- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Lâu Rồi Không Gặp
- Chương 73: Thật ra cũng không cần phải có tiêu đề
Lâu Rồi Không Gặp
Chương 73: Thật ra cũng không cần phải có tiêu đề
Chuyến bay đầu tiên sáng sớm, máy bay xé gió xuyên mây, vượt nghìn dặm xa xôi đáp xuống Dung Thành.
Trang Phàm Tâm lấy laptop ra, đầu tháng 1 phải theo dõi sản xuất trang phục xuân hè, vẫn cần lập kế hoạch hàng mẫu trang phục thu đông, không thể lười không thể loạn, mỗi một khâu nhất định phải chuẩn xác.
Tốc độ trượt bánh giảm bớt, cậu rốt cuộc cũng rảnh rỗi liếc mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Quê hương xa cách mười năm, không có lã chã rơi lệ, cũng không cảm khái than vãn, Trang Phàm Tâm chỉ cảm thấy đôi mắt vì nhìn laptop lâu nên hơi khô khốc, liếc mắt nhìn một cái lại lấy thuốc nhỏ mắt ra.
Cậu nhỏ hai giọt, sau khi mở khoang máy bay liền theo làn người bước xuống, bước nhanh rời khỏi sân bay. Tất cả đều đã đặt trước, xe, tài xế, rất thuận lợi đặt chân đến khách sạn.
Trang Phàm Tâm cũng không kịp ngồi giường khách sạn, cất hành lý xong liền đi, chạy tới nhà xưởng trên thị trấn. Tài xế theo thói quen tán gẫu: “Anh tới chơi, hay là đi công tác?”
“Đi công tác.” Trang Phàm Tâm cúi đầu bấm điện thoại, không có hứng thú gì mà trả lời.
Tài xế ngược lại vô cùng hứng thú: “Có thể thuận tiện chơi một chút rồi, phong cảnh Dung Thành rất đẹp, đi dạo một vòng Tam Phường Thất Hạng, nếm thử chút đặc sản ở đây.”
Trang Phàm Tâm đáp lại qua loa, có con phố nào có tiệm mỳ ngon không, hết bận sẽ đến ăn mỳ. Tài xế suy nghĩ một chút, gõ lên vô-lăng nói cho cậu biết, nơi nào còn có tiệm mỳ thì nơi đó đã sắp thành cao ốc, cực kì phồn hoa.
“Vậy sao.” Cậu cười cười, cất điện thoại, xoay mặt nhìn chăm chú làn xe bên kia.
Mười năm, không đủ để thương hải biến thành ruộng dâu, nhưng cứ tiến lên phía trước cũng có thể đi tới một vùng trời mới. Trang Phàm Tâm cưỡi ngựa xem hoa, những con phố cũ bị nhựa đường mới đè ép, cao ốc mọc lên, làm cây đa bên đường có chút thấp bé.
Thở than đến muộn vẫn nghẹn ở trong l*иg ngực, không đau không trướng, lại nóng hầm hập.
Tài xế nghĩ nghĩ: “Nghe anh nói như vậy, trước đây anh từng tới Dung Thành rồi à?”
Trang Phàm Tâm nói: “Đâu chỉ từng tới, tôi lớn lên ở đây.” Cậu nhìn gương chiếu hậu nhíu mày, không cười, bởi vậy có một khí chất bướng bỉnh lạnh lùng, “Chỉ có điều đã nhiều năm không trở lại.”
Tài xế nhiệt tình nói: “Vậy chuyến này ở thêm mấy ngày đi, anh đi đâu cứ gọi tôi, đặt xe của tôi!”
Trang Phàm Tâm nhợt nhạt đáp lại, lực chú ý bị bảng hiệu lấp lóe bên đường hấp dẫn, đường rộng thênh thang, một dãy các cửa hàng nhỏ lướt qua trước mắt. Bánh bạch tuộc, văn phòng phẩm Mỹ Mỹ, gà rán hamburger… Tất cả cậu đều đã đi qua, trước đây mỗi ngày cậu đều đạp xe đi tới đây.
