Chương 9
Alesandra thức dậy khá muộn vào sáng hôm sau. Colin đã rời khỏi phòng ngủ. Điều đó tốt thôi vì nàng không muốn chàng thấy mình trong hoàn cảnh đáng thương như thế này. Cả người cứng đơ và đau nhức, nàng rêи ɾỉ như một bà cụ khi rời giường. Và tất nhiên là vì nàng thấy những vệt máu trên tấm trải giường. Không ai cảnh báo nàng rằng ân ái sẽ làm cho nàng bị chảy máu. Nàng nhăn mặt lo lắng rồi phát cáu vì rõ ràng là không ai nói cho nàng biết điều gì hết. Phải chăng chảy máu là điều bình thường? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không bình thường chút nào? Sẽ ra sao nếu Colin đã vô tình làm rách thứ gì đó mà không thể lành lại được?
Nàng cố không hoảng sợ và thành công cho đến lúc đi tắm. Sự yếu ớt cộng thêm máu khiến nàng sợ. Nàng cũng xấu hổ và bối rối nữa. Nàng không muốn Flannaghan thấy những vệt máu đó khi thay tấm trải giường, vì vậy nàng tự mình làm lấy. Alesandra tiếp tục băn khoăn lo lắng trong khi mặc đồ. Nàng mặc chiếc váy xanh da trời nhạt màu đồng bộ với đôi giày da mềm. Chiếc váy có đường diềm trắng viền quanh cổ áo và cổ tay. Nó là một cái váy rất nữ tính và là một trong những cái mà Alesandra yêu thích. Nàng chải tóc cho đến khi chúng ngoan ngoãn nằm theo từng lọn rồi nàng đi tìm chồng mình.
Cuộc chạm trán đầu tiên của họ trong ánh sáng ban ngày sau việc thân mật đêm trước đang trở thành sự lúng túng ngượng nghịu cho nàng và nàng muốn hoàn thành cho xong càng sớm càng tốt. Nếu cố gắng, nàng tin chắc sẽ có thể che giấu vẻ ngượng ngùng của mình.
Colin đang ngồi tại bàn trong phòng làm việc. Cánh cửa đối diện với hành lang để mở. Nàng đứng trên lối vào, cân nhắc liệu có nên làm chàng gián đoạn hay không. Chàng chắc hẳn đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của vợ, dĩ nhiên rồi, vì chàng bất ngờ ngẩng đầu lên. Chàng vẫn còn nhíu mày với sự tập trung vào lá thư đang đọc nhưng vẻ mặt nhanh chóng thay đổi. Sự dịu dàng xuất hiện trong mắt khi chàng mỉm cười.
Nàng nghĩ mình có thể đã mỉm cười lại. Nàng không dám chắc. Lạy Chúa, nàng sẽ quen với việc có chàng xung quanh mình không? Chàng là một người đàn ông quá điển trai. Hôm nay vai chàng có vẻ rộng hơn, mái tóc sẫm màu hơn, làn da đậm màu đồng trơn láng hơn. Chiếc áo trắng làm nổi bật sự hấp dẫn của Colin. Nó là một sự tương phản hoàn toàn với màu da. Ánh mắt nàng dừng lại trên miệng chàng và thình lình bị ngập trong những ký ức với cảm giác khi được chàng hôn... khắp nơi. Alesandra vội đưa mắt xuống cằm chàng. Nàng không muốn để chàng biết nàng đang bối rối đến thế nào. Nàng sẽ tỏ ra trang trọng và hiểu biết.
“Chào buổi sáng, Colin.” Giọng nàng rền rĩ như tiếng ếch kêu. Nàng cảm thấy mặt mình như đang bốc cháy. Rút lui có vẻ là lựa chọn duy nhất. Nàng sẽ cố đối mặt với chồng sau, khi đã kiểm soát cảm xúc tốt hơn. “Em có thể thấy chàng đang bận”, nàng vội nói khi lùi lại. “Em sẽ xuống dưới lầu.”
