Chương 49

Nháy mắt, Thẩm Hiến nhìn thấy hình ảnh đó đã ngay lập tức mặt nhăn mặt chặn tin nhắn của hắn.

Nửa tiếng sau.

Thẩm Hiến tĩnh tâm sửa lại những cuốn bài tập cuối cùng cho học sinh.

Cậu vừa mới buông bút định đi rót cho mình một cốc nước thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Khi nhìn thấy người gọi đến là Tạ Diên thì Thẩm Hiến không chút do dự bấm nút từ chối.

Sau đó, Tạ Diên đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

Tiếp điện thoại đi, không thì chờ anh trở lại cũng đừng mong anh cᏂị©Ꮒ nhẹ nhé.

Thẩm Hiến mím môi, chờ đến khi Tạ Diên gọi cuộc gọi tiếp theo, cậu chờ một lúc lâu mới nghe.

“Alo.”

Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Hiến vang lên.

“Dám chặn anh, giáo sư Thẩm thật đúng là nói được làm được.”

Giọng nói của Tạ Diên nghe có chút ác độc.

“Không được gửi cho em những loại hình ảnh và tin nhắn như vậy nữa.”

Thẩm Hiến nhíu mày nói.

Tạ Diên nghe xong thì trực tiếp bật cười, hắn còn không biết xấu hổ hỏi:

“Loại nào?”

“…”

“Nếu anh không có việc gì thì em cúp đây.”

Thẩm Hiến lạnh giọng nói.

“Nếu em cúp thì trở về anh cᏂị©Ꮒ chết em.”

Tạ Diên lập tức uy hϊếp nói.

Mày của Thẩm Hiến nhăn lại càng sâu hơn, cậu theo bản năng liếc nhìn xung quanh, khi thấy không có người nào ở đây thì mới thấp giọng nói:

“Em còn đang ở trường học, anh đừng nói chuyện thô tục như vậy.”

Thẩm Hiến vừa nói xong thì đầu tiên Tạ Diên bình tĩnh một chút, sau đó hắn trực tiếp cười thành tiếng.

“Được, được, được, không nói, vậy em có nhớ anh hay không?”

Thẩm Hiến lạnh lùng không thèm trả lời. Chỉ mới hai ngày mà Tạ Diên đã hỏi câu này vô số lần.

“Thật à, mỗi lần hỏi đều không trả lời anh như vậy…”

Tạ Diên buông ra một đống lời nói không có ý nghĩa, Thẩm Hiến cũng lười đáp lại hắn, một vài phút sau, đầu bên kia điện thoại đột nhiên xuất hiện giọng nói của người khác.

“Được…”

Tạ Diên nói với người kia một vài câu.

“Giáo sư Thẩm, anh phải đi mở họp rồi.”

Thẩm Hiến ừ một tiếng rồi trả lời:

“Vậy em cúp đây.”

“Đợi một chút, chắc là đêm nay sẽ có thời gian gọi điện thoại cho em.”

Tạ Diên nói.

Thẩm Hiến âm thầm nghĩ ai muốn anh gọi điện thoại cho em.

“Ngày mai là cuối tuần, em nhớ rõ phải ngoan ngoãn ở nhà cho anh, có thể buổi chiều ngày mai anh sẽ trở về.”

“Được, em cúp nhé.’

Thẩm Hiến nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, Thẩm Hiến nhìn thời gian rồi chậm rãi thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học.

Mùa đông ở Bình Thành thật sự rất lạnh, Thẩm Hiến nhớ rõ khi mình vừa đến nơi này, đã rất khó thích ứng mùa đông ở đây.

Hôm nay lại có một trận tuyết mịn rơi xuống, Thẩm Hiến chậm rãi mở mắt ra, người của cậu có chút vô lực.

Tối hôm qua, cậu bị Tạ Diên đè ra cᏂị©Ꮒ tàn nhẫn, bây giờ trên người Thẩm Hiến toàn là dấu vết tìиɧ ɖu͙©. Hiện tại, trường học đã được nghỉ, Thẩm Hiến nhắm mắt lại lười biếng nằm ở trong ổ chăn ấm áp thêm một chút nữa.

Nằm một lúc thì Thẩm Hiến mới bước ra khỏi giường. Lúc cậu đi ra ngoài thì Tạ Diên còn chưa rời đi, hắn ôm máy tính ngồi trên sô pha trong phòng khách, chăm chú nhìn chằm chằm vào trong màn hình máy tính.

Thẩm Hiến nhìn Tạ Diên, đột nhiên cậu cảm thấy gần đây mình trở nên lười hơn một chút.

Tạ Diên ngước mặt lên nhìn về phía Thẩm Hiến rồi nói cậu đi ăn bữa sáng.

Thẩm Hiến gật gật đầu. Những món trên bàn cơm vẫn rất phong phú trước sau như một, nhưng khi cậu vừa bưng sữa bò lên, chỉ cần ngửi một chút mùi vị của nó thôi thì Thẩm Hiến đã có chút buồn nôn.

Loại cảm giác này có chút quen thuộc, ánh mắt của Thẩm Hiến thay đổi.

Cậu nghĩ hẳn là sẽ không.

Sau khi sinh xong Thẩm Tích Dư thì bác sĩ đã nói với Thẩm Hiến là sau nay cơ hội mang thai của cậu còn rất ít.

Thẩm Hiến thả cốc sữa bò xuống, cậu nhìn những món trên bàn nhưng vẫn không có cảm giác thèm ăn. Thẩm Hiến vẫn tùy tiện ăn một chút, sau đó cậu không thấy cảm giác không khỏe này xuất hiện trên người mình, mới cảm thấy yên lòng.