Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâu Dài Phất Thấy

Chương 2

« Chương Trước
Đúng vào giờ cao điểm buổi tối, lại gặp phải đoạn đường đang xây dựng tàu điện ngầm, kẹt xe nghiêm trọng, xe cứ nhích từng chút một, còn chậm hơn cả rùa bò.

Trong xe không ai nói gì, chỉ có tiếng máy lạnh từ bảng điều khiển trung tâm thổi ra.

Kỳ Chi Nhạc hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, lưng thẳng tắp, biểu cảm và tư thế có chút cứng nhắc.

Cô không dám nhìn Cận Triết Dương, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ — mặt trời đã khuất bóng, trên trời treo những áng đám mây to hình vẩy cá rất đẹp.

Những con đường và cửa hàng lướt qua trước mắt, cô thấy hơi lạ lẫm. Hồi học cấp ba, Cận Triết Dương dẫn cô đi chơi, nơi tấp nập chủ yếu tập trung ở bờ bắc sông Lạc Hà, khu vực cũ của thành phố, Tây Công và ba khu Giản Tây, đó là trung tâm thành phố, nhộn nhịp phồn hoa, có nhiều chỗ vui chơi và đồ ăn ngon, hồi đó với cô, vậy đã đủ mới mẻ để giải trí sau giờ học.

Cận Triết Dương một tay nắm vô lăng, tay kia đặt hờ trên thành cửa sổ, anh quan sát tình hình giao thông, ban đầu không nói gì, cho đến khi xe chạy lên cầu Y Hà, mới hỏi: " trở về lúc nào ?"

Giọng điệu thân thiết như đang hỏi thăm người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Ngược lại, Kỳ Chi Nhạc lại "A" một tiếng ngơ ngác, mơ hồ đáp: "Được một thời gian rồi."

"Làm giảng viên à?"

"Ừ."

"Tốt đấy."

Kỳ Chi Nhạc gượng gạo cười: "Còn anh? Công việc thế nào?"

Cận Triết Dương hơi nghiêng đầu, để bóng dáng cô trong tầm mắt của mình: "Quán net vừa rồi, của tôi đấy."

Kỳ Chi Nhạc gật đầu, không quá ngạc nhiên, ngược lại nghĩ tới một người lớn, "Chú Cẩu thế nào rồi?"

Hỏi xong, cô cảm thấy mình đường đột.

Cận Triết Dương chỉ nói: "Già rồi."

Câu trả lời mơ hồ, Kỳ Chi Nhạc suy nghĩ một lúc, không hỏi thêm, Cận Triết Dương cũng không chủ động nói tiếp.

Sau đó, là một khoảng im lặng kéo dài.

Kỳ Chi Nhạc tiếp tục quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nước sông Y Hà màu vàng nhạt, dưới ánh hoàng hôn, những gợn sóng lấp lánh, trên mặt sông có những chiếc thuyền đánh cá đang làm việc.

Một lúc sau, nghĩ tới Dương Ba, cô vội gọi điện cho anh ta, lần này nhanh chóng được nối máy.

Kỳ Chi Nhạc kể tình hình cho anh ta, bảo anh ta đừng tan làm vội, chờ ở văn phòng, cô đưa Lưu Vạn Trương về.

Ở đầu dây bên kia, Dương Ba cảm ơn rối rít, khiến Kỳ Chi Nhạc cảm thấy rất ngại ngùng, nói vài câu xã giao "chúng ta là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm", rồi nhanh chóng cúp máy.

Cận Triết Dương hỏi: “mấy giờ có tiết?”

“7 giờ rưỡi.” Kỳ Chi Nhạc vừa định bỏ điện thoại vào túi, Cận Triết Dương lại hỏi, “Giờ là mấy giờ rồi ?” Cô lại luồn tay vào trong túi lấy điện thoại, ấn mở giao diện di động, nói: “7 giờ 12.”

“Chắc sẽ đến trễ rồi.”

“Không sao.”

Cô duỗi chân, để mình ngồi thoải mái hơn, vô tình nhìn thấy màn hình điều khiển của xe, thấy ở góc bên phải của màn hình hiển thị thời gian, nhiệt độ và ngày tháng.