Nàng quay người và bắt đầu bước đi.
“Alesandra.”
“Vâng?”
“Đến đây.”
Nàng quay lại chỗ lối vào. Colin ngả người ra ghế và ngoắc ngón tay ra hiệu. Nàng đứng thẳng, cố nở một nụ cười khi bước vào phòng. Nàng dừng lại trước bàn làm việc. Dĩ nhiên nó chưa đủ gần. Chàng ra hiệu cho nàng đến cạnh mình. Nàng giữ thái độ bình thản lúc đi vòng qua cái bàn. Colin sẽ không bao giờ biết nàng đang cảm thấy ngượng đến thế nào.
Chàng nhìn nàng một lúc lâu. “Em sẽ nói cho ta biết có chuyện gì với em, được không?”
Vai nàng sụp xuống một chút.
“Chàng là người khó mà lừa được”, nàng nhận xét.
Chàng cau mày. “Vì em sẽ không bao giờ cố thử đánh lừa ta, điều đó không quan trọng, đúng không?”
“Vâng.”
Chàng đợi thêm vài giây và khi nàng không giải thích gì thêm, chàng hỏi lại lần nữa. “Nói ta nghe chuyện gì làm em lo lắng.”
Nàng nhìn xuống sàn. “Thật là... bất tiện cho em, gặp chàng sau...”
“Sau gì?”
“Đêm qua.”
Đôi má nàng ưng ửng hồng. Colin phát hiện ra điều đó thật thú vị và cũng hấp dẫn nữa. Chàng kéo nàng ngồi trên đùi mình, rồi nâng cằm nàng lên và mỉm cười. “Và?”, chàng ghẹo vợ.
“Trong ánh sáng ban ngày, ký ức về những gì chúng ta đã làm cùng nhau khiến em bối rối một chút xíu.”
“Và nó làm cho ta muốn em lần nữa.”
Nàng tròn xoe mắt trước lời thú nhận. “Nhưng chàng không thể.”
“Chắc chắn ta có thể”, chàng vui vẻ nói.
Nàng lắc đầu. “Em không thể”, nàng thì thầm thật khẽ.
Đôi má nàng như đang bị thiêu cháy. “Nó không đủ khi em nói là em không thể?”
“Chết tiệt, không, nó không đủ.”
Nàng nhìn xuống lòng mình. “Chàng đang làm cho nó khó khăn”, nàng nói. “Nếu mẹ em có ở đây, em có thể nói chuyện với bà, nhưng...”
Nàng không tiếp tục. Nỗi buồn trong giọng nói làm chàng quên đi sự bực tức. Nàng đang lo lắng về cái gì đó và chàng quyết tâm tìm hiểu nó là gì. “Em có thể nói chuyện với ta”, chàng nói. “Ta là chồng em, nhớ chưa? Không nên có bất cứ bí mật gì giữa chúng ta. Em thích việc yêu ta.” Giọng chàng thật cao ngạo.
“Có lẽ vậy”, nàng trả lời, chỉ để chọc tức tính khí nóng nảy của chồng.
Và chàng cáu lên thật. “Có lẽ vậy? Em đã tan chảy trong tay ta”, chàng thì thầm. Những hình ảnh đêm qua lướt nhanh qua đầu làm giọng chàng khàn đi. “Em quên sớm vậy sao?”
“Không. Em không quên. Colin, chàng làm em đau.”
Nàng buột miệng nói sự thật và chờ chàng xin lỗi. Nàng sẽ nói cho chàng nghe về thương tổn của mình sau đó và chàng sẽ hiểu tại sao chàng không thể chạm vào nàng nữa. “Cưng à, ta biết ta làm em đau.”
Hơi nóng từ chàng, rất dữ dội, rất đàn ông, làm nàng rùng mình. Nàng ngọ nguậy trong lòng chàng. Chàng lập tức siết lấy hông nàng để nàng ngồi yên. Nàng không biết nói gì cả. Và việc nàng cử động trong lòng chàng thế này làm chàng căng người vì thèm muốn.
