Chương 21

Từ đó xem như là mở ra tiền lệ, chỉ cần đến cuối tuần, Trình Dịch Hòa không quản đường xa mệt nhọc, một tuần nhất định phải về nhà một lần thăm Trình Lâm.

Trình Dịch Hòa cũng thuận theo ý Trình Lâm, khi hai người gần nhau nhiều nhất chỉ là nắm tay, đυ.ng đυ.ng đôi môi, chuyện không thuần khiết đều đợi đêm khuya Trình Lâm ngủ say mới làm.

Rất nhanh đã đến kỳ thi tốt nghiệp trung học của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa cũng xin nghỉ trở về giúp cậu thi cử. Sau khi thi xong Trình Lâm mới xem như là chân chính giải phóng.

Trình Dịch Hòa vẫn chưa được nghỉ hè, anh lập kế hoạch dẫn Trình Lâm đến thủ đô lượn một vòng cho cậu giải sầu. Nhưng Trình Lâm lại hiếm thấy cự tuyệt Trình Dịch Hòa.

Lúc này Trình Dịch Hòa cho là Trình Lâm thẹn thùng, không muốn gặp bạn học của mình, cũng không suy nghĩ nhiều, trở về trường học chuẩn bị thi học kỳ, chỉ muốn mau chóng kết thúc việc học trở về với Trình Lâm.

Chờ anh thi xong trở lại mới biết, thì ra khi đó là Trương Tuấn Diễm ngăn lại không cho Trình Lâm đi chơi với anh. Sau khi Trình Dịch Hòa đi bà sắp xếp cho Trình Lâm vào nhà máy của Trình Vinh Viễn đi làm để cậu tự kiếm tiền đóng học phí.

Khi Trình Dịch Hòa trở lại, Trình Lâm đi làm đã được nửa tháng.

Sau khi Trình Dịch Hòa biết, không hề nói gì, cất hành lý xong liền đi tìm Trình Lâm.

Lúc đó đã là đầu hạ, Trình Dịch Hòa đạp xe chạy tới đã là buổi trưa, trời nắng gay gắt anh ra một thân mồ hôi. Trình Dịch Hòa hỏi thăm bảo vệ rồi trực tiếp đi tìm Trình Lâm.

Khi đó điều kiện gian khổ, nhà xưởng oi bức phân xưởng càng gian nan, lúc Trình Dịch Hòa đi vào cửa liếc mắt liền thấy được Trình Lâm ngồi một mình.

Nơi này chỉ có hai, ba người đều đã có tuổi, chỉ có Trình Lâm là nhỏ tuổi nhất. Cậu đang ngồi trên ghế gỗ, cầm trong tay bàn chải tỉ mỉ dán hòm giấy. Không quản làm chuyện gì hai mắt cậu rất chăm chú gần như thành kính nhìn chằm chằm động tác của mình.

Thấy Trình Lâm làm cũng không phải việc nặng, lo lắng trong lòng Trình Dịch Hòa cuối cùng buông lỏng rất nhiều, nhưng khi nhìn chóp mũi Trình Lâm thấm mồ hôi thì anh vẫn đau lòng.

Trình Dịch Hòa nhẹ giọng kêu một tiếng Trình Lâm.

Trình Lâm ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía cửa, thấy Trình Dịch Hòa hai mắt lập tức phát sáng, thả đồ vật trong tay xuống lập tức chạy tới. Trình Lâm mở hai tay ra vốn định ôm Trình Dịch Hòa, nhưng nhớ còn có những người khác nên đến trước mặt Trình Dịch Hòa thì thu tay lại nhanh chóng lùi mấy bước, thật không tiện gãi đầu một cái, hỏi: “Anh họ, sao anh lại tới đây?”

Đến gần, Trình Dịch Hòa mới phát hiện ngón tay Trình Lâm đỏ hết, hơn nữa còn có vài đường rướm máu rõ ràng, Trình Dịch Hòa đau lòng nâng tay Trình Lâm: “Làm sao vậy?”

Trình Lâm sợ những người khác nhìn thấy, vội rút tay trở về, nói: “Không có chuyện gì, là không cẩn thận thôi.”

Trình Dịch Hòa thở dài một hơi, sờ sờ đầu Trình Lâm, nói: “Ngoan, cùng anh về nhà, không ở chỗ này.”

Trình Lâm ngơ ngác hỏi: “A? Tại sao?”

Trình Dịch Hòa nói: “Không có gì tại sao, anh không thích. Cũng không phải không có tiền cho em ăn học, hà tất chịu tội này.”

Trình Lâm lại khổ sở nói: “Nhưng, nhưng em còn chưa làm hết tháng, như vậy không tốt.”

Trình Dịch Hòa không nói gì, mặt không cảm xúc nhìn Trình Lâm.

Trình Lâm cúi đầu, chân cà cà mặt đất, nửa ngày, bỗng nhiên kéo góc áo Trình Dịch Hòa: “Anh… Người nơi này đối với em rất tốt, thấy em nhỏ mới an bài để em làm việc thoải mái một ít, nếu em đi, sẽ rất khó ăn nói.”

Trình Dịch Hòa thấy thế, biết cưỡng bách Trình Lâm sẽ làm cậu không vui, liền nhẹ giọng nói: “Thì ra mọi người tốt như vậy, bây giờ đi cũng thật không tốt.”

Trình Lâm vội vàng gật đầu, đáng yêu như con chuột đồng nhỏ.

Trình Dịch Hòa cười nói: “Vậy hứa với anh làm đúng một tháng sẽ về nhà, có được hay không?”

Trình Lâm nhanh chóng đồng ý, Trình Dịch Hòa liền kéo Trình Lâm đi vào, tìm băng ghế ngồi cạnh Trình Lâm, nói: “Vậy chúng ta cùng làm, anh phụ em.”

Mặc dù nói xuất thân ở nông thôn, Trình Lâm biết ở nhà Trình Dịch Hòa chưa bao giờ làm việc, hơn nữa bàn tay Trình Dịch Hòa gân cốt mạnh mẽ, ngón tay cũng đặc biệt thon dài, đó chính là bàn tay cầm bút tay không phải bàn tay làm hòm giấy.

Trình Lâm rầu rĩ không vui nói: “Nhưng… anh họ.. Em không muốn anh làm những thứ này.”

Trình Dịch Hòa sờ sờ đỉnh đầu Trình Lâm, nói: “Vậy em cũng hiểu được tâm tình của anh đi?”

Trình Lâm cúi đầu suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu.

Trình Dịch Hòa muốn lúc nào cũng ở bên cạnh Trình Lâm, nhưng anh biết mình đi tìm cậu cũng không tiện, dù sao chỗ làm không giống với chỗ đi học, nên đảm nhiệm công việc mỗi ngày đưa đón cậu đi làm.

Vì vậy thời gian hai người chung đυ.ng ít đến mức đáng thương, mỗi ngày Trình Dịch Hòa chỉ có thể nắm tay nhưng không thể hôn môi được, thời gian dài khó tránh khỏi uất ức, rốt cục một đêm đưa Trình Lâm về nhà, đẩy cậu vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ trong thôn.

Lúc đó ánh nắng đã tắt, phương xa chân trời chỉ có một vài tia sáng yếu ớt lưu luyến không đi.

Trong hẻm nhỏ tối tăm, thân thể gầy yếu của Trình Lâm bị Trình Dịch Hòa đè trên tường, quần áo ngổn ngang, bắp đùi bị ép kẹp vật kia của Trình Dịch Hòa. Màn trời chiếu đất, Trình Lâm căng thẳng cả người phát run, chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi dưới,

Mãi mới chờ đến lúc Trình Dịch Hòa kết thúc, Trình Lâm chỉ có thể mềm mại dựa vào trong l*иg ngực Trình Dịch Hòa, tuy rằng không làm đến cuối cùng, nhưng Trình Lâm luôn có ảo giác bị Trình Dịch Hòa ghìm chết vào trong ngực.

Trình Lâm thở bình thường một lát, nói: “Anh, lần sau có thể không làm như thế được không.”

Trình Dịch Hòa hôn nhẹ vào trán Trình Lâm, nói: “Tại sao? Em không để cho anh đυ.ng, anh sẽ là oán phụ nơi khuê phòng.”

Trình Lâm: “….” Có đàn ông nào nói mình như vậy chứ?

Dưới bóng đêm, đôi mắt Trình Lâm sáng ngời vô tội, Trình Dịch Hòa đột nhiên lại nổi lên ý xấu, cố ý u oán nói: “Lâm Lâm, em gạt anh có đúng hay không?”

Trình Lâm nói: “Em lừa gạt anh cái gì?”

Trình Dịch Hòa nói: “Em gạt anh nói yêu anh, kỳ thực không yêu anh một chút nào.”

Trình Lâm vừa nghe liền cuống lên, nói: “Không có! Lời nói của em đều là thật tâm.”

Ngay sau đó Trình Dịch Hòa ném ra vấn đề mình muốn hỏi nhất. Vậy tại sao em không cho anh đυ.ng?”

Trình Lâm nhất thời trầm mặc, thở hổn hển nửa ngày, ngập ngừng nói: “Nếu như anh muốn, vậy em cũng không ngại.”

Trình Dịch Hòa nói: “Em… không hiểu em luôn luôn biệt nữu cái gì?”

Trình Lâm nói: “Nơi đó không sạch sẽ.”

Trình Dịch Hòa hôn một cái lên môi Trình Lâm, nói: “Nhóc ngốc, anh sẽ không ghét bỏ em.” Liền ghé vào tai Trình Lâm, nhỏ giọng nói: “Anh yêu thích còn không kịp.”

Trình Lâm nghe thấy gò má nhanh chóng chuyển hồng.

Trình Dịch Hòa ngoài miệng nói mình không thể chờ đợi được nữa là chỉ muốn trêu chọc Trình Lâm một chút nên nói như vậy, trong lòng anh Trình Lâm vẫn còn con nít, nếu quả thật làm chuyện gì không thể nói ra, Trình Dịch Hòa cũng cảm thấy mình không nhẫn tâm xuống tay.

Rất nhanh đã đến ngày cuối cùng Trình Lâm đi làm, buổi tối như cũ Trình Dịch Hòa đón Trình Lâm về. Lúc sắp về đến nhà, hai người xuống xe đi bộ, Trình Dịch Hòa một tay vịn tay lái, một tay nắm tay Trình Lâm, hai người chậm rãi đi song song trên con đường núi giữa hoàng hôn.

Hôm nay, Trình Dịch Hòa cảm thấy Trình Lâm hơi kỳ lạ, lòng bàn tay luôn ướt nhẹp, hơn nữa cậu còn gắt gao nắm lấy ngón tay của anh, Trình Dịch Hòa kỳ quái nói: “Lâm Lâm, em làm sao vậy?”

Trình Lâm nhìn về phương xa, nghe vậy mới nhất thời nhìn về phía Trình Dịch Hòa, ngay sau đó ánh mắt liền tránh đi chỗ khác.

Tuyệt đối có vấn đề, Trình Dịch Hòa nghĩ. Anh dừng bước nắm chiếc cằm của Trình Lâm để cậu nhìn mình, nói: “Em làm chuyện xấu? Cũng không dám nhìn anh.”

Trình Lâm đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Trình Dịch Hòa, lắp bắp nói: “Em….. Em….”

Trình Dịch Hòa ôn nhu nói: “Đứa nhóc ngốc, có cái gì không thể nói với anh?”

Trình Lâm mím môi thật chặc hồi lâu mới nói: “Em…. Từ tối hôm qua đến bây giờ em không có ăn cái gì hết …”

Trình Dịch Hòa ngạc nhiên, không ngờ Trình Lâm sẽ nói cái này, ngay sau đó liền quát: “Em muốn chết à! Một ngày một đêm không ăn cơm!” Rống xong lại sợ dọa Trình Lâm khóc, mạnh mẽ xoay chuyển ngữ điệu, nói: “Có người bắt nạt em?”

Trình Lâm lắc đầu một cái: “Không, không có, là do em không muốn ăn.”

Trình Dịch Hòa hết cách, sâu sắc thở dài, nói: “Tại sao? Bụng không thoải mái sao?”

Trình Lâm cúi đầu thấp hơn, Trình Dịch Hòa đem lỗ tai đến sát miệng Trình Lâm, mới nghe được một câu: “Không phải.”

Trình Dịch Hòa hỏi: “Vậy thì là cái gì? Cơm nước không ngon miệng? Muốn ăn cái gì anh dẫn em đi.”

Trình Lâm lắc lắc đầu, cũng không nói lời nào.

Trình Dịch Hòa cảm thấy kiên nhẫn của đời này đã toàn bộ dùng hết trên người Trình Lâm.

Đem xe đạp để ở bên cạnh, Trình Dịch Hòa hai tay ôm ngực ngồi ở phía sau, hai người trầm mặc nhìn nhau.

Thế nhưng về vấn đề trầm mặc thì không ai có thể là đối thủ của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa nhịn không được ôm Trình Lâm vào trong l*иg ngực: “Nói chuyện.”

Lúc này Trình Dịch Hòa ngồi nên thấp hơn Trình Lâm một đoạn, có thể không còn khoảng cách chiều cao nên mất đi cảm giác ngột ngạt, Trình Lâm cố lấy dũng khí, để môi sát vào tai Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa có thể cảm nhận được bàn tay Trình Lâm nắm lấy bả vai tay mình khẽ run, chỉ nghe cậu thấp giọng nói: “Chúng ta làm đi, buổi tối lén lút đi ra…”

Mới đầu Trình Dịch Hòa còn chưa hiểu chuyện gì, làm đi, làm cái gì? Hết mười mấy giây, anh mới kinh sợ như bị sét đánh trúng, không thể tin tưởng nhìn Trình Lâm, theo bản năng liền rống lên: “Không được! Em còn nhỏ!”

Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm, lập tức đáp lời: “Ừm.”

Trình Dịch Hòa nói xong mới ý thức được mình nói cái gì, muốn cắn luôn đầu lưỡi, hận không thể trở về ba giây đồng hồ trước, ôm Trình Lâm lăn luôn vào trong bụi cỏ.

Thế nhưng anh chỉ có thể tự tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút thôi, anh nhìn Trình Lâm ‘ừ’ một tiếng, sững sờ một lát, đứng dậy đá chống xe đạp nắm tay Trình Lâm tiếp tục đi về nhà.

Nhưng trong đầu Trình Dịch Hòa luôn suy nghĩ muốn đem Trình Lâm làm như vậy như vậy, một đoạn đường ngắn về nhà mà trong đầu đã diễn ra ba trăm hiệp đấu.

Lúc này Trình Dịch Hòa mới triệt để rõ ràng, khi trước anh quá ngây thơ, luôn nghĩ đợi Trình Lâm lớn lên lại nói, nhưng đối với một thanh niên mà nói, khát vọng thân thể người yêu từ lúc sinh ra đã có. Trình Lâm chỉ nói ra một câu, lòng anh đã hừng hực liệt hỏa.

Trình Dịch Hòa suy đi nghĩ lại thậm chí không biết xấu hổ muốn rút lại lời nói vừa rồi, không phải về nhà mà cùng Trình Lâm đi….

Nếu làm như thế Trình Lâm sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ không cảm thấy anh lật lọng, hình tượng người anh tốt trong nháy mắt đổ nát?

Trình Dịch Hòa tâm tư rối loạn không biết có nên dụ Trình Lâm đi không, bất tri bất giác, hai người đã về tới nhà Trình Lâm.

Trình Lâm lại không có thả tay Trình Dịch Hòa ra, do dự nửa ngày, nói: “Vậy có phải là em đói bụng không công lâu như vậy rồi….”

Trình Dịch Hòa bật thốt lên: “Vậy chúng ta bây giờ liền đi đi!”

Trình Lâm lại bắt đầu ngại ngùng, nói: “Trời còn sáng đó, đi nơi nào.”

Trình Dịch Hòa nói: “Đi… Đi về phòng anh.”

Trình Lâm bỏ tay Trình Dịch Hòa ra, nói: “Không, em sợ.”

Trình Dịch Hòa dụ dỗ nói: “Vậy… Vậy đi đến sơn cốc, trong tiểu thuyết đều viết ở nơi đó vụиɠ ŧяộʍ.”

Trình Dịch Hòa nói xong, lại muốn cắn đầu lưỡi của mình, sao có thể nói như vậy chứ, nhưng đã không kịp thu hồi. Trình Lâm cũng không quay đầu chạy đi.

Trình Dịch Hòa nhìn Trình Lâm nhanh nhẹn lách vào cửa cũng có chút khó hiểu, tại sao lại chạy như vậy? Rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý.

Trình Dịch Hòa đứng trước nhà Trình Lâm một lát, rồi ngơ ngác trở về nhà mình, lòng cứ xoắn xuýt, rốt cuộc Trình Lâm là có ý gì? Mình phải làm sao? Buổi tối có nên đi hay không?

Trình Dịch Hòa ở phòng của mình đứng ngồi không yên, đi qua đi lại suy tư, cuối cùng quyết định, không quản Trình Lâm Lâm có ý gì, buổi tối mình đi chờ một chút lại làm sao, chờ bảo bối Trình Lâm của mình, cũng không phải người khác, hơn nữa, vạn nhất anh không có đi, Trình Lâm lại đi, chẳng phải là bết bát hơn.

Trình Dịch Hòa lại bắt đầu hối hận, tại sao mình lại thuận miệng bịa một nơi như vậy, hơn nữa bây giờ lại đi tìm Trình Lâm cũng không thể, vạn nhất Trình Lâm da mặt mỏng, cự tuyệt anh thì ngay cả cơ hội ảo tưởng cũng không có.

Lúc này Trình Dịch Hòa mới hạ quyết tâm. Lại nghĩ đến chuyện quan hệ nam nam với nhau sẽ rất gian nan, vốn phải cần đồ phụ trợ. Anh lục tung tùng phèo chỉ tìm thấy một tuýt kem chống nắng Triệu Anh mua cho mình, nhìn lại thì đã quá hạn.

Trình Dịch Hòa thừa dịp Triệu Anh ở nhà bếp làm cơm, lén lén lút lút đến phòng Triệu Anh tìm kiếm, thấy trên tủ trang điểm bày khá nhiều mỹ phẩm dưỡng da. Trình Dịch Hòa có tật giật mình, tùy tiện cầm một hộp nhỏ không nổi bật nhét vào túi quần vội vã chạy ra ngoài.

Ăn xong cơm tối, Trình Dịch Hòa muốn nói dối đi đến nhà bạn học chơi, nhưng sợ lời nói dối dễ dàng bị vạch trần, anh chỉ biết nhẫn nhịn lo lắng, làm bộ trở về phòng đi ngủ. Mãi đến khi nghe thấy Triệu Anh và mọi người trở về nhà chính, anh mới khóa trái cửa, từ cửa sổ nhảy ra, sau đó lén lút chạy ra khỏi nhà.

Đêm hè ánh sao rất sáng, gió núi lại mát mẻ, Trình Dịch Hòa đi nhanh tới sơn cốc.

Lúa mạch mới vừa thu hoạch, trên ruộng là từng gò lúa chất đống, rất nhiều người cầm quạt cói ngồi hóng mát. Trình Dịch Hòa nhìn lướt qua, không thấy thân ảnh Trình Lâm. Trình Dịch Hòa cũng không muốn chào hỏi, men theo từng gò lúa mạch đi vòng ra phía sau sơn cốc.

Để tránh bị nhìn thấy, anh tùy ý tìm một đống lúa mạch nằm lên. Nhìn những ngôi sao lấp lánh ở trên trời, Trình Dịch Hòa cảm thấy mình thật ngốc, sao cả ngày cứ nghĩ đến loại chuyện đó, cuộc đời uyên bác đặc sắc như vậy, còn nhiều việc chờ anh đến làm, tỷ như….

Tay Trình Dịch Hòa lại sờ sờ lọ kem dưỡng da không biết tên tuổi trong túi, sâu trong nội tâm, lại càng kiên định muốn đem Trình Lâm lăn qua lộn lại như vậy như vậy.

Mãi đến khi người chung quanh thưa dần, côn trùng kêu vang hơn, nội tâm cuồng nhiệt của Trình Dịch Hòa mới dần dần bình tĩnh lại.

Xem ra Trình Lâm sẽ không tới.

Trình Dịch Hòa chỉ có thể tận lực quên đi tiếc nuối trong lòng, an ủi mình như vậy cũng được, Trình Lâm cũng ít chịu tội.

Trình Dịch Hòa từ đỉnh gò lúa mạch nhảy xuống, nhìn bốn phía thấy không có người nào, trong lòng khẽ thở dài một hơi, chuẩn bị về nhà.

Sờ soạng đi mấy bước, mới vừa đi tới một gò lúa mạch ẩn chìm trong bóng tối, dưới chân liền bị ngáng xém té lộn mèo một cái, nếu như không phải Trình Dịch Hòa tay chân linh hoạt, chỉ sợ cũng sẽ ngã sấp xuống.

Anh lảo đảo vài bước ổn định thân hình, quay đầu lại nhìn kỹ, thấy nơi đó có một người nằm, ngay sau đó là một thanh âm quen thuộc vang lên: “Anh họ?”

Trình Lâm!

Tâm Trình Dịch Hòa phảng phất như pháo hoa nổ tung, động tác như sói đói chụp mồi ôm lấy Trình Lâm: “Ngu ngốc, em ngủ ở nơi này làm cái gì?”

Trình Lâm bị ôm không thoải mái, giãy dụa ngồi dậy: “Không phải anh kêu em tới sao?”

Lúc này ánh trăng di chuyển, bóng tối bao phủ hai người rút đi, lộ ra dưới ánh trăng là đôi mắt sáng ngời của Trình Lâm, cả người cậu được ánh trăng dát lên một tầng ánh sáng nhung nhung, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại. Trình Dịch Hòa không nhịn được cúi đầu, hôn lên má Trình Lâm một cái.

Trình Lâm không có từ chối, hai gò má trắng như tuyết lập tức đỏ ửng.

Bầu không khí vô cùng kiều diễm, hai người trong lúc nhất thời không biết nói gì. Trình Lâm xấu hổ không biết làm sao, còn Trình Dịch Hòa vẫn đang suy nghĩ đến cùng nên làm gì.

Cuối cùng vẫn là Trình Lâm lên tiếng nói một câu thoại như trong phim: “Anh, đêm nay sao thật nhiều.”

Trình Dịch Hòa mất tập trung ngẩng đầu nhìn, nói: “Đúng đó, đẹp không?”

“Đẹp.”

Trình Dịch Hòa nhìn khuôn mặt Trình Lâm, trong lòng lại nói, đều không có đẹp bằng em.

Trình Lâm lại cũng không biết hứng thú cái gì, bắt đầu không ngừng hỏi Trình Dịch Hòa những vấn đề liên quan đến chòm sao. Trình Dịch Hòa là người ham học hỏi, cho nên cũng có thể giảng giải cho Trình Lâm mạch lạc rõ ràng. Trình Lâm nói: “Anh họ, rất thú vị, vậy sau này anh phải giảng cho em nhiều một chút.”

Trình Dịch Hòa nói: “Trong sách đều có, trở về nhà anh cho em xem.”

Trình Lâm mân mê miệng nhỏ: “Nhưng em chỉ muốn nghe anh nói.”

Trình Dịch Hòa không nhịn được nội tâm gây rối, bật thốt lên: “Nhưng bảo bối đêm nay anh không phải đến đây để nói chuyện sao trăng.”

Trình Lâm ngây ngốc hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”

Dưới ánh trăng mà mặt Trình Dịch Hòa tối sầm, bình tĩnh nhìn Trình Lâm, đột nhiên nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại.