Chương 1: Bị mẫu thân đại nhân vừa đe dọa vừa dụ dỗ

6 giờ chiều là giờ tan tầm ở thành phố này, trên đường đám người rộn ràng nhốn nháo, ai cũng hối hả về nhà.

Diệp Tinh Thần cũng là một thành viên trong biển người mênh mang chật vật về nhà, giờ tan sở vừa đến, cô liền vội vàng thay quần áo, xách túi chạy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Bởi vì……giao thông Lam Thành thật sự là kẹt đến mức làm người ta muốn đâm xe.

Diệp Tinh Thần cảm thấy bộ đồ cô phối hôm nay có thể cho một trăm điểm, cho thiếu một điểm sẽ cảm thấy thực xin lỗi chính mình.

Áo trên người cô là kiểu áo gió thịnh hành năm nay, màu nâu chiết eo, vạt áo dài đến mắt cá chân, bên trong phối với áo chiffon màu trắng, vạt áo chiffon tùy ý nhét vào trong quần khiến eo của cô trông như một tay có thể ôm hết.

Quần jean xanh ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, tổng thể phía dưới ngực tất cả đều là chân!

Khuôn mặt cô có thể nói là tinh xảo, trắng nõn còn có chút ửng hồng, đôi mắt to tròn quyến rũ mê đắm lòng người, lông mày vừa phải, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi đỏ gợi cảm, này là sau khi cô tan làm cố ý tô lên.

Diệp Tinh Thần đối với quần áo cùng nhan giá trị dáng người của mình khá vừa lòng.

Da trắng xinh đẹp chân dài, cô cảm thấy mình chính là hình mẫu phụ nữ thành thị hiện đại không phải hay sao?

Diệp Tinh Thần ở trong xe say mê soi gương một lúc mới chuẩn bị lái xe rời khỏi bãi đỗ.

Vừa định khởi động, điện thoại liền vang lên, nhạc chuông thật ma tính “Cô nãi nãi, mau nghe điện thoại, cô nãi nãi mau nghe điện thoại”.

Diệp Tinh Thần móc di động trong túi ra, quẹt sang phải trả lời, “A lô, tìm cô nãi nãi làm gì?”

Người ở đầu dây bên kia kích động, giọng lớn đến mức thuỷ tinh công nghiệp cũng sắp bị làm vỡ.

“Tinh Thần Tinh Thần, nghe nói thần tượng của mình về nước rồi, mình cực kích động a…… A……”.

Diệp Tinh Thần đưa điện thoại ra xa, lớn tiếng, “Vậy cậu có tin hay không mình con mẹ nó hiện tại có thể đánh chết cậu.”

Bên kia trầm mặc một giây, đổi giọng nũng nịu nói, “Tinh Thần, mình sai rồi, mình đây không phải quá kích động sao? Cậu cũng biết đấy, thần tượng đối với mình chính là chân ái.”

Diệp Tinh Thần trợn trắng mắt không nói nên lời, “Những lời này hồi đại học mình đã nghe đến mệt, ngay cả chuyện cậu muốn sinh con cho thần tượng cũng đã nghe không dưới một nghìn lần, cho nên, bạn thân yêu à, cậu rảnh lắm sao?”

Người bên kia tiếp tục làm nũng nói, “Ai nha Tinh Thần, mình mà muốn sinh con cho thần tượng, không phải đã chạy theo anh ấy rồi sao?”

Diệp Tinh Thần thật là bị cô chọc cười, không có biện pháp, đây là cái đứa dở hơi thích bán manh làm nũng.

“Cậu hiện tại không bận sao? Ngươi người đại diện sẽ không đánh chết cậu?”

Nói về vị bạn học kiêm..."bảo bảo" này của Diệp Tinh Thần, bốn năm đại học quả thật là do cô ngậm đắng nuốt cay một tay nuôi nấng.

Nếu không có Diệp Tinh Thần múc cơm mang nước ấm, cô nàng phỏng chừng sống không qua nổi mùa đông Lam Thành.

Chính là cô nàng Kiều Tiếu trẻ con này, hiện tại thế nhưng lại là minh tinh có chút danh tiếng, từ một fan chuyên đu idol giờ lại thành idol người người theo đuổi, nghe nói còn được coi là tình đầu tiêu chuẩn của vô số thẳng nam.

Diệp Tinh Thần, “Được rồi, người đại diện của cậu không lôi kéo cậu chạy bộ?”

Kiều Tiếu vui mừng nói, “Hắc hắc, chị ấy lúc này đang xem kịch bản, bằng không mình làm sao có thể gọi điện thoại cho cậu?”

Kiều Tiếu còn chưa nói xong, liền nghe được bên kia “Kiều Tiểu Tiếu, em chạy xong rồi sao liền gọi điện thoại, có phải chị giao thiếu nhiệm vụ cho em không?”

Kiều Tiếu vội nói, “Sao có thể chị ơi, em tới ngay đây,” lại quay sang nói với Diệp Tinh Thần, “Tinh Thần à mình cúp máy đây, nói chuyện sau.”

Diệp Tinh Thần còn chưa cúp máy liền nghe được tiếng bíp, ài, hy vọng người đại diện của cô ấy không đánh chết cổ.

Diệp Tinh Thần cúp điện thoại, mới vừa ra bãi đỗ xe, điện thoại lại vang lên, có điều nhạc chuông không phải “Cô nãi nãi nghe điện thoại”, bởi vì người gọi đến là mẫu thân đại nhân của cô.

Diệp Tinh Thần tay trái đỡ tay lái, tay phải lấy di động ra nghe, “A lô mẹ ạ.”

Vương nữ sĩ ở đầu dây bên kia thực hòa ái dễ gần mà nói, “Tinh Thần, bảo bối của mẹ, con tan làm rồi sao?”

Diệp Tinh Thần nheo mắt, biết mẹ cô như vậy chắc là không có chuyện tốt, “Mẹ, nói chuyện đàng hoàng.”

Vương nữ sĩ lập tức khôi phục bình thường, “Tinh Thần, không có việc gì, con cứ về trước đi, về nhà rồi mẹ nói cho con ha.”

Diệp Tinh Thần chờ mẹ cô ngắt điện thoại mới hối hận, tại sao cô lại tiện tay nghe điện thoại làm gì? Cô biết mẹ lại tìm đối tượng xem mắt cho cô, cô vẫn còn trẻ mà ? Tại sao lại đối xử với con mình như vậy?

Diệp Tinh Thần lái xe cực chậm, người đi bộ còn đi nhanh hơn cô, người đi lướt qua bên cạnh xe cô đều dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần mà nhìn cô, nghĩ người này không lẽ là có bệnh.

Diệp Tinh Thần nghĩ trong lòng, “Thà bị xem là bị bệnh tâm thần còn hơn phải đi xem mắt”.

Không biết làm sao vậy, cô vừa mới qua 25 đã bị kéo đi xem mắt, mẹ cô là sợ cô gả không ra, muốn ăn bám cả đời sao??

Diệp Tinh Thần dùng tốc độ rùa bò 7 giờ kém 15 phút mới về đến nhà, mẹ cô mới vừa nghe được tiếng cô lên lầu liền hớn hở mà mở cửa nghênh đón, “Bảo bối, mau lại đây.”

Diệp Tinh Thần đi vào cửa, lão Diệp đang đọc báo, bởi vì chuyện này mà bị mẹ cô càm ràm.

Mẹ cô cảm thấy lão Diệp theo không kịp thời đại, người ta bây giờ đều dùng di động xem tin tức, ông lại ngang ngạnh muốn đọc báo giấy.

Diệp Tinh Thần trong lòng nảy ra ý tưởng, “Lão Diệp, hôm nay mệt chết con rồi.”

Ba cô xưa nay cưng chiều con gái, lập tức nói, “Con gái đã về, mau ngồi, ba rót nước cho con.”

Diệp Tinh Thần vui rạo rực mà uống nước, qua nửa ngày liền cảm thấy kỳ quái, tại sao đêm nay đã trễ thế này mẹ cô còn chưa dọn cơm.

Cô thử thăm dò hỏi, “Mẹ, cơm nấu chưa ạ?”

Lão Diệp chưa đuổi kịp tiết tấu, “Ba với mẹ đã ăn rồi, con không phải vừa tan tầm đã ăn ở bên ngoài sao?”

Diệp Tinh Thần tan nát con tim, mẹ lại hố cô, cô đi đến cạnh mẫu thân đại nhân, lấy lòng mà nói.

“Mẹ, mẹ nhìn con bị đói này? Đây có còn là áo bông nhỏ tri kỉ đáng thương của mẹ không?”

Vương nữ sĩ vừa nghe, thừa thắng xông lên nói, “Hay là con đi ra ngoài ăn, đêm nay a là một chút đồ ăn đều không còn.”

Đương nhiên, lão Diệp cũng không cứu được cô!

Diệp Tinh Thần liền hiểu mẹ cô lại nhúng tay vào.

A…… Trời ơi…… Đất ơi…… Vì cái gì cơ chứ, tôi 27 còn chưa có đối tượng thì đáng bị như vậy sao?

Cô không thể không hướng Vương nữ sĩ cúi đầu, “Nói đi mẹ, địa điểm ở đâu ạ?”

Vương nữ sĩ nghe xong vui vẻ, “Ở nhà hàng Tây kia, bàn số 8, mau đi đi.”

Diệp Tinh Thần nhỏ giọng nói thầm, “Nhà hàng Tây, rùa đen vương bát đản ở nước ngoài về đều hiếm lạ như vậy sao?”

Vương nữ sĩ giáo dục nàng, “Người ta gọi là rùa biển, con thì biết cái gì? Mau đi nhanh, không đi đêm nay đừng về, chìa khóa mẹ thu.”

Vương nữ sĩ thế nhưng lại thu chìa khóa của cô, trời ạ, đây là mẹ kế chứ mẹ ruột gì!

Diệp Tinh Thần cọ tới cọ lui cầm chìa khóa xe ra cửa, số cô thật khổ.

Diệp Tinh Thần lái xe mười phút đi tới một nhà hàng Tây tên là MY HEART, cô chậm rì rì ngừng xe, lười đến không thèm chỉnh trang.

Diệp Tinh Thần đẩy cửa đi vào, phục vụ vội hỏi, “Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Diệp Tinh Thần mỉm cười, nói: “Có, bàn số 8.”

Diệp Tinh Thần cười với cậu nhân viên, nam sinh phỏng chừng tuổi còn nhỏ, mặt đều đỏ.

Diệp Tinh Thần nhìn thấy bàn số 8 bên cửa sồ.

Cũng nhìn thấy người ngồi bàn số 8, người nọ đang cúi đầu nhìn cái gì.

Từ góc nhìn của cô, người nọ mặc âu phục đen, tóc tai sạch sẽ, làn da khá trắng, ánh đèn dịu nhẹ làm tăng thêm vài phần bí ẩn.

Diệp Tinh Thần tư thái ưu nhã mà bước qua, không biết có phải trùng hợp hay không, người nọ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào nhau.

Trong lòng có thứ gì ầm ầm sụp đổ.

Diệp Tinh Thần tim đập phảng phất lỡ một nhịp, tại sao lại là tên kia?

Nhưng cô vẫn lập tức khôi phục bình thường, tươi cười quyến rũ đi ngồi xuống đối diện anh ta.

Diệp Tinh Thần đánh đòn phủ đầu, “Lâu rồi không gặp, bạn trai cũ”.

Lúc cô nói câu này cũng chưa nhìn người nọ một cái, thuận tiện bắt chéo đôi chân, cả người lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.

“Bạn trai cũ” ba chữ cứ như vậy bị cô nhàn nhạt phun ra, nghe cứ như đối phương chỉ là người xưa bình thường.

Đối phương lại nhẹ nhàng đáp, “Đã lâu không gặp.”

Diệp Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt một cái, người này mặt mày cứng rắn, không hề còn nét trẻ con, nhiều vài phần mị lực của người đàn ông thành thục, cũng phải, anh ta cũng đã 28.

Người này đã từng chiếm cứ cuộc sống của Diệp Tinh Thần một thời gian rất dài, cũng là người cho Diệp Tinh Thần đả kích trí mạng.

Anh ta đi rồi, rời đi lặng yên không một tiếng động.

Cũng không thể nói là bạn trai cũ, thực ra mà nói, bọn họ còn chưa có chia tay, chính là lúc anh ta đi liền đi biệt tăm biệt tích không lưu lại đôi câu vài lời.

Từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, thời gian bốn năm, cô đều cho rằng mình sắp quên anh ta.

Bốn năm không gặp, Lục Chi thay đổi, lại giống như không thay đổi.

Lục Chi, cái tên này đã từng không cho ai đề cập, hiện tại nhắc tới, cũng tạo nên gợn sóng không nhỏ trong lòng cô.

Chờ cô phục hồi tinh thần lại, Lục Chi cũng đang nhìn cô.

Lục Chi thanh âm ôn nhu, nhìn Diệp Tinh Thần nói, “Mấy năm nay em có khỏe không?”

Diệp Tinh Thần không biết hỏa khí từ nơi nào đến, hờn dỗi ném qua một câu, “Nhờ phúc của anh, sống rất tốt.”

Cô đã từng nghĩ nếu gặp lại anh ta, cô sẽ đi lên cho anh một cái tát.

Lục Chi không giận mà cười, “Em vẫn giống như trước đây, không thay đổi.”

Diệp Tinh Thần không biết anh nói những lời này là có ý gì, trêu chọc cô sao?

Diệp Tinh Thần tức giận nói, “Không so được với anh, nhìn qua có vẻ mỗi ngày vẫn cứ hô mưa gọi gió như vậy.”

Lục Chi cười cười, suy nghĩ lại bay tới trước đây thật lâu.

Lúc ấy, trong trường học mỗi khi có người theo đuổi Lục Chi, Diệp Tinh Thần luôn giả vờ cả giận nói "Hoa đào hút cũng quá nhiều…… Ngày ngày đều sống hô mưa gọi gió vân vân.”

Nghĩ đến đây, Lục Chi cảm khái trong lòng, còn tốt, cô không thay đổi.

Bốn năm chờ đợi, hiện tại anh có thể từ từ tính toán.

Lục Chi vẫy tay gọi người phục vụ, trùng hợp lại là nam sinh bị Diệp Tinh Thần làm đỏ mặt kia, cậu truyền lên thực đơn.

“Mời quý khách chọn món.”

Lục Chi đem thực đơn đẩy đến trước mặt Diệp Tinh Thần, “Em chọn trước đi.”

Diệp Tinh Thần trước nay không phải loại người sẽ làm ra vẻ, cô cảm thấy làm ra vẻ làm gì, dù sao ăn với bạn trai cũ một bữa cơm cũng không có gì đáng ngại.

Diệp Tinh Thần cầm lấy thực đơn nhìn, nói với người phục vụ, “Cho một phần bò bít tết sốt tiêu đen, một ly nước trái cây, cảm ơn.”

Cô gọi món xong vừa mới chuẩn bị đem thực đơn đẩy qua, liền nghe Lục Chi nói, “Cho tôi một phần giống cô ấy, cảm ơn.”

Diệp Tinh Thần nghiền ngẫm nhìn anh ta, người này trước kia một chút bò bít tết cũng không dính, chẳng lẽ đi nước ngoài mấy năm bị đồng hóa?

A, buồn cười.

Lục Chi nhìn ra ý tứ của cô, tự nhiên nói, “Ở nước ngoài ăn được đồ ăn Trung Quốc không dễ dàng, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm, chỉ có thể tự làm bò bít tết đối phó.”

Diệp Tinh Thần có chút nhàn nhạt mà nói, “Ừm”.

Lục Chi nhìn ra cô thật sự không muốn nói chuyện cùng mình, cũng không nói gì, hai người trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.

Diệp Tinh Thần cùng Lục Chi có thể nói là tan rã trong không vui, ít nhất là Diệp Tinh Thần nghĩ như thế.

Bữa tối sau khi kết thúc, anh ta không có ý tiễn cô, cô cũng không thèm chào tạm biệt, xoay người rời đi.

Diệp Tinh Thần nghĩ nghĩ, xem ra, bọn họ đã sớm không phải như trước kia.

Chờ đến lúc Diệp Tinh Thần về đến nhà đã là 10 giờ đêm, Vương nữ sĩ cùng lão Diệp còn ngồi xem TV.

Thấy cô đã về, Vương nữ sĩ tích cực hỏi, “Con gái, thế nào rồi?”

Diệp Tinh Thần ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Mẹ, mẹ về sau có thể đừng bắt con đi xem mắt nữa có được hay không, thật đau đầu.”

Vương nữ sĩ không vui, “Hắc, mẹ nói con đứa nhỏ này, mẹ đây còn không phải sợ con gả không ra, thành kia cái gì mà gái ế lớn tuổi.”

Lão Diệp nghe không nổi nữa, “Bà đừng nói nữa, bộ dáng này làm con áp lực.”

Vương nữ sĩ nóng nảy, “Cha con các người còn cùng một giuộc? Hừ”.

Diệp Tinh Thần đã quen với màn biểu diễn của hai người bọn họ, chính là đêm nay, cô thật sự có chút mệt mỏi.

“Lão Diệp, mẹ, con đi nghỉ ngơi, ngày mai đi làm sớm.” Nói xong Diệp Tinh Thần liền lên lầu.

Vương nữ sĩ bị tức giận, “Cha con các người thật là một đám tính tình ngoan cố.”

Tình huống như vậy lão Diệp đều lựa chọn im mà không nói, con gái là áo bông nhỏ, vợ cũng là báu vật trong lòng bàn tay a.