Đằng trước, là Thiên Trung. Trang Phàm Tâm rướn cổ lên quan sát, đổi thành là cậu phấn khởi: “Đó là trường cũ của tôi, cấp ba tôi đã học ở Thiên Trung đấy.”
“Thế hả!” Tài xế từ gương chiếu hậu nhìn cậu, “Có muốn dừng xuống xem một chút không?”
Công chuyện đầy đầu, nhiệt tình đành phải để nguội, Trang Phàm Tâm nói: “Không cần.” Tầm mắt nhìn mãi không dời, xe taxi chạy qua cổng trường, cậu cứ nhìn đau đáu vào trong.
Mấy giây đã đi qua, cậu vội vàng nhìn sang đối diện đường, không thấy rõ Nhất Nam Thời Quang có còn mở hay không.
Máy hát của tài xế vẫn chưa chịu tắt: “Thiên Trung rất lợi hại, càng ngày càng khó vào, thành tích cấp hai của con gái tôi đứng top 10 mà cũng không vào nổi.” Dứt lời, nôn nóng hỏi, “Vừa nhìn cũng biết anh rất giỏi, tốt nghiệp Thiên Trung anh vào đại học nào?”
Trang Phàm Tâm đáp: “Tôi ra nước ngoài.” Sắp chạy khỏi con đường này, “Khu chung cư đằng sau mấy cửa hàng này vẫn chưa bị dẹp chứ, cũng rất nhiều năm rồi.”
Tài xế nói: “Tuy rằng tồi tàn, nhưng mà sát Thiên Trung, giá nhà cao lắm.”
Trang Phàm Tâm không nhịn được cười, Tề Nam từng ở đây, bạn cùng bàn của cậu, suốt ngày mang trà sữa bánh ngọt cho cậu, tối nào cũng đòi đáp án tiếng Anh của cậu. Đã qua nhiều năm như vậy, đối phương sống thế nào rồi? Có kết hôn hay chưa?
Cậu suy nghĩ mãi đến khi chạy khỏi nội thành, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Cao Kỳ, Cố Chuyết Ngôn một mình tới Hạ Môn.
Đều là đi công tác, cùng ở tỉnh Phúc kiến, đãi ngộ lại một trời một vực. Trang Phàm Tâm ngồi taxi chạy ra ngoại ô, Cố Chuyết Ngôn sau khi đáp mặt đất được quản lý cấp cao của công ty đến đón, cười tươi vui vẻ, giúp anh mở cửa xe, xe thương vụ rộng rãi sạch sẽ, giấy in tài liệu cầm trong tay vô cùng trắng.
Vừa đến ngoại ô, Trang Phàm Tâm liên hệ người phụ trách công xưởng ông chủ Đổng, gặp mặt, đối phương là một người đàn ông trung niên bụng bia, vóc người biến dạng, nhưng diện mạo rất có tinh thần, cũng khôn khéo, là một kẻ nghiện thuốc lá, trong lúc chào hỏi đã hút hết một điếu thuốc.
Trang Phàm Tâm hút khói bị động thấy không thoải mái lắm, cảm giác mặt cũng ô uế, làn khói chưa tan hết, đối phương đã móc ra điếu thứ hai. “Cho tôi xin một điếu.” Cậu nhấc hai ngón tay lên, dứt khoát nói.
Ông chủ Đổng đưa cho cậu: “Thuốc của tôi rẻ tiền, ông chủ Trang hút tạm nhé.” Giúp cậu bật lửa, nói lời khách sáo, “Vất vả cho anh quá, còn đích thân bay đến đây, chuyện thành như vậy tôi cũng lấy làm xấu hổ, thực sự rất xấu hổ!”
Trang Phàm Tâm ngậm miệng hút thuốc, mặc kệ đối phương chốc lát, thuốc lá này không có mùi vị như lần trước, nhưng càng khiến người ta khó chịu, từ từ phun ra, mới nói: “Không vất vả, tôi lớn lên ở Dung Thành, thuận tiện trở về thăm người thân.”