Alesandra không bối rối nữa. Nàng tức tối vì vừa mới nhận ra chồng mình thật nhẫn tâm. Chàng không có vẻ ân hận chút nào.
Chàng mỉm cười vì sự bất bình lộ rõ trên khuôn mặt đáng yêu của vợ. “Cưng à”, chàng bắt đầu, giờ thì thật êm dịu. “Nó sẽ không đau như thế nữa.”
Nàng lắc đầu, không nhìn vào mắt mà thay vào đó là nhìn cái cằm vuông vức của chàng. “Chàng không hiểu rồi”, nàng thì thào. “Có gì đó... đã xảy ra.”
“Chuyện gì nào?”, chàng hỏi, cố giữ kiên nhẫn.
“Em chảy máu. Nó ở trên tấm trải giường và em...”
Cuối cùng thì chàng cũng đã hiểu. Colin vòng tay ôm nàng và ghì nàng sát vào ngực. Chàng có hai mục đích trong đầu. Thứ nhất, chàng muốn ôm nàng, và thứ hai, chàng không muốn nàng thấy nụ cười của mình. Nàng có thể nghĩ chàng đang cười nhạo nàng.
Nàng không muốn vòng tay ôm của chàng chút nào, nhưng chàng mạnh hơn và kiên quyết hơn nhiều. Chàng đang xoa dịu dù nàng có muốn hay không. Khi cuối cùng nàng cũng chịu nhượng bộ và thả lỏng tựa vào chàng, chàng thở dài và chà nhẹ cằm trên đỉnh đầu nàng. “Và em nghĩ có gì đó không ổn, phải vậy không? Lẽ ra ta phải giải thích. Ta xin lỗi. Em đã phải lo lắng một cách vô cớ.”
Sự dịu dàng trong giọng chàng làm dịu đi nỗi sợ hãi chỉ một ít. Mặc dù vậy, nàng vẫn không chắc mình tin chàng. “Chàng đang nói với em là em phải chảy máu?”
Nàng có vẻ nghi ngờ - và kinh sợ với ý tưởng đó. Colin không cười, “Ừ”, chàng gật đầu. “Em phải chảy máu.”
“Nhưng thật... dã man.”
Chàng không đồng ý với suy nghĩ đó. Chàng bảo đã tìm thấy được cả sự dễ chịu và hấp dẫn, và nàng lập tức tuyên bố chàng cũng thật dã man.
Alesandra đã từng sống trong một cái kén kín mít cùng các bà sơ. Nàng đến đó lúc chỉ là một cô bé và rời đi khi đã là một người phụ nữ trưởng thành. Nàng không được phép nói với bất kỳ ai về sự thay đổi diễn ra trong cơ thể hoặc nói về những cảm xúc gợi lên những sự thay đổi đó, và Colin tự coi như chàng được ban phúc vì những suy nghĩ bình thường đã không làm vấy bẩn sự trong sáng của nàng. Mẹ bề trên có thể không muốn thảo luận về vấn đề quan hệ vợ chồng và bà đã không nhét vào đầu Alesandra những nỗi sợ vô lý.
Bà cũng đã khiến mối quan hệ hôn nhân trở nên tao nhã và sử dụng những từ nói trại như ngôi đền và tôn thờ, thậm chí là cao quý và xứng đáng, từ thái độ của bà mà Alesandra không tin rằng việc đó thấp kém hay tội lỗi.
Cô dâu bé bỏng ngọt ngào của chàng như một cô bướm thoát ra từ nơi trú ngụ cô lập. Sự trong sáng và hưởng ứng đam mê có lẽ đã làm nàng lo sợ.
“Ta rất may mắn vì các bà sơ đã không làm lệch lạc tâm hồn em bằng cách gieo những hạt giống sợ hãi vào đầu em”, chàng nói.