“……”

Kỳ Chi Nhạc liếc nhìn Cận Triết Dương, không biết liệu anh có đang tìm cớ để nói chuyện không.

Cận Triết Dương vẫn nhìn thẳng phía trước, mím chặt môi và quyết định tăng tốc độ xe.

Xe đi vào khuôn viên trường, Cận Triết Dương liên lạc với Mao Dã, rồi theo sự chỉ dẫn của Kỳ Chi Nhạc, đậu xe ở bãi đỗ xe bên cạnh tòa nhà Dật Phu Lâu rồi hội họp với họ.

Lúc này, chuông vào lớp buổi tối đã reo được năm phút.

Kỳ Chi Nhạc xuống xe, dặn dò Lưu Vạn Trương dẫn Mao Dã đến tòa nhà văn phòng khoa máy tính để tìm Dương Ba, và an ủi Mao Dã: “Thầy Dương là người dễ mềm lòng, thành thật nhận lỗi thì sẽ không sao đâu.”

“Được.” Mao Dã gật đầu, “Làm phiền cậu rồi.”

Kỳ Chi Nhạc nói: “Đó là điều nên làm.”

Lưu Vạn Trương cúi gập người, vẫn cười đùa dai không hề có chút tự giác nhận lỗi: “English teacher, I"m sorry!”

Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời, đã bị Mao Dã kéo tai và đẩy sang một bên.

“Tôi đã trễ tiết rồi, đi trước nhé.” Kỳ Chi Nhạc vội vàng, mỗi khi cô nóng vội thì tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, lộ rõ khẩu âm Tô Châu.

“Được.” Mao Dã nháy mắt với Cận Triết Dương, ra hiệu nói gì đó, nhưng Cận Triết Dương chỉ đứng im luồn tay vào trong túi, nên Mao Dã đành nói: “Khi nào rảnh thì tụ tập nhé, gọi cả Đông Tử và Cao Tiểu Hoa nữa .”

Kỳ Chi Nhạc vội vàng đáp một tiếng “Ừ”, rồi nhanh chóng chạy về phía tòa nhà số 2.

Lớp học ở tầng bốn, Kỳ Chi Nhạc chạy leo lên, dựa vào tường để ổn định hơi thở, sau đó đẩy cửa vào lớp học số 3.

Trong lớp ồn ào.

Tiết học tự chọn này là lịch sử Anh Quốc, vì không cần thi cuối kỳ, chỉ cần viết một bài luận văn, nên có gần một trăm sinh viên đăng ký.

Nhưng mỗi buổi học, số sinh viên đến lớp nhiều lắm chỉ khoảng một nửa.

Kỳ Chi Nhạc tranh thủ lúc máy tính khởi động, điểm danh vài sinh viên.

Đều có mặt.

Cô liếc mắt nghi ngờ nhìn lớp học.

Sinh viên bên dưới thì thầm cười.

Cô hiểu họ cười gì, nhưng không nói, lấy USB từ túi ra kết nối với máy tính, mở bài giảng và bắt đầu dạy.

……

Mao Dã giải quyết xong chuyện của Lưu Vạn Trương, quay lại bãi đỗ xe, lúc này, Cận Triết Dương đang dựa vào đầu xe hút thuốc.

“Cho tôi một điếu.” Mao Dã đến cạnh dựa vào gần anh.

“Không sợ Phàm Kiều mắng cậu à.” Dù nói vậy, Cận Triết Dương vẫn lấy bao thuốc trong túi ra ném cho cậu ta.

Mao Dã châm thuốc: “ cậu giấu giùm tôi nhé.”

Ở không xa, đèn trong tòa nhà Dật Phu Lâu sáng rực, có thể thấy rõ cảnh sinh viên nghe giảng và giáo viên dạy học.

Cận Triết Dương nhả khói, hỏi thăm về tình hình của Lưu Vạn Trương: “Giải quyết sao rồi?”

Mao Dã nói: “Xin lỗi và viết bản kiểm điểm, thằng này ngứa đòn muốn được dạy dỗ đây.”

Cận Triết Dương nhếch mép, cười khổ: “May mà nó muốn được dạy dỗ.”