Ông chủ Đổng nghe hiểu, thời gian dư dả, không giải quyết người cũng sẽ không đi. “Vậy anh ở thêm mấy ngày, tôi bảo nhân viên đặt xe, còn về chỗ ở, anh ở đâu?” So với tài xế thuê còn nhiệt tình hơn, “Gần trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa trước đi, nhà hàng tôi cũng đã đặt xong rồi!”
Trang Phàm Tâm không nói gì, ném thuốc vào thùng rác ven đường, đưa ra ý kiến muốn đi vào xưởng xem thử trước. Mất vài phút, đến xưởng quần áo, lớn hơn trong tưởng tượng, mấy tầng lầu đều có thể nghe thấy tiếng cơ khí cùng lúc vang lên.
Trang Phàm Tâm yêu cầu đến khu làm việc, ông chủ Đổng muốn ngăn, khuyên cậu bên trong rất ồn, mùi cũng khó ngửi. Không ngăn được, liền đổi giọng nói nhà máy có quy định, khu làm việc người ngoài không được phép tiến vào.
Đến cửa, Trang Phàm Tâm nói: “Ông đừng nói đùa, làm quần áo thôi mà, chế tên lửa chắc? Chỉ là xưởng quần áo, ông tưởng đây là trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền sao?”
Ông chủ Đổng không ngăn được, cũng không muốn đắc tội, chỉ có thể lấy hộp thuốc lá ra. Trang Phàm Tâm vươn tay giằng lấy: “Nhà máy không quy định nơi làm việc cấm hút thuốc sao? Ông không sợ cháy nhưng tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Tiến vào bên trong, sức khỏe yếu kém của Trang Phàm Tâm liền lộ ra, một lượng lớn mùi vải mới xộc vào đầu cậu, bịt kín miệng và mũi đi một vòng, nhìn thấy đống váy in hoa bằng vải crepe. Ông chủ Đổng ở bên cạnh khuyên bảo, vải crepe rất tốt, loại màu đen dùng vải crepe càng dễ bán hơn.
Bộ phận thiết kế kiểm tra thay đổi năm lần mới chọn ra được vật liệu, ông thì biết cái gì! Trang Phàm Tâm thầm mắng, mắng xong nở nụ cười “thương mại”: “Nhưng hợp đồng đã ký là satin, nếu xưởng của ông bồi thường đủ tiền, thì chúng tôi dùng vải crepe cũng không phải không được.”
Ông chủ Đổng biến sắc, chọn thiết kế Lâm, ý đồ đem trách nhiệm đổ lên đầu Silhouette, Trang Phàm Tâm ngoài miệng tiếp chiêu, bước chân không ngừng đi lại. Tranh chấp miệng lưỡi trong buôn bán, nói dễ nghe thì là “điều đình”, thực chất lại là cãi cọ giằng co, ai cũng vì lợi riêng, ai cũng đầy mùi tiền.
Trang Phàm Tâm hành nghề mấy năm lần đầu tiên làm chuyện thô thiển như thế, may mà cậu chiếm lý, nếu không chắc bỏ gánh giữa đường. Đôi giày bata trắng đã bẩn, cậu nhặt miếng vải đầu thừa đuôi thẹo ở trên bàn lau giày, bông rời rạc, nhung quá dày, lụa trắng không treo móc, mò tới mò lui được một miếng vải đen, xoa xoa.
Lau xong nắm vải, cậu nói: “Miếng satin này cũng không tệ, màu sắc xem ra cũng chuẩn.”
Ông chủ Đổng giải thích: “Đây là vải cũ còn lại của năm trước, không thể dùng được, hơn nữa đến cả mười mét cũng không có.”
Trang Phàm Tâm hỏi: “Thật sự không có satin?”
“Không có thật.” Ông chủ Đổng nói rất chân thành tha thiết, “Chúng tôi cũng khó khăn thật, không còn cách nào khác!”
Trang Phàm Tâm vuốt vuốt tấm vải kia, đến gần, trong tạp âm của máy móc nhẹ giọng hỏi, học giọng điệu của đối phương: “Vậy lúc ký hợp đồng tại sao không nói?”
Ánh mắt của cậu quá yên tĩnh, hoàn toàn không hợp với tiếng động chói tai trong khu làm việc, ông chủ Đổng nghẹn cứng, gã hất mặt về phía lối đi an toàn. Tay vịn cầu thang rất bẩn, cậu còn dùng mảnh vải kia lau một chút, dựa vào, chờ đối phương đi theo, ở trong cái nơi chật chội này cậu nói trắng ra.
“Ông chủ, ông không cần phải kéo theo nhà thiết kế của tôi, ông lén lút tìm cô ấy vốn đã không đúng quy trình, hợp đồng cũng không thay đổi, không có giấy tờ gì hết, làm sao giữ lời?”
“Tôi cũng không phải chất vấn ông, bởi vì chuyện quan trọng nhất là phải sản xuất hàng, không thì tôi mắc gì phải đích thân tới đây? Tôi thèm cái mùi thúi chết người ở chỗ ông chắc?” Trang Phàm Tâm nói, “Kỳ hạn giao hàng trên hợp đồng là giấy trắng mực đen, không thể làm lỡ, không có vải, các người có đan thì cũng phải đan ra cho tôi.”
Ông chủ Đổng nói: “Ông chủ Trang, anh nói cũng vô ích, không có satin tôi đâu còn cách nào khác.”
Trang Phàm Tâm nói: “Nhà máy nếu dám ký hợp đồng, có nghĩa là vật liệu cần thiết đều phải có, bây giờ ông còn không nói dối được nên hồn, tôi làm sao mà tin?”
Giọng cậu rất nhẹ nhàng, giống như đem mâu thuẫn chuyển thành một tờ giấy mỏng, ngay sau đó đâm thủng một kim: “Nhà máy có satin, đã chuẩn bị xong rồi, nhưng sau đó có đơn hàng khác với giá cao hơn, cho nên không muốn cho chúng tôi dùng.”
“Sao anh lại nói thế, tuyệt đối không có, không có chuyện đó.”
“Ông dám đổi ý, là bởi vì từng gây chuyện một lần nhưng không bị truy cứu.”
Trang Phàm Tâm mới vừa nhậm chức đã xem tư liệu thiết kế, mùa thu năm trước có một thiết kế áo gió và vải thực vật có điểm không phù hợp, cậu có hỏi tổ trưởng Tào, tình huống lúc đó giống y như bây giờ. Cũng là khi Bùi Tri không có mặt, là Trình Gia Mã phê duyệt thay đổi vật liệu.
Ông chủ Đổng nói: “Chúng tôi và Trình tổng hợp tác nhiều năm, không có làm chuyện xằng bậy, chuyện này anh có thể hỏi Trình tổng.”
Trang Phàm Tâm chớp chớp lông mi, Trình Gia Mã bao che, đối phương cũng lấy Trình Gia Mã ra làm bia đỡ đạn, cũng vừa khéo nhà họ Trình trước đây cắm rễ ở Dung Thành. Cậu không rảnh suy đoán quan hệ trong đó, nói: “Làm trái hợp đồng là sự thật, ông có thể hỏi Trình tổng, tôi cũng có thể hỏi luật sư. Trình tổng với ông là tư tình, luật sư chỉ có thể nói pháp luật, tư tình với pháp luật bên nào nặng bên nào nhẹ?”
“Đương nhiên là pháp luật nặng rồi… Ây da ông chủ Trang, chúng ta thương lượng một chút đi.”
“Không cần, trước chín giờ cho tôi câu trả lời.” Trang Phàm Tâm đặt chuông báo nhắc nhở, “Mau chóng kiếm vật liệu tập trung sản xuất, không thì tôi chỉ có thể kiện cáo, lúc đó cả cái hãng này của ông đều phải đình công.”
“Lương công nhân, phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường khách hàng khác, phí luật sư… Ông tìm kế toán mà tính đi.” Trang Phàm Tâm đứng thẳng, vỗ vỗ quần xuống lầu, “Ở Phúc Kiến còn nhiều nhà máy tốt mà, tôi đi dạo chung quanh, không hợp tác được với ông thì tôi sẽ kiếm chỗ khác.”
Ông chủ Đổng đưa Trang Phàm Tâm xuống, cười làm lành cầu xin, nhưng mà không có cơ hội cứu vãn. Trang Phàm Tâm lên xe rời đi, chuyện có thể làm đều làm cả rồi, lúc này mới gọi điện thoại nói cho Bùi Tri, để tránh làm đối phương lo lắng.
Trở về nội thành hơn ba giờ, Trang Phàm Tâm cảm giác quần áo dính đầy mùi, về khách sạn tắm rửa xong mới ra đường lấp bụng.
Gần đó có một quán cà phê, cậu ôm laptop ngồi trên ghế sô pha, gõ lạch cạch tiếp tục làm kế hoạch hàng mẫu, tia sáng chiếu qua cửa sổ chính là một chiếc đồng hồ, từng tia nắng từ trắng thành đỏ, vừa đúng là hoàng hôn.
“Anh đẹp trai sắp tan tầm chưa ta.” Trang Phàm Tâm nói thầm, đeo tai nghe, ấn số, vài tiếng sau có người bắt máy, màn hình laptop phản chiếu khóe miệng tươi cười của cậu, “Khỏi bệnh chưa?”
Cố Chuyết Ngôn đã không còn giọng mũi nữa rồi: “Khỏi rồi.” Anh ở trong phòng khách sạn, hội nghị khởi công mới vừa kết thúc, thay quần áo khác chuẩn bị buổi tối xã giao.
Nghe vậy yên lòng, Trang Phàm Tâm nói: “Nhớ ăn cơm đúng giờ, à… Uống nhiều nước ấm.” Chính cậu còn bữa đói bữa no, sức lực không đủ, “Mấy ngày nay không có cách nào đưa canh cho anh.”
Cố Chuyết Ngôn biết bộ phận của Trang Phàm Tâm đang gặp khó khăn, đêm đó còn ngủ không ngủ, chắc bận đến nỗi không thể phân thân. Anh hỏi: “Chỗ em thế nào rồi?”
Trang Phàm Tâm giả ngu nói: “Chỗ nào của em cơ? Trong lòng em á, nhớ anh lắm đó.” Ỷ vào âm sắc trong trẻo, miệng lưỡi trơn tru cũng êm tai hơn người khác, “Còn thân thể, cũng có hơi nhớ anh.”
Không kịp phòng bị, nổi da gà khắp người, Cố Chuyết Ngôn hít một hơi sâu: “Lúc em thả thính anh chả khác nào đứa ngốc.”
Ngữ điệu bình tĩnh, không nghe ra khắc chế, cực kỳ giống như đánh giá thật lòng, “… Ò.” Trang Phàm Tâm biết sai liền thay đổi đồng thời đổi kiểu gan dạ khác, “Vậy lần sau em sẽ giả bộ thuần khiết.”
Nói chuyện tào lao ba, bốn câu, Trang Phàm Tâm tự nhận là khá ung dung, trong lòng lẫn bàn tay khó ứng phó, bất tri bất giác gõ xuống đoạn văn chẳng khớp gì với câu trước. Xóa đi, ngón tay để bên cạnh bàn phím, trước tiên chuyên tâm trò chuyện cùng Cố Chuyết Ngôn.
Cậu đứng đắn nói: “Em đi công tác, xử lý chuyện công ty, cho nên không thể nấu canh cho anh.”
“Đích thân em đi công tác?” Cố Chuyết Ngôn hỏi.
Trang Phàm Tâm nói: “Đúng rồi, không mang theo người hầu đâu.”
Cố Chuyết Ngôn giơ tay chà xát huyệt thái dương, mười năm trôi qua mỗi một thành phố đều xoay vần trời đất, Trang Phàm Tâm lạ nước lạ cái, một mình đi công tác có luống cuống cập rập hay không? Anh dùng câu hỏi che giấu sự lo lắng: “Em có đi được không đó?”
“Sao lại không được?” Trang Phàm Tâm cười đến mang tai, “Rất thuận lợi là đằng khác, hơn nữa ở đây em rất quen thuộc, hết bận em còn muốn đi dạo chung quanh nữa đó.”
Cố Chuyết Ngôn nghi hoặc: “Đi đâu vậy?”
Trang Phàm Tâm trả lời: “Dung Thành.”
Cậu ngờ được Cố Chuyết Ngôn sẽ im lặng trong kinh ngạc, cười khanh khách, cầm ly cà phê lên uống hết: “Trùng hợp không, buổi sáng em còn đi ngang cổng trường Thiên Trung, văn phòng phẩm Mỹ Mỹ vẫn còn mở, khi đó anh nói vở ở đó quê mùa muốn chết. Trời sắp tối rồi, buổi tối em còn định đi ăn mỳ bò viên…”
Cố Chuyết Ngôn lắng nghe Trang Phàm Tâm lầm bầm, sao lại trùng hợp như vậy chứ, anh đang ở Hạ Môn cách đó không xa, đã đặt xong vé tàu đi tới Dung Thành, vốn định lặng lẽ đi xem thử, đối phương lại đi trước anh một bước.
Trang Phàm Tâm làm nũng: “Nếu như anh cũng tới thì tốt quá.”
“Anh đâu có rảnh.” Anh giả vờ, “Anh đang bận lắm.”
Cấp dưới tới gõ cửa, nhắc nhở thời gian sắp tới rồi. Cố Chuyết Ngôn gật đầu, nói với di động: “Anh có xã giao, không nói nữa.”
Trang Phàm Tâm săn sóc nói: “Vậy anh uống ít rượu thôi nhé.”
Cậu ở quán cà phê làm xong kế hoạch, hết bận thì cả người nhẹ nhàng, đêm đen đã tới, khách qua đường ở nơi tha hương dâng lên nỗi cô đơn, nhưng cậu lại có cảm giác phong phú.
Con phố nào có chợ đêm, quán nào chính tông nhất, Trang Phàm Tâm đeo balo đi dạo một buổi tối. Khi về khách sạn đã gần nửa đêm, cậu cầm một ly trà sữa lớn vừa đi vừa hút, bên cạnh hộp phòng cháy chữa cháy ở góc đường gặp phải một con mèo nhỏ.
truyenfull reup là chó
Trang Phàm Tâm mua một cây xúc xích xông khói, ngồi xổm xoa xoa lưng mèo, đèn đường màu da cam, gió cũng rất dịu dàng, sau khi mèo nhỏ ăn no chủ động cọ lòng bàn tay cậu.
Cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh, chụp xong mở ra vòng bạn bè, nhìn thấy một tấm ảnh do Cố Chuyết Ngôn hiếm khi lại đăng. Mà trong bức ảnh, là tháp Song Tử đặc trưng của vùng đất Hạ Môn.
Trang Phàm Tâm giật mình bình luận: “Anh đang ở Hạ Môn?!”
Cố Chuyết Ngôn sau đó trả lời: “Đi công tác.”
“Có đến Dung Thành không?” Trang Phàm Tâm lập tức hỏi, trong đêm khuya ngày đông ở đầu đường bỗng nóng cả người, “Đến đây đi đến đây đi, em chờ anh, đến nhé, hết bận anh đến nhé!”
Cố Chuyết Ngôn cố hết sức nói: “Vậy cũng được.”
Trang Phàm Tâm gửi một chuỗi emo vỗ tay.
Đánh chết cậu cũng không nghĩ ra, Cố Chuyết Ngôn sau khi kết thúc bữa tiệc, trên đường về khách sạn, suy nghĩ như một thương gia, nghĩ nửa tiếng mới nghĩ ra chiêu này, còn bảo tài xế lái một vòng tháp Song Tử.
Lúc này trả lời xong, nhấn tắt điện thoại.
Cửa sổ xe phản chiếu nụ cười nhẹ, Cố Chuyết Ngôn chửi bản thân: “Thật không có tiền đồ.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Lâu Rồi Không Gặp
- Chương 73: Thật ra cũng không cần phải có tiêu đề