Ngày hôm đó, bên ngoài rơi xuống một trận mưa nhỏ, giọt mưa như ngọc trai rơi xuống mâm ngọc, âm thanh ‘leng keng leng keng’ không dứt bên tai.
Trình Dịch Hòa buồn bực, tâm hồn một mảnh mờ mịt.
Tự ngày xung đột với Lưu Gia Dương mặc dù trước mặt người ngoài anh vẫn tỏ ra không khác bình thường, nhưng lúc chỉ có một mình buồn bực như rút khô hết thảy tinh lực và tâm tình của anh.
Miễn cưỡng nằm ở trên giường, lúc chuông điện thoại reo lên Trình Dịch Hòa cũng không muốn đưa tay lấy, không muốn để ý tới nó. Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên một lần lại tiếp tục chấp nhất vang lên, lúc này Trình Dịch Hòa mới chậm rì rì cầm lên: “A lô?”
Vang lên bên tai là âm réo rắt của Trình Lâm:”Anh họ, anh không thoải mái sao? Vừa nãy sao không nhận điện thoại?”
Trình Dịch Hòa vốn không muốn nói chuyện nhưng nghe âm thanh của Trình Lâm nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập dương quang, tinh thần liền phấn chấn, nói: “Không có chuyện gì, đang ngủ, nhất thời chưa kịp phản ứng.”
Trình Lâm nói: “Hả, nhưng bây giờ là lúc ăn cơm, sao anh còn đang ngủ?”
Trình Dịch Hòa nói: “Ngủ quên.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đang ban ngày sao em gọi điện thoại? Không đi học sao?”
Trình Lâm cười nói: “Anh, anh bị hồ đồ rồi, hôm nay là thứ bảy.”
Trình Dịch Hòa xoa xoa thái dương, “Ồ… Ngủ bị hồ đồ rồi.”
Trình Lâm im lặng chốc lát, nói: “Anh, anh không vui sao?”
Trình Dịch Hòa miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Ngu ngốc, sao anh lại không vui?”
Trình Lâm nói: “Nhưng em nghe được anh không vui.”
Có lẽ trong lòng Trình Lâm như có một cái ‘dự báo tâm tình của Trình Dịch Hòa’, mỗi lần tâm trạng của Trình Dịch Hòa có vấn đề, luôn bị Trình Lâm dễ dàng nhìn thấu.
May là cậu không có độc tâm thuật, Trình Dịch Hòa nghĩ. Nhưng anh vẫn mạnh miệng nói: “Không. Em chỉ đoán mò.”
Trình Lâm nói: “Anh không muốn nói sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Có chuyện gì mà anh giấu diếm được em, thật dông dài.”
Trình Lâm ngược lại cũng không đào sâu hỏi kỷ, nói sang đề tài khác: “Vậy ăn tết anh có trở về không?”
Trình Dịch Hòa nói: “Đương nhiên trở về.”
Trình Lâm vui vẻ cười nói: “Ừ, nếu thật sự anh không trở về, em sẽ nhớ anh.”
Trình Dịch Hòa cố ý quái gở nói: “Ồ? Trước đây không hề nghĩ tới anh sao?”
Anh vừa nói xong mới kinh ngạc phát hiện, lời này nói với Trình Lâm không thích hợp, lúc trước cũng vì nói chuyện điện thoại với Trình Lâm mà bị người khác hiểu lầm mình nói chuyện yêu đương, nếu câu nói này bị người khác nghe được càng không thể giải thích sao? Huống hồ, vốn anh đã đoán không được tính hướng của mình, nếu như làm hư Trình Lâm vậy phải làm thế nào cho phải?
Trình Lâm cũng rất thản nhiên nói: “Dĩ nhiên nhớ, anh không ở nhà em rất nhớ anh.”
Trình Dịch Hòa cảm thấy yên lòng, ngay sau đó, cảm giác không cam lòng bay đi hết. Từ nhỏ Trình Lâm đã bám dính anh, hai người thân mật như ruột thịt, lẽ nào bởi vì anh là đồng tính luyến ái, yêu thích con trai mà không thể qua lại bình thường với em trai sao? Thậm chí ngay cả một câu nói nhớ cũng không thể nói?
Thật không có đạo lý.
Hơn nữa, quan hệ giữa anh với Trình Lâm trong sáng chẳng có gì xấu hổ, hà tất phải quan tâm dăm ba câu của người khác.
Không quản tương lai làm sao, anh không nên vì chút chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mình mới đúng.
Vấn đề xoắn xuýt mấy ngày, Trình Dịch Hòa nhất thời đã nghĩ thông suốt.
Trình Dịch Hòa vốn không muốn để ý đến Lưu Gia Dương, đối với việc hắn cố ý lấy lòng, cũng không có cho sắc mặt tốt. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt cũng cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi. Lưu Gia Dương xin lỗi cũng rất thành khẩn. Trình Dịch Hòa tiếp tục như vậy sẽ hiện ra mình bụng dạ hẹp hòi, cho nên quan hệ hai người lạnh nhạt một thời gian ngắn, liền khôi phục như lúc ban đầu.
Lúc khai giảng hai người nói khi thi học kỳ kết thúc, nghỉ đông sẽ cùng đi thực tập, nhưng sau đó Trình Dịch Hòa hứa với Trình Lâm sẽ về nhà, cuối cùng đương nhiên là cự tuyệt Lưu Gia Dương.
Không muốn để cho ba mẹ tới đón, cho nên lần này Trình Dịch Hòa không nói cho cha mẹ mình sẽ trở về.
Trình Dịch Hòa theo đoàn người đi xuống xe, ngay sau đó liền bị một âm thanh réo rắt gọi lại: “Anh họ!”
Trình Dịch Hòa theo tiếng kêu nhìn lại, nhất thời ngẩn ra, thiếu niên trước mặt thân thể như ngọc làm chút nữa anh nhìn không ra!
Lâu như vậy không gặp Trình Lâm cao lên rất nhiều, mặt mày càng lộ vẻ diễm lệ, ở trong đám đông cũng tỏa sáng lấp loá, liếc mắt một cái khó có thể quên.
Trình Dịch Hòa có cảm giác như đứa con mình nuôi rốt cục đã lớn, anh vừa tự hào cũng vừa phiền muộn.
Trình Dịch Hòa bước nhanh về phía Trình Lâm đồng thời Trình Lâm cũng xuyên qua đám người lập tức nhào vào người Trình Dịch Hòa: “Anh họ.”
Trình Dịch Hòa nhớ mình có nói ngày, thời gian, số tàu mà mình về cho Trình Lâm biết, nhưng anh không nghĩ cậu sẽ tới. Xoa xoa tóc Trình Lâm anh nói: “Chạy tới đây làm gì? Rất vất vả.”
Trình Lâm ôm cánh tay Trình Dịch Hòa, nói: “Em muốn sớm nhìn thấy anh mà.”
Trình Dịch Hòa gõ vào trán Trình Lâm một cái, nói: “Em chỉ dẻo mồm.”
Trình Lâm cười đùa lấy lòng, nói: “Anh, em giúp anh mang đồ.”
Đương nhiên Trình Dịch Hòa không nỡ để Trình Lâm mang đồ, kéo tay Trình Lâm không cho cậu đυ.ng vào, nói: “Nếu em đến, vậy chúng ta không vội trở về, muốn ăn cái gì anh dẫn em đi.”
Trình Lâm nghịch ngợm hấp háy mắt, nói: “Anh họ, anh lại có học bổng sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Đúng vậy, đủ cho em ăn là được.”
Hai người thẳng thắn đi quậy cả ngày, lần này chơi không để ý thời gian, cuối cùng ngồi xe taxi trở về nhà.
Lúc Triệu Anh mở cửa còn oán giận là ai nửa đêm còn gõ cửa nhà người khác, khi bà mở cửa nhìn thấy Trình Dịch Hòa, nhất thời vừa mừng vừa sợ: “Ôi, sao lại trở về muộn như vậy! Cũng không nói để ba đi đón con!”
Trình Dịch Hòa nói: “Hôm nay con mới mua được vé tàu, không có cách nào khác.”
Anh cũng không dự định nói là mình đi chơi với Trình Lâm hết một ngày. Lần này đến chuyện học bổng anh cũng gạt người nhà, lúc cha hỏi tới Trình Dịch Hòa chỉ nói do thành tích của mình không cao. Trình Vinh Kiến vì an ủi con trai nên chủ động cho anh năm trăm đồng tiền. Trình Dịch Hòa nhận lấy thì ngại, mà không cầm thì phí, tiền qua tay liền cho Trình Lâm.
Theo tuổi tác lớn lên Trình Dịch Hòa đối với việc ăn tết cũng không còn tha thiết, đơn giản là thân thích trong nhà tụ tập đầy đủ hơn, anh cũng không thích đông người. Cho nên phần lớn thời gian là lười biếng vùi ở nhà.
Trước đây anh không như vậy, bây giờ cả ngày ở nhà không ra khỏi cửa làm Triệu Anh lo lắng sợ con trai mình mắc lỗi lầm gì. Để chứng tỏ mình bình thường, Trình Dịch Hòa thỉnh thoảng đi đến nhà chú hai dạy phụ đạo cho Trình Lâm. May là sau khi lớn lên anh học được cách ẩn giấu tâm tình của mình, nhìn thấy Trương Tuấn Diễm cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi một tiếng, ít nhất duy trì hòa bình bên ngoài.
Nhưng sau đó em gái của Trương Tuấn Diễm mới vừa kết hôn, theo lý qua hết năm sẽ đến nhà Trương Tuấn Diễm chúc Tết, còn chuẩn bị ở mấy ngày. Vì nhà Trình Lâm không đủ phòng nên Trình Lâm phải nhường phòng của mình.
Trình Dịch Hòa không biết chuyện này, nhưng ngày hôm đó cùng Trình Lâm ngồi cùng một chỗ, Trình Lâm muốn nói lại không nói, cứ ngập ngừng nửa ngày không biết làm sao mở miệng.
Trình Dịch Hòa thấy cậu có chuyện muốn nói mà không thể nói, hỏi nhiều lần, Trình Lâm mới ấp a ấp úng nói hết sự thật.
Chuyện này làm Trình Dịch Hòa dở khóc dở cười, đối với suy nghĩ của Trương Tuấn Diễm khác hẳn với người thường anh không muốn tìm hiểu, cho nên xuất hiện chuyện này anh không ngạc nhiên. Xoa đầu Trình Lâm, nói: “Dốt nát, vậy thì ở chỗ của anh, lẽ nào anh để em ngủ ngoài đường?”
Trình Lâm đỏ mặt gật gật đầu, tuy rằng cậu và Trình Dịch Hòa quan hệ rất tốt nhưng cũng chưa bao giờ ở nhà của anh. Cho nên cậu không dám chủ động xin ở nhờ, cảm giác rất không tiện.
Trình Dịch Hòa cũng không có hỏi Trình Lâm người dì trên danh nghĩa chừng nào sẽ tới, đêm đó đến nơi ở của Trình Lâm đem đồ đạc cậu thường dùng chuyển tới nhà mình.
Trình Lâm không dám có ý kiến, cùng Trình Dịch Hòa đi.
Phòng của Trình Dịch Hòa năm nay mới được sửa chữa lại, ấm áp như xuân. Đây là lần đầu tiên Trình Lâm ở trong một căn phòng ấm áp như vậy vào ngày đông lạnh giá, hơn nữa tính tình của cậu khá câu nệ, mới vừa vào phòng liền ra một thân mồ hôi.
Trình Dịch Hòa thay đổi áo khoác mỏng, quay người lại liền thấy Trình Lâm ngơ ngác ngồi ở mạn giường, chớp mũi thanh tú lấm tấm mồ hôi.
Trình Dịch Hòa cảm thấy buồn cười, tiện tay từ tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác ném vào đầu Trình Lâm nói: “Phát ngốc cái gì?”
Trình Lâm đem quần áo từ đỉnh đầu kéo xuống, những sợi tóc càng trở nên ngổn ngang thoạt nhìn càng thêm ngây thơ, nói: “Anh, nơi này của anh thật ấm áp.”
Trình Dịch Hòa nói: “Cho nên cũng phải mặc quần áo mỏng hơn, bên trong và bên ngoài chênh lệch nhiệt độ lớn sẽ bị cảm.”
Quần áo của Trình Dịch Hòa lớn hơn Trình Lâm hai số, Trình Dịch Hòa ngồi cạnh Trình Lâm giúp cậu kéo ống tay áo lên. Dưới ánh đèn ấm áp Trình Lâm vừa mở mắt là có thể nhìn thấy ngũ quan của Trình Dịch Hòa anh tuấn bức người.
Mi phong, khóe mắt, vành môi của Trình Dịch Hòa sắc bén như dao, cho nên dù cho anh chỉ cau mày cũng có thể làm người khác cảm thấy mười phần ngột ngạt.
Giờ khắc này, có lẽ dưới ánh đèn vàng ấm áp làm cho anh đặc biệt ôn nhu, mi mắt rũ xuống cũng mê người như vậy.
Trình Dịch Hòa vừa giúp Trình Lâm kéo ống tay áo, vừa nói: “Anh thấy em nên dứt khoát không trở về cái nhà kia nữa, sau này cứ ở đây, anh xem mẹ em còn nghĩ biện pháp nào để dằn vặt em.”
Anh nói nửa ngày không thấy người đáp lại, ngước mắt nhìn thấy Trình Lâm không nháy mắt bình tĩnh nhìn mình, Trình Dịch Hòa bóp khuôn mặt trắng như tuyết của Trình Lâm nói: “Phát ngốc cái gì, nói chuyện với em đó!”
Trình Lâm như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ngẩn ra, nói: “Anh nói cái gì, em không nghe thấy.”
Trình Dịch Hòa nói: “Anh nói sau này em sẽ là kẻ dốt nát đáng chết!”
Trình Lâm cười khúc khích hai tiếng, Trình Dịch Hòa lặp lại một lần, lại hỏi: “Có được hay không?”
Lúc đó trong lòng Trình Lâm rất ngọt ngào. Cậu nghĩ, đương nhiên được, nhưng ngay sau đó trong lòng lại dâng lên cảm giác thất lạc vô lực. Cậu hiểu rõ ràng, mặc dù cậu đồng ý nhưng chuyện này cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, rất giả tạo. Có thể sở hữu một ngôi nhà ấm áp như xuân đối với cậu là giấc mơ xa vời không thể với tới.
Trình Lâm trầm thấp nói: “Nhưng… Mẹ em sẽ rất giận.”
Trình Dịch Hòa không có dùng sức nhưng khuôn mặt Trình Lâm vẫn cứ bị anh bấm ra hai dấu tay, Trình Dịch Hòa không nhịn được lại bắt đầu nặn nặn. Da của Trình Lâm trắng trơn mềm mại, cảm giác thực sự tốt. Nửa ngày mới nói: “Mẹ em lúc nào cũng có khuôn mặt cau có, anh chưa từng thấy bà ấy lộ ra sắc mặt vui vẻ.”
Trình Lâm ngu ngốc nói: “Mẹ em cũng có lúc vui vẻ nhưng không biểu hiện ra thôi, cũng không phải không có ”
Ngón tay Trình Dịch Hòa dừng lại, đột nhiên đùa dai hai tay kéo hai má Trình Lâm: “Được, không nói tới mẹ em nữa.”
Trình Lâm bị ngắt nhéo gào lên đau đớn, Trình Dịch Hòa liền đứng dậy đi lấy chăn.
Bởi vì trời dần trở nên ấm áp cho nên không cần đắp hai ba cái chăn nữa. Trình Dịch Hòa dọn xong hai cái ổ chăn, nói: “Nhanh tắm rửa rồi đi ngủ.”
Trình Dịch Hòa chuẩn bị nước nóng cho Trình Lâm rồi bảo cậu tắm trước. Sau khi Trình Lâm tắm xong Trình Dịch Hòa mới bắt đầu tắm. Lúc anh tắm sạch sẽ trở về giường thì Trình Lâm đang cởϊ qυầи áo.
Đại khái do không quen gian phòng quá nóng, cậu cởi bớt quần áo lộ ra thân thể nhỏ bé, cốt cách tinh tế làm cho người khác cảm giác cậu yếu đuối mong manh. Chỉ có điều lúc cởϊ qυầи áo Trình Lâm đã ra một tầng mồ hôi mỏng, da dẻ càng trong suốt như bạch ngọc.
Trong đầu Trình Dịch Hòa đột nhiên nghĩ đến bốn chữ băng cơ ngọc cốt, anh không nhịn được chăm chú nhìn thêm, phát hiện xương quai xanh của Trình Lâm đặc biệt tinh xảo thon dài, xuống chút nữa, phía trước ngực là hai đóa thù du hồng nhạt.
Chẳng biết vì sao lòng Trình Dịch Hòa bỗng nhiên hoảng loạn, lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng anh giống như gặp quỷ không khống chế được hai mắt của mình, lén lút nhìn Trình Lâm cởϊ qυầи để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, cậu cởϊ qυầи và tất kéo xuống, gấp kỹ đặt ở cuối giường, gót chân và ngón chân cũng rất trắng.
—— Cả người cậu phảng phất như một đóa hoa mới nở.
Trình Lâm cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn mình, quay đầu liền thấy Trình Dịch Hòa đưa lưng về phía cậu thẳng tắp ngồi ở đầu giường, Trình Lâm nghi ngờ nói: “Anh, sao anh không cởϊ qυầи áo ngủ?”
Trình Dịch Hòa không nói gì, Trình Lâm bò đến đưa đầu nhìn Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh làm sao vậy?”
Tay cậu chống bên vai Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa cảm thấy rất nóng nên co rụt lại, Trình Lâm không có gắng sức ngay sau đó dán vào lưng của Trình Dịch Hòa.
Trình Lâm tự nhiên từ phía sau lưng vòng lấy Trình Dịch Hòa mới không để mình ngã xuống, lúc này cậu mới phát hiện lưng của Trình Dịch Hòa cứng ngắc thẳng tắp lạ thường.
Trình Lâm không biết tại sao Trình Dịch Hòa đột nhiên lại như vậy, cậu để cằm nơi hõm vai Trình Dịch Hòa, hơi thở ấm áp vô thức phụt vào tai Trình Dịch Hòa: “Tại sao anh không nói chuyện?”
Nhiệt độ thân thể của Trình Lâm thấu qua tầng tầng vải vóc truyền thẳng đến vai Trình Dịch Hòa. Nhưng Trình Dịch Hòa không dám lên tiếng, tim anh đập như sấm, đầu muốn nổ tung như gặp chuyện kinh hãi dị thường!
Anh mới vừa làm gì?
Anh đang rình coi em họ của mình!
Càng không thể nào tiếp thu được chính là, bộ vị nào đó của anh thậm chí đã xảy ra biến hóa không thể nói ra!
Giờ khắc này, rốt cuộc Trình Dịch Hòa phải thừa nhận mình yêu thích con trai, mình là đồng tính luyến. Nhưng không nghĩ tới ngay sau đó anh lại gặp một đả kích khác!
——Anh đối với đứa em mình thương yêu có phản ứng!
Không phải anh khát khao đến trình độ đó đi?
Anh… Anh làm sao xứng đáng với Trình Lâm?
Trình Lâm không biết trong lòng Trình Dịch Hòa nổi lên sóng to gió lớn, đưa tay ở trước mắt Trình Dịch Hòa quơ quơ, nói: “Anh họ, anh nói chuyện đi!”
Một giây sau, cả phòng nhất thời rơi vào hắc ám.
Trình Lâm không nói, ngơ ngác không hiểu đây là tình huống gì. Qua mười mấy giây, mới nghe Trình Dịch Hòa trầm thấp nói: “Ngủ đi.”
Trình Lâm đưa tay sờ sờ quần áo của Trình Dịch Hòa, nói: “Anh còn chưa có cởϊ qυầи áo đấy.”
Trình Dịch Hòa bắt được tay Trình Lâm, dùng hết toàn bộ lý trí mới đẩy được Trình Lâm ra, quay người xốc chăn lên đem Trình Lâm nhét vào.
Làm một loạt động tác, Trình Dịch Hòa không nói một câu, nhưng động tác trên tay không để cho cậu từ chối.
Trình Dịch Hòa đang khó chịu mà Trình Lâm rất mẫn cảm, tất nhiên cậu phát hiện sự dị thường của anh, lòng không khỏi khẩn trương, không hiểu tại sao Trình Dịch Hòa đột nhiên lại như vậy.
Lại qua mấy phút, Trình Lâm cũng không nghe thấy âm thanh Trình Dịch Hòa cởϊ qυầи áo, khi hai mắt thích ứng với bóng đêm cậu nhìn thấy gương mặt của Trình Dịch Hòa trầm mặc và lạnh lẽo cứng rắn.
Trình Lâm thấp thỏm bất an, nói: “Tại sao anh không nói lời nào? Anh giận có đúng hay không?”
Trình Dịch Hòa không thay quần áo, xốc chăn của mình lên chui vào nằm, nói: “Không có, ngủ đi, buồn ngủ rồi.”
Trình Lâm yên lặng nghĩ, tại sao anh không thay quần áo, như vậy ngủ không ngon. Nhưng cậu không dám mở miệng nói chuyện, khi nãy có chút buồn ngủ, bây giờ tỉnh ngủ luôn.
Trình Dịch Hòa lót tay ở sau gáy, nhắm mắt nhưng không có ngủ, lòng anh rất là rối loạn căn bản không biết nên làm gì đối mặt Trình Lâm.
Không biết qua bao lâu, Trình Dịch Hòa vốn tưởng Trình Lâm đã ngủ, lại cảm thấy có một bàn tay man mát cẩn thận từng li từng tí sờ lên bờ vai của mình.
Anh không biết Trình Lâm làm gì, nhưng phòng ngừa thú tính của mình đột nhiên nổi lên Trình Dịch Hòa duỗi tay nắm chặt cánh tay của Trình Lâm, Trình Lâm hết hồn rụt tay lại.
Trong bóng tối chỉ có thể nghe tiếng hít thở quanh quẩn ở bên tai.
Cuối cùng vẫn là Trình Lâm không nhịn được nói: “Anh họ, anh làm sao vậy, anh nói cho em có được hay không?”
Trình Dịch Hòa thở dài một hơi, nếu như không la Trình Lâm sợ đêm nay hai người không thể ngủ. Anh xoa xoa đỉnh đầu Trình Lâm, nói: “Đột nhiên nhớ tới chuyện không vui, không cần để ý đến anh.”
Trình Lâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ, chỉ cần không phải giận mình là tốt rồi. Nhân tiện nói: “Vậy anh có thể nói với em một chút, ít nhất có người chia sẻ cũng tốt.”
Trình Dịch Hòa cười khổ, chỉ sợ nói ra cậu sẽ không coi mình là anh họ nữa. Nên anh chỉ nói: “Thằng nhóc, có nói em cũng không hiểu. Nhanh ngủ đi, ngày mai không dậy nổi bác cả sẽ đánh mông em.”
Trình Lâm a một tiếng, xem như nghe lời.
Trình Dịch Hòa suy nghĩ, cuối cùng cũng coi như lừa được cậu. Nhưng ngay sau đó, Trình Lâm lại duỗi hai tay vòng lấy cổ của Trình Dịch Hòa lại hỏi một lần: “Anh họ, anh thật không phải giận em đúng không?”
Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ, dừng một chút vén chăn lên kéo Trình Lâm vào ổ chăn của mình, ép thật chặt bốn góc không cho lọt gió, nói: “Anh giận em sẽ cho em ngủ trong ổ chăn của anh sao? Nhanh ngủ đi, nếu không anh ném em đi.”
Lúc này Trình Lâm mới hoàn toàn yên tâm, tinh thần thả lỏng rất nhanh ngủ thϊếp đi, mềm mại nằm nhoài trong l*иg ngực Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa muốn xác nhận Trình Lâm có ngủ hay không, nhỏ giọng kêu cậu một lần, không nghe trả lời.
Lúc này Trình Dịch Hòa mới nhẹ nhàng buông Trình Lâm ra, đứng dậy mở đèn ngủ.
Chỉ thấy Trình Lâm không chút đề phòng nằm trong ổ chăn, lông mi rất dày theo hô hấp phảng phất như cánh bướm rung động, khiến người trìu mến.
Một màn tốt đẹp này lại làm cho Trình Dịch Hòa tâm như dầu rán.