác mấy lúc mẹ Lý Huân Nhiên có ở nhà, điểm khác là ăn ở đây mà không phải ở nhà.
Lý Huân Nhiên nằm nhìn Cục trưởng Lý gặm xương sườn, chớp mắt đáng thương.
Cục trưởng Lý gặm rất vui vẻ, thức ăn trong căn tin hoặc là quá nhiều muối hoặc quá nhiều bột ngọt, ông không nghĩ đến ở bệnh viện còn có thể ăn bữa cơm ngon lành.
"Không biết Tiểu Lăng mua ở đâu, thật là tốn kém. Con hỏi thử xem, đừng kêu cậu ấy mang đến, ba sẽ tự đi mua."
...... Gọi là Tiểu Lăng luôn rồi.
"Mua cái gì chứ, anh ấy tự làm."
Cục trưởng Lý ngạc nhiên: "Sao con biết?"
Lý Huân Nhiên uể oải: "Con đoán được..."
Cục trưởng Lý cảm thán: "Ôi, thật sự không nhìn ra, tay nghề này còn hơn mẹ con, món sườn om gần 30 năm của mẹ con lúc nào cũng quá mặn bên ngoài vô vị bên trong. Có phải vợ cậu ấy làm không?"
Lý Huân Nhiên lấy gối ôm đầu, yếu ớt: "Anh ấy chưa kết hôn."
Cục trưởng Lý nhai sụn rôm rớp: "Không tồi không tồi, không hổ là đệ nhất đao khoa ngoại, kỹ thuật cắt gọt cũng thật đỉnh!"
Lý Huân Nhiên cố hết sức trở mình, cự tuyệt nói chuyện.
Lý Huân Nhiên nghĩ thầm, ba của con ơi mau ăn xong rồi đi đi, Cục trưởng Lý vừa húp ngụm canh cuối cùng thì điện thoại của ông reo lên. Lý Huân Nhiên nghe thấy giọng nói của ba cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Cái gì? Được, tôi hiểu rồi, ừm, lập tức đến."
Lý Huân Nhiên lấy gối ra: "Lại có vụ án?"
Cục trưởng Lý đội mũ mặc áo khoác: "Vụ án khẩn cấp, con nói với Tiểu Lăng là ba sẽ không đến ăn tối."
... Ba à.
Cục trưởng Lý mở cửa rời đi. Lý Huân Nhiên lại trở mình, đột nhiên muốn cười, nhưng lại không dám cười.
Sau bữa trưa, y tá trưởng đẩy một chiếc xe lăn tới. Lý Huân Nhiên cần chụp X-quang phổi và điện tâm đồ. Một y tá và một hộ lí di chuyển cậu lên xe lăn, thật sự tốn chút công sức. Máy chụp X-quang và điện tâm đồ ở phòng khám ngoại trú, y tá trưởng đẩy Lý Huân Nhiên một đoạn rất xa, vừa phải lên hành lang lại còn xuống thang máy, ánh mặt trời ấm áp đã lâu không gặp thân thiết vỗ lên mặt Lý Huân Nhiên.
Sau khi kết thúc quá trình chụp X-quang điện tâm đồ, Lý Huân Nhiên yêu cầu được phơi nắng trong vườn. Y tá trưởng đẩy cậu vào vườn, bảo để cậu ở một mình nửa tiếng sau sẽ đến. Lý Huân Nhiên gật đầu.
Trời có hơi lạnh. Lý Huân Nhiên được quấn trong áo khoác và chăn, cậu chỉ cảm thấy không khí mát mẻ, ngay cả cơn đau cũng giảm bớt. Cậu nheo mắt hơi ngẩng mặt lên, không biết làm sao lại nghĩ đến chú sư tử con đang phơi nắng trong điện thoại của Lăng Viễn. Cậu gãi mặt, khóe miệng cong cong.
Lăng Viễn thực hiện xong hai ca mổ, cởi bỏ khẩu trang và găng tay, ngồi trong phòng nghỉ mơ mơ hồ hồ ngủ gục. Anh đã lâu không được nghỉ ngơi, hai ngày qua anh thật sự quá hạnh phúc, căng thẳng được thả lỏng khiến anh rất mệt mỏi. Hai ngày trước, Lý Huân Nhiên gặp tai nạn, dạ dày anh có lẽ đã quên đau, hai ngày nay rốt cuộc nhớ tới, nhảy nhót làm trò. Vì phải mổ nên Lăng Viễn đã uống thuốc giảm đau, tác dụng của thuốc vẫn còn. Anh mở mắt muốn tìm thứ gì đó lót dạ thì Chủ nhiệm Ngô đột nhiên chạy tới. Lăng Viễn vừa thấy chủ nhiệm Ngô liền đau đầu, bởi vì gặp cậu ta căn bản không có chuyện tốt.
"Viện trưởng, anh có biết Chủ tịch Trang không?"
"Ông ta làm sao?"
"Chủ nhiệm Lý phẫu thuật dạ dày cho anh vợ ông ấy xảy ra biến chứng, thở nhanh và trụy tim. Vợ của Chủ tịch Trang đang làm loạn."
Lăng Viễn ngồi dậy, xoa xoa thái dương.
Anh thở dài: "Tôi đi thay quần áo."
Thân hình của vợ Chủ tịch Trang cũng hào phóng như khuôn mặt của bà ta, theo nhân tướng học là số vượng phu. Giọng nói to, lực xuyên thấu lớn, giọng nói của bà ta vang vọng khắp hành lang. Bà ta đã quen được Chủ tịch Trang ở nhà tâng bốc, tự cao tự đại hơn cả chính Chủ tịch Trang. Chủ tịch Trang không đến, bà Trang đi một mình mà khí thế mang theo gấp đôi.
Lăng Viễn vừa đi vừa lật lại hồ sơ bệnh án và hồ sơ phẫu thuật, theo anh thao tác của Lý Duệ không có vấn đề, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng biến chứng sau mổ bị phù phổi, có nhiều yếu tố không kiểm soát được.
Khi Viện trưởng Lăng đến bà Trang vẫn còn đang cãi, chị dâu bà ấy ngồi bên cạnh khóc lóc kể lể: "Đã nói cần bác sĩ già có kinh nghiệm, em có biết họ Lý này bao nhiêu tuổi không? Bệnh viện này lấy anh trai em ra luyện tập mà! "
Bà Trang nghe chị dâu khóc, sinh ra cảm giác phải bảo vệ người nhà, càng thô lỗ hơn với bác sĩ trẻ đeo kính này: "Cậu nói anh tôi mổ thành công, thành công ở đâu hả? Anh tôi bệnh dạ dày, đến chỗ các người bị phù phổi, các người nói đùa sao? "
Lý Duệ đánh phải lặp đi lặp lại giải thích việc xảy ra biến chứng không phải là do ca mổ thất bại, kỹ thuật của anh ta không có vấn đề gì.
Bà Trang cau mày: "Bớt giở trò! Ca mổ thành công, anh trai tôi bị phù phổi! Cậu lừa ai vậy hả? Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi có mặt lúc đó tuyệt đối không đồng ý để cậu mổ cho anh trai tôi! Không được, thứ bênh viện rách nát, chúng tôi muốn chuyển viện! "
Lý Duệ là người nhã nhặn, giọng nói còn trầm thấp hơn bà Trang rất nhiều, anh ta sắp không áp chế được cơn tức. Viện trưởng Lăng mở cửa bước vào, cười nói: "Bà Trang, ngại quá tôi đến muộn."
Viện trưởng Lăng mở cửa mang theo một cơn gió tiến vào, thổi vào phòng tiếng vang phấn khích. Bà Trang nhìn thấy là Viện trưởng Lăng liền nghẹn lại. Bà ta ho khan một tiếng, theo bản năng không muốn quá khích trước mặt Viện trưởng Lăng.
Lăng Viễn ngồi xuống an ủi bà Trang và chị dâu bà ấy bằng giọng nói ấm áp. Anh không giải thích lý do tại sao xuất hiện biến chứng, Lý Duệ có phẫu thuật thất bại hay không, chỉ nói rằng bệnh viện trực thuộc hiện đang cố gắng hết sức để cứu giúp anh trai của bà Trang, trước khi anh trai bà có thể tự thở, việc chuyển viện rất nguy hiểm.
Lý Duệ không ngờ Lăng Viễn còn có bản lĩnh đỗi phó với phụ nữ như thế này.
Khi anh nhìn phụ nữ, chăm chú nhưng không ngả ngớn, biểu cảm mềm mỏng nhưng không cợt nhả, giọng điệu hài hước nhưng không tùy tiện. Hầu hết mọi phụ nữ đều từ những cuốn tiểu thuyết phim ảnh đắp nặn một bạch mã hoàng tử cho riêng mình, mà Viện trưởng Lăng nhắc họ nhớ về giấc mơ từ rất lâu rồi.
Bà Trang rốt cuộc vẫn là bà Trang, bà ta biết mình không thể đấu lại trước uy phong của Viện trưởng Lăng nên đành phải đứng dậy, giọng nói cứng ngắc: "Ngày mai tôi sẽ để Lão Trang đến nói chuyện với anh."
Chị dâu của bà vẫn ngồi trên ghế khóc, bà Trang không kiên nhẫn, kéo bà ấy dậy rồi bỏ đi.
Lăng Viễn dựa vào sô pha, Lý Duệ có chút kích động, anh ta chỉ vào biên bản hoạt động: "Viện trưởng, anh cho rằng tôi có vấn đề sao?"
Lăng Viễn cười khổ: "Không có."
Lý Duệ nói: "Tôi không có vấn đề, xảy ra biến chứng là lỗi của tôi sao?"
Lăng Viễn nói: "Chồng bà ta là Chủ tịch Trang, là người chịu trách nhiệm thẩm định các khoản vay của bệnh viện chúng ta."
Lý Duệ nắm chặt tay, đứng dậy bước đi.
Lăng Viễn từ bỏ việc nghị hòa với dạ dày của mình. Anh đứng bên cửa sổ lớn trong văn phòng nhìn xuống, chợt thấy một bóng người. Phòng làm việc của anh rất cao, nhìn người cũng chỉ cỡ hạt đậu phộng. Nhưng người đó anh sẽ không nhận lầm.
Tại sao Huân Nhiên lại ngồi trong hoa viên? Trời đang lạnh lắm.
Viện trưởng Lăng bước nhanh xuống, anh thấy hôm nay ánh mặt trời cũng không tệ.
Sư tử con thích phơi nắng mà.
Lý Huân Nhiên đang rất vui. Ánh nắng làm mờ bóng hình cậu, như thể cậu đang phát sáng. Thanh niên tuấn tú ngồi dưới ánh mặt trời mỉm cười, trong không khí tràn ngập mùi thơm được khử trùng bởi ánh nắng ấm áp.
Lăng Viễn đến gần, phát hiện Lý Huân Nhiên đang trò chuyện với chiếc xe đẩy em bé màu hồng bên cạnh.
Lăng Viễn yên lặng nghe Lý Huân Nhiên tán gẫu liên miên với một đứa bé, nói về không khí, nói về bác sĩ, nói về kiểu quần áo trẻ em thịnh hành gần đây. Đứa bé vậy mà không khóc, rất nể mặt bi bô hai tiếng đáp lại. Huân Nhiên thích trẻ con, cậu nhìn thấy chúng liền vui vẻ. Cậu rất muốn ôm bé con này vào lòng, tiếc là không có cách nào. Cậu không lo lắng về vết thương, cậu lo sẽ làm em bé bị ngã.
Mọi thứ được sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời. Kể cả giọng nói trầm thấp dịu dàng của Huân Nhiên. Đứa bé được tiếng nói của cậu ru ngủ, bản thân cậu cũng buồn ngủ gật gù như mổ thóc. Lăng Viễn nhón chân tới gần cậu, đẩy nhẹ xe lăn của cậu: "Huân Nhiên?"
Mái tóc xoăn của Lý Huân Nhiên bị gió thổi có chút rối loạn, Viện trưởng Lăng đưa tay vuốt. Lý Huân Nhiên mở mắt ra, cười dịu dàng với Lăng Viễn: "Anh tới rồi."
"Chúng ta trở về đi?"
"Anh chờ đã, mẹ của đứa bé kêu em trông chừng một lát."
Đúng lúc một người phụ nữ vội vàng chạy đến. Cô ấy rất kích động, gương mặt vẫn còn sưng phù sau sinh, đầu bù tóc rối. Cô ấy cảm ơn Lý Huân Nhiên, Lý Huân Nhiên xua tay cũng không hỏi cha của đứa bé ở đâu.
Viện trưởng Lăng đẩy Lý Huân Nhiên trở về phòng. Đã lâu rồi Lý Huân Nhiên không hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy tinh thần thoải mái: "Ngày mai cũng để y tá đẩy em xuống đó được không?"
"Để anh đẩy."
"Đừng, anh lo việc của anh đi. Để y tá đẩy em đi dù sao em cũng đang rãnh."
"Ừm."
Lăng Viễn đẩy Lý Huân Nhiên trở về phòng, như thường lệ lau người sạch sẽ. Lý Huân Nhiên cảm thấy thẹn thùng, trước đây không lâu còn cố ý nửa kín nửa hở lắc lư bên cạnh Viện trưởng Lăng, nhưng bây giờ chuyện xấu hổ cũng đã để Lăng Viễn nhìn thấy hết.
Viện trưởng Lăng vô tri vô giác, sau khi lau người thì thay quần áo bệnh nhân, Lý Huân Nhiên vẫn không có mặc qυầи ɭóŧ như vậy cũng đỡ phải giặt. Lăng Viễn động tác nhanh nhẹn, chỉnh lý cho Lý Huân Nhiên xong thì dùng muỗng đút nước cho cậu, Lý Huân Nhiên uống từng muỗng từng muỗng từ tay anh.
"Bác sĩ Lý mổ chính cho em..... cậu ấy là học trò của anh." Rốt cuộc không nhịn được nữa, Viện trưởng Lăng thì thào: "Cậu ấy là niềm tự hào của anh."
Lý Huân Nhiên ngậm nước nhìn anh.
"Cậu ấy là một bác sĩ rất giỏi, vượt qua anh chỉ là vấn đề thời gian."
Lý Huân Nhiên nuốt nước, nhẹ giọng nói: "Em biết, em có thể chứng minh."
Lăng Viễn xoa tóc cậu.
"Đúng rồi, ba em không đến ăn tối."
"Ừm."