Mao Dã che hiểu ý anh, chép miệng nói:“Tôi đã tìm hiểu, cô ấy nhận việc từ tháng Ba, về Lạc Dương được nửa năm rồi.”

Cận Triết Dương cúi đầu nhìn điếu thuốc cháy dở trong tay, nhớ lại câu nói của Kỳ Chi Nhạc trên xe, hóa ra đã nửa năm rồi.

Nửa năm rồi, mới gặp lại.

Mao Dã nheo mắt, mỉa mai: “Chắc cô ấy ghét anh lắm, cả tôi cũng không liên lạc nữa.”

Cận Triết Dương ngậm điếu thuốc mà không hút, để nó cháy, một lúc sau mới nói: “Đúng vậy.”

“May mà người đã về.” Mao Dã thở dài, “Tôi đi trước đây.”

“Đợi đã.” Cận Triết Dương gọi cậu ta lại, “Giúp tôi hỏi xem cô ấy dạy ở lớp nào?”

Mao Dã bật cười, nhắn tin ngay cho Lưu Vạn Trương, Lưu Vạn Trương vừa bị đánh một trận nhanh chóng nắm bắt cơ hội lấy lòng anh trai, lập tức hỏi thăm bạn học, rất nhanh đã lấy được lập thời khóa biểu của Kỳ Chi Nhạc.

Mao Dã vỗ vai Cận Triết Dương, “Đừng quá nóng vội, lại dọa cho cô ấy chạy mất đấy.”

Cận Triết Dương liếc nhìn cậu ta, nói: “Về lo việc trong quán đi, một mình Phàm Kiều không xoay sở hết đâu.”

Mao Dã vẫy tay, rời đi.

……

9 giờ tan học.

Kỳ Chi Nhạc khát khô họng, giữa trời thu nóng bức hơn ba mươi độ này, cô đã nói liền mấy tiếng mà chưa uống giọt nước nào.

Cô lấy ra một hộp kẹo bạc hà trong túi, nhét hai viên vào miệng.

Khi xuống tầng, cô đi cùng hai nữ sinh trong lớp.

Họ chào cô, nhưng Kỳ Chi Nhạc không nhớ tên, khẽ mỉm cười.

Nữ sinh mặc váy jeans thân thiện hỏi: “Cô giáo là người ở đâu vậy?”

Kỳ Chi Nhạc nói: “Tô Châu.”

“Wow——” Nữ sinh kinh ngạc, “Thảo nào chúng em thấy cô nói tiếng phổ thông có vẻ không giống chúng em.”

“Có giọng địa phương phải không” Kỳ Chi Nhạc nói, “n/l không rõ.”

“Không hẳn là vấn đề n/l.” Cô gái đi chậm lại, đi cùng với Kỳ Chi Nhạc , “Là cách phát âm và ngắt câu của cô có chút lạ, rất nhẹ nhàng.”

“Sau này cô sẽ chú ý.” Kỳ Chi Nhạc nói.

“Thực ra, không phải vấn đề lớn đâu, cô nói chuyện cũng bình thường, ví dụ như bây giờ vậy, nhưng hôm nay nửa sau buổi học cô dạy nhanh, tốc độ nói tăng, mọi người mới nghe ra sự khác biệt.” Bạn đi cùng kéo tay bạn học giải thích.

“Đúng vậy.” Nữ sinh đồng tình, “Cô ơi, cô không cần cố gắng thay đổi đâu, chúng em cũng rất thích nghe cô nói, rất dịu dàng.”

Kỳ Chi Nhạc cười cười, miệng đầy kẹo bạc hà mát lạnh, thấy dịu giọng một chút.

“ Cô ơi, sao cô lại chọn làm việc ở Lạc Dương vậy?" Nữ sinh kia hỏi.

Không đợi Kỳ Chi Nhạc trả lời, bạn cùng lớp đã đoán trước: " Có phải cô lấy chồng ở Lạc Dương không ạ?"

"Không phải." Kỳ Chi Nhạc phủ nhận, "Lạc Dương là một thành phố lịch sử,cô.. cô đến vì nghe danh."

“Thì ra Lạc Dương của chúng ta có sức hấp dẫn lớn như vậy." Là người địa phương, nữ sinh rất tự hào, "Cũng đúng, Lạc Dương nằm giữa núi và sông, phong cảnh tự nhiên đẹp, di tích văn hóa độc đáo, nhịp sống thành phố lại chậm rãi, thực sự rất thích hợp để sống.

Kỳ Chi Nhạc gật đầu, biểu thị sự đồng tình.

Bạn cùng lớp bổ sung: " cô giáo, con trai Lạc Dương của chúng ta cũng rất tốt, nếu cô còn độc thân thì có thể cân nhắc đấy~"

Nói xong, hai cô gái nhìn nhau, nét thẹn thùng đặc trưng của thanh xuân.

Trong lòng Kỳ Chi Nhạc cảm thấy buồn cười.

Xuống đến tầng một, cô chia tay chào tạm biệt họ.

Kỳ Chi Nhạc vòng ra đại sảnh để mua nước khoáng từ máy bán hàng tự động.

Trước máy bán hàng đang có nhiều sinh viên, Kỳ Chi Nhạc xếp hàng đứng chờ, đến lượt cô thì bên trong đã hết nước khoáng, chỉ còn vài chai nước trái cây và coca.

Cô cầm tờ tiền mười tệ, đang rầu rĩ.

Đột nhiên, có giọng nói vang lên bên cạnh: "Đi thôi, xe tôi có nước."

Kỳ Chi Nhạc quay đầu lại, thấy đó là Cận Triết Dương, ngạc nhiên một lúc lâu rồi hỏi: "Anh vẫn ở đây à?”

"Ừ." Câu trả lời không đúng trọng tâm.

Cận Triết Dương gật đầu, ra hiệu cô đi theo anh.

Lúc này, khuôn viên trường đang giờ cao điểm, từng nhóm sinh viên đi cùng nhau, hoặc tan học, hoặc tan lớp tự học buổi tối, đeo ba lô về ký túc xá.

Cận Triết Dương cao lớn, đẹp trai, nổi bật giữa đám đông, rất dễ nhìn thấy, không ít nữ sinh chỉ vào bóng lưng anh thì thầm.

Kỳ Chi Nhạc đi chậm một bước phía sau anh, nhìn, cảm thấy anh cũng đã thay đổi. Lúc còn thiếu niên thì nhiệt huyết hăng hái, bây giờ anh càng thêm trưởng thành, chín chắn.

Nhưng dù là loại nào, anh cũng rất thu hút các cô gái trẻ.

Đến bên xe, Cận Triết Dương mở cốp xe lấy ra một chai nước, vặn nắp, đưa cho Kỳ Chi Nhạc.

“Cảm ơn.” Kỳ Chi Nhạc nhận lấy, mím môi, rồi quay lưng lại với anh, uống từng ngụm, không dám uống vội, sợ bị nghẹn.

Cận Triết Dương dựa vào cốp xe, tay lần mò các khớp viền của nắp chai.

Anh hay chơi bóng, nên trong cốp xe luôn có một thùng nước khoáng, nhưng anh không ngờ có ngày sẽ tự tay đưa nước cho Kỳ Chi Nhạc uống.

Dưới ánh đèn vàng, anh nheo mắt nhìn cô uống nước và ngắm nhìn một bên sườn mặt của cô.

Gương mặt không thay đổi nhiều, đầu nhỏ, mặt nhỏ, đường viền hàm rõ ràng, mắt hạnh nhân, mũi cao, làn da trắng mịn, vì trời nóng nên cô cột tóc đuôi ngựa, trông như cô bé nhà bên xinh đẹp dễ bị bắt nạt.

Nhưng lại cảm thấy có gì đó khác biệt.

Khác ở đâu?

Cận Triết Dương chờ đến khi Kỳ Chi Nhạc uống hết chai nước, quay người lại, dưới ánh sáng mờ ảo, anh nhìn thấy một nửa miệng chai có vết son, mới nhận ra người trước mặt mặc áo sơ mi trắng không còn là cô bé, mà là một người phụ nữ dịu dàng.

"Uống thêm chai nữa không?" Cận Triết Dương che giấu ánh mắt hỏi.

"Không cần." Kỳ Chi Nhạc giơ tay, ra hiệu anh đưa nắp chai cho mình, "Cảm ơn."

“Đừng khách sáo." Cận Triết Dương lại giật lấy chai nhựa rỗng từ tay cô, vặn chặt nắp, ném vào thùng rác bên cạnh, rồi quay lại, đứng đối diện với cô.

Khoảng cách gần như vậy, Kỳ Chi Nhạc cảm thấy không quen, ánh mắt cô lướt qua chỗ khác, không thấy xe của Mao Dã, hỏi: "Anh Mao đâu?"

Cận Triết Dương nói: " cậu ta về quán net rồi, buổi tối rất bận."

"Ừ." Kỳ Chi Nhạc lùi lại một bước, "Trễ rồi, tôi cũng về trước."

“Để tôi đưa cô về." Cận Triết Dương nói.

"Không cần." Kỳ Chi Nhạc cảm thấy ngượng ngùng và không được tự nhiên, buột miệng nói từ chối.

"Đi thôi." Cận Triết Dương mở cửa xe ghế phụ.

Từ chối nữa thì có vẻ không được lịch sự.

Cô đành lên xe.

Lần này, xe không đóng cửa sổ.

Gió đêm nhẹ nhàng, thổi vào người rất dễ chịu.

Xe rời cổng trường, Kỳ Chi Nhạc nói tên khu chung cư cho anh biết.

Cũng không xa, chỉ vài lần rẽ là đến, thường ngày cô đi bộ đến trường cũng chỉ mất nửa tiếng.

Cô để anh dừng xe ở cổng.

Cận Triết Dương nhìn cổng khu chung cư nói: "Nơi này cũ rồi."

Kỳ Chi Nhạc gật đầu.

Khu Y Tân là khu mới, đang trong giai đoạn phát triển, nhiều khu chung cư mới mở, cơ sở hạ tầng và môi trường đều rất tốt, nhưng tỷ lệ người đến ở quá ít, không có không khí sinh hoạt, cô sợ không an toàn, nên chọn một khu dân cư đã có từ lâu.

"Cảm ơn." Kỳ Chi Nhạc cảm thấy hôm nay mình cảm ơn anh nhiều quá, nắm chặt dây đeo túi xách, cô nói thêm, "Tôi về đây, tạm biệt."

Cận Triết Dương không nói gì, đôi mắt ánh lên sự thay đổi.

Kỳ Chi Nhạc quay người đi.

Anh chờ đến khi không còn thấy bóng cô, đầu tựa vào ghế từ từ thở ra.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ sao có thể lập tức khiến tâm trạng người ta vui mừng hay nảy sinh oán giận, rõ ràng giống như bị giáng một gậy vào đầu, làm người ta choáng váng, từ từ mới tỉnh lại.

……

Kỳ Chi Nhạc về đến nhà, bật đèn.

Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, 60m2, phòng bếp mở, khi cô thuê nhà, đúng lúc chủ nhà đang sửa lại, đồ đạc nội thất đều đổi mới, phong cách trang trí đơn giản, ấm áp, cô nhìn một lần là thích ngay, thêm vào đó là những lời lẽ nói ngon ngọt của môi giới, vị trí lại gần trường học gần như không do dự, cô thuê ngay lập tức.

Trong tủ lạnh còn bánh mì sandwich nướng từ sáng chưa ăn hết.

Kỳ Chi Nhạc lấy ra một miếng ăn.

Ăn xong, vào phòng ngủ, cô nhìn thấy tấm bản đồ quy hoạch hành chính Lạc Dương dán bên cạnh tủ đầu giường, nhiều khu vực trên đó đã bị cô đánh dấu chéo bằng bút nước màu đỏ.

—— Sau nhiều lần cân nhắc, cô quyết định tránh xa những nơi quen thuộc, loại bỏ những nơi Cận Triết Dương thường xuất hiện để tránh gặp lại anh. Cô di chuyển dần ra ngoại ô Lạc Dương, liên tục tự an ủi mình rằng có lẽ anh đã chọn một thành phố khác để phát triển sự nghiệp.

Nhưng không ngờ, chỉ sau nửa năm, cô lại tình cờ gặp lại anh.
« Chương Trước