“Tại sao họ phải làm vậy?”, nàng hỏi, rõ ràng là không hiểu. “Lời thề hôn nhân của chúng ta là rất thiêng liêng. Sẽ là tội lỗi nếu chế giễu thánh lễ.”
Colin hài lòng hết sức, nên chàng siết chặt nàng. Chàng xin lỗi lần nữa vì nàng đã băn khoăn lo lắng không cần thiết, rồi giải thích chi tiết lý do tại sao nàng phải chảy máu. Chàng không dừng lại ở đó. Mẹ bề trên đã bảo với Alesandra rằng một đứa trẻ là kết quả của sự kết hợp cao quý và xứng đáng. Colin giải thích một cách chính xác sự thụ thai xảy ra như thế nào. Chàng nói về sự khác biệt giữa hai cơ thể của họ trong khi chàng mơn trớn lưng nàng lười nhác. Bài giảng tự phát kéo dài gần hai mươi phút. Nàng đã bối rối khi chàng bắt đầu bài giải thích, thái độ về vấn đề hiển nhiên đó sớm giúp nàng vượt qua nỗi e thẹn. Nàng vô cùng tò mò về cơ thể chồng và hỏi chàng dồn dập. Chàng trả lời tất cả các câu hỏi của vợ.
Nàng hết sức nhẹ nhõm khi chàng kết thúc. Nàng ngóc đầu dậy, nghĩ là sẽ cảm ơn chàng về những giải thích, nhưng ánh mắt nồng ấm làm nàng quên sạch những gì định nói. Thay vào đó, nàng hôn chàng.
“Em thật sự tin rằng chúng ta sẽ không bao giờ...”
Nàng ngắt lời chàng. “Em lo chúng ta không thể “
“Ta muốn em bây giờ.”
“Em quá yếu”, nàng thầm thì. “Và chàng mới nói phải mất một vài ngày để cảm thấy tốt hơn.”
“Có những cách khác để tìm thấy sự thỏa mãn.”
Tính hiếu kỳ bị khơi gợi. “Có ư?”, nàng thì thầm không kịp thở.
Chàng gật đầu. “Nhiều cách.”
Cách chàng nhìn khiến nàng hụt hơi. Dạ dày nàng thắt lại một chút và nàng đột ngột muốn ở gần chàng hơn. Nàng vòng tay quanh cổ chồng, luồn những ngón tay mảnh vào tóc chàng và mỉm cười. “Có bao nhiêu cách?”
“Hàng trăm”, chàng tăng thêm.
Nàng biết chàng đang trêu mình bởi nụ cười đó đã nói như thế. Nàng trả miếng. “Vậy thì có lẽ em sẽ ghi lại khi chàng giải thích cho em biết. Em không muốn quên cách nào hết.”
Chàng bật cười. “Chứng minh sẽ vui hơn là ghi chú.”
“Xin thứ lỗi, thưa ngài, nhưng ngài có khách ở dưới lầu.”
Alesandra gần như nhảy khỏi lòng Colin khi giọng Flannaghan cất lên. Colin giữ chặt lấy nàng. Chàng vẫn nhìn cô dâu của mình khi hỏi người quản gia. “Ai thế?”
“Ngài Richards.”
“Quỷ tha ma bắt.”
“Chàng không thích ông ấy?” Alesandra hỏi. Colin thở dài. Chàng nhấc Alesandra xuống sàn và đứng dậy. “Chắc chắn là ta thích ông ấy”, chàng trả lời. “Chết tiệt là ta biết ông ấy không thể hoãn lại buổi gặp này. Ta sẽ phải gặp ông ấy. Flannaghan, dẫn ông ấy lên.”
Người quản gia lập tức xuống lầu để mời vị khách lên phòng làm việc. Alesandra xoay người rời đi. Colin bắt lấy bàn tay và kéo nàng trở lại. Chàng ôm choàng lấy nàng, cúi xuống và trao cho nàng một nụ hôn dài say đắm. Miệng chàng nóng, ẩm, đòi hỏi, và khi chàng rút lui, nàng thấy cơ thể run lên vì khao khát. Sự hưởng ứng tự do đó làm chàng hài lòng. “Để sau”, chàng thì thầm vào tai nàng trước khi để nàng đi.
Lời hứa đa nghĩa hiện lên trong mắt chàng, không còn nghi ngờ gì nữa về điều chàng muốn. Không tin tưởng giọng nói của mình, vì vậy Alesandra chỉ đơn giản gật đầu đồng ý. Nàng ra khỏi phòng. Đôi tay run run khi gạt những lọn tóc ra sau vai và nàng va phải bức tường khi đi dọc hành lang. Nàng khẽ thở dài vì tình trạng bần thần đáng tiếc của mình. Colin đã làm cho thân thể và trí óc nàng mềm nhũn. Chỉ một nụ hôn, nàng đã lả đi trong đôi tay chàng.
Đó chỉ là tưởng tượng, nàng thừa nhận, tuy nhiên tất cả đều đúng. Có lẽ, một thời gian nữa, nàng sẽ quen với Colin thôi. Nàng hy vọng mình sẽ làm được như thế, vì nàng không muốn sống nốt quãng đời còn lại mà cứ va phải tường và đi dạo trong tình trạng mê mụ cả người như hiện giờ. Alesandra cũng không muốn đó là chuyện hiển nhiên. Ý nghĩ ấy làm nàng mỉm cười. Colin sẽ không bao giờ để nàng thoát khỏi tay chàng. Chàng là người đàn ông đòi hỏi, khát khao. Và những gì xảy ra đêm qua giữa hai người đã chứng minh điều đó. Không chỉ có chàng mà trong nàng cũng tồn tại những điều ấy. Alesandra đi vào phòng ngủ của Colin và đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một ngày thật tuyệt vời và tất cả bởi vì Colin muốn có nàng. Ắt hẳn đêm qua mình thật hoàn hảo, nàng tự nhủ. Đó chẳng phải là lời chàng đã khen nàng hay sao, nếu không thì chàng đã không muốn nàng quá sớm như hôm nay, đúng không?
Muốn và yêu là hai khái niệm không giống nhau. Alesandra hiểu rõ sự thật ấy. Nàng có một trí óc thực tế. Đúng vậy, Colin kết hôn với nàng chỉ bởi vì bổn phận. Nàng không thể thay đổi được thực tế đó. Dĩ nhiên nàng cũng không thể làm cho chàng yêu nàng ngay, nhưng nàng tin đến đúng thời điểm, trái tim chàng sẽ thuộc về nàng. Nàng đã sẵn sàng trở thành một người bạn, phải không nhỉ?
Đây sẽ là một cuộc hôn nhân vững bền và hạnh phúc. Cả hai đã thề trước Chúa và những người làm chứng rằng sẽ sống với nhau như vợ chồng cho đến khi vĩnh biệt thế gian. Colin là người trọng danh dự, chàng sẽ không phá bỏ cam kết, và chắc chắn trong những năm tới chàng sẽ học cách để yêu thương.
Nàng đang yêu chàng. Alesandra tức khắc lắc đầu phủ nhận suy nghĩ lướt qua đó. Nàng không sẵn sàng đón nhận những cảm xúc như thế.
Sự yếu đuối làm nàng lo sợ. Hôn nhân phức tạp hơn nàng tưởng rất nhiều, nàng nghĩ vậy.
“Công chúa Alesandra, liệu tôi có làm phiền người khi thay tấm trải giường mới không?”
Nàng quay lại và mỉm cười với Flannaghan. “Ta rất vui được giúp anh.”
Anh phản ứng như thể nàng vừa gọi anh bằng một từ dễ sợ. Trông anh có vẻ lo lắng. Nàng bật cười. “Ta biết cách thay tấm trải giường, Flannaghan.”
“Người có thực sự...”
Anh sửng sốt đến lặng cả người, không thể tiếp tục. Nàng nghĩ anh đang hoang mang. “Trước khi đến nước Anh, ta tự chịu trách nhiệm về quần áo và phòng ngủ của mình ở nơi ta sống. Nếu thích những tấm trải giường mới, ta sẽ thay chúng.”
“Ai lại yêu cầu những điều đó từ một công chúa cơ chứ?”
“Mẹ bề trên”, nàng trả lời. “Ta sống trong một tu viện”, nàng giải thích.
“Và ta không được đối xử đặc biệt. Ta vui vì không có sự khác biệt đó.”
Flannaghan gật đầu. “Bây giờ thì tôi hiểu tại sao người không hư”, anh buột miệng nói. “Tôi... ý tôi là... là lời khen đó mà”, Flannaghan ấp úng nói thêm.
“Cảm ơn anh”, nàng trả lời.
Người quản gia nhanh chóng đến bên giường và bắt đầu trải rộng tấm vải lanh. “Tôi đã thay tấm trải mới trên giường của người rồi, thưa công chúa. Tôi sẽ lật tấm phủ xuống ngay sau bữa tối.”
Lời giải thích của anh làm cho nàng rối lên. “Tại sao anh lại làm phức tạp thế? Ta nghĩ sẽ ngủ với chồng mình trên giường của anh ấy.”
Flannaghan không nhận thấy sự lo lắng trong giọng nàng. Anh còn bận thực hiện nhiệm vụ kéo tấm trải giường từ đầu đến cuối giường vào những góc bo tròn hoàn hảo. “Ông chủ nói với tôi là công chúa sẽ ngủ trong phòng của người.”
Lời giải thích nửa vời làm nàng rối hơn. Nàng xoay người và vờ nhìn ra ngoài cửa sổ để Flannaghan không thấy được vẻ mặt mình. Nàng biết sự tổn thương đang ở trong đôi mắt mình.
“Ta biết rồi”, nàng trả lời thiếu sinh khí. “Colin có nói tại sao không?”
“Không”, Flannaghan đứng thẳng lên và đi quanh giường xem xét lại. “Ở Anh, hầu hết các cặp vợ chồng ngủ riêng. Thường là thế.”
Alesandra bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút. Flannaghan sau đó tiếp tục giải thích. “Dĩ nhiên, anh trai của Colin, ngài Caine, không làm theo điều đó. Sterns là người quản gia của Hầu tước, ông ấy là chú của tôi”, anh tự hào. “Chú Sterns chưa lần nào thấy vợ chồng ông chủ ngủ riêng cả.”
Ngay lập tức, nàng thấy sự khổ sở quay trở lại. Tất nhiên Caine và Jade ngủ cùng giường. Họ đã yêu nhau. Nàng đánh cuộc Công tước và Nữ Công tước cũng chia sẻ một phòng ngủ để giữ gìn tình cảm yêu thương cho nhau.
Alesandra ưỡn thẳng vai. Nàng sẽ không hỏi Colin tại sao chàng không muốn nàng ngủ cùng trên giường của chàng. Nàng có lòng kiêu hãnh riêng. Người đàn ông này đã cho nàng thấy rõ cảm giác của chàng về cuộc hôn nhân của họ. Trước tiên chàng đã cắt đi mái tóc - biểu tượng cho sự tự do mà chàng từng nói và bây giờ thì chàng sẽ để nàng ngủ một mình. Thế cũng được, nàng sẽ chấp nhận. Nàng chắc chắn sẽ không thấy bị tổn thương. Không, tất nhiên là không. Sẽ khá phiền toái nếu họ ngủ chung một giường. Nàng không cần hơi ấm của chàng suốt đêm và chắc sẽ không nhớ cảm giác an toàn trong vòng tay chàng.
Tự lừa dối bản thân chẳng có hiệu quả gì cả. Nhưng cuối cùng Alesandra cũng có thể thoát khỏi tâm trạng tồi tệ và làm cho bản thân cảm thấy khá hơn. Nàng quyết định cần phải làm việc một cách bận rộn, như thế thì tâm trí sẽ không bị chiếm đóng bởi những suy nghĩ luẩn quẩn nữa.
Flannaghan kết thúc công việc dọn giường. Nàng theo anh xuống phòng khách. Cánh cửa phòng làm việc vẫn đóng im ỉm. Alesandra đợi khi họ đi ngang qua phòng rồi mới hỏi người quản gia xem Colin sẽ họp trong bao lâu.
“Ngài Richards đến đây cùng một chồng giấy tờ. Tôi nghĩ sẽ mất một giờ họ mới họp xong.”
Flannaghan đã dự tính sai vài giờ. Lúc hai giờ chiều, anh mang khay thức ăn lên lầu cho Colin và ngài Richards. Anh trở xuống và thông báo với Alesandra rằng mớ giấy tờ của họ vẫn để đầy trên bàn.
Dreyson được xếp lịch để đến gặp nàng lúc ba giờ, và Alesandra cố nhanh chóng xem qua những lá thư mà vợ chồng nàng đã nhận được từ buổi sáng. Có hơn năm mươi thư chúc mừng và có khá nhiều thư mời để xếp lịch. Alesandra phân loại các lá thư và rồi làm danh sách cho từng loại. Nàng đưa cho Flannaghan xấp thư từ chối những lời mời trong khi viết một lá thư cho Neil Perry, khẩn khoản mời anh ta đến gặp nàng chỉ trong một giờ để nói chuyện về em gái anh ta.
“Tôi phải nói với ông chủ thuê người hầu và một thư ký toàn thời gian cho công chúa mới được.” Flannaghan lên tiếng.
“Không”, Alesandra bác đi. “Ta không cần họ đâu, trừ phi anh không muốn thỉnh thoảng giúp đỡ ta, Flannaghan, và ông chủ của anh đang bận phát triển công việc kinh doanh tại hãng tàu. Anh ấy không cần phải gánh thêm chi phí.”
Giọng nàng nghiêm khắc như muốn nói nàng sẽ thật sự giận nếu người quản gia làm gì sau lưng mình. Flannaghan gật đầu đồng ý. “Thật tốt khi công chúa hiểu rõ tình hình tài chính của ông chủ. Chúng ta sẽ không nghèo lâu đâu”, Flannaghan mỉm cười.
Bây giờ họ cũng đâu có nghèo, Alesandra nghĩ thầm. Nếu Colin sử dụng quỹ tài chính của nàng, dĩ nhiên rồi, nàng đủ khả năng cơ mà. “Ông chủ của anh rất cứng đầu”, nàng thì thầm.
Flannaghan không biết tại sao nàng lại nhận xét như thế. Có tiếng gọi cửa, anh cáo lỗi và rời khỏi bàn. Morgan Atkins bước vào phòng đón khách. Anh ấy phát hiện Alesandra trong phòng ăn và mỉm cười. “Xin chúc mừng, thưa công chúa. Tôi vừa nghe tin về đám cưới. Tôi mong nàng hạnh phúc.”
Alesandra định đứng lên nhưng Morgan ra hiệu cho nàng ngồi yên. Anh giải thích là đã trễ hẹn với Colin và ngài Richards.
Morgan thật sự là một quý ông duyên dáng. Anh cúi thấp đầu trước khi đi theo Flannaghan lên lầu. Nàng nhìn theo cho đến khi Morgan biến mất khỏi tầm nhìn, sau đó lắc đầu. Colin đã sai. Morgan Atkins không hề có đôi chân vòng kiềng.
Thêm hai mươi phút nữa trôi qua trước khi ngài Richards và Morgan cùng đi xuống. Họ có một cuộc trao đổi hài hước ngắn với Alesandra trước khi ra về. Dreyson đến nhà ngay lúc vị lãnh đạo và người nhân viên mới tuyển của ông đi khỏi.
“Tôi không muốn làm người lo lắng, thưa công chúa”, Dreyson tuyên bố ngay khi ông kết thúc câu chào. “Nhưng có chỗ nào để chúng ta có thể thảo luận kín đáo không?” Raymond và Stefan đều đứng trong phòng đón khách với Flannaghan. Những cận vệ luôn chạy đến bất cứ khi nào có khách nơi ngưỡng cửa ra vào. Alesandra không nghĩ việc bảo vệ của họ còn cần thiết, vì giờ nàng đã kết hôn và chắc chắn tên tướng quân xấu xa kia chẳng đến bắt cóc nàng nữa, nhưng nàng biết họ vẫn tiếp tục nhiệm vụ cho đến khi bị sa thải. Tuy vậy, nàng không để họ đi, nàng sẽ tìm công việc phù hợp cho họ tại Luân Đôn. Raymond và Stefan cho nàng biết là họ muốn ở lại Anh, và nàng quyết tâm tìm cách giúp họ. Đó là điều tối thiểu công chúa có thể làm cho những người cận vệ trung thành đó.
“Chúng ta sẽ vào phòng khách?”, Alesandra đề nghị.
Dreyson gật đầu. Ông đợi đến lúc công chúa cất bước rồi hướng về Flannaghan. “Ngài Hallbrook có ở nhà hôm nay không?”, ông hỏi. Flannaghan gật đầu. Dreyson trông có vẻ được xoa dịu. “Cậu vui lòng mời ngài ấy xuống đây giúp tôi chứ? Tôi tin là ngài ấy muốn nghe tin đáng lo này.”
Người quản gia hối hả lên lầu để thực hiện nhiệm vụ. Dreyson vào phòng khách và ngồi trước mặt Alesandra.
“Ông nhăn nhó ghê quá, Dreyson”, nàng mỉm cười, đôi tay đan vào nhau đặt trong lòng. “Tin tức này rất khủng khϊếp sao?”
“Tôi đến đây cùng hai tin xấu, thưa công chúa”, Dreyson thừa nhận. Giọng ông thật sự lo lắng. “Tôi thật xin lỗi vì đã làm phiền người ngay trong tuần trăng mật.” Ông thở dài trước khi tiếp tục. “Người liên lạc của tôi vừa xác nhận với tôi rằng một khoản tiền đáng kể trong các quỹ của công chúa - thật ra thì là tất cả các quỹ trong tài khoản ở quê hương của công chúa - sẽ không được chuyển khoản, thưa công chúa. Có vẻ như tướng quân Ivan khá khôn ngoan trong việc tìm cách tịch biên những tài sản nào của người ở gần hắn.” Alesandra hầu như không có chút phản ứng nào với tin này. Nàng thấy hơi khó hiểu. “Ta được biết tiền đã được chuyển khoản đến ngân hàng ở Áo”, nàng nói. “Không đúng vậy sao?”
“Vâng, nó đã được chuyển khoản”, Dreyson trả lời.
“Tướng quân Ivan không có quyền hạn ở đó.”
“Những xúc tu của hắn vươn rất xa, thưa công chúa.”
“Ông ta thật sự rút hết tiền khỏi ngân hàng hay đóng băng tài khoản?”
“Có gì khác biệt không, thưa công chúa?”
“Vui lòng trả lời và ta sẽ giải thích cho ông biết.”
“Tài khoản bị đóng băng. Ngân hàng không để cho Ivan lấy được tiền, nhưng nhân viên ngân hàng bị đe dọa và vì vậy họ sẽ không chuyển khoản các quỹ cho ngân hàng ở Anh được.”
“Đó là tình thế khó xử”, Alesandra gật gù.
“Tình thế khó xử? Thưa công chúa, tôi sẽ gọi nó là một thảm họa. Người không biết là có bao nhiêu tiền ở trong ngân hàng hay sao? Ôi, chúng là phần lớn tài sản của người.”
Trông Dreyson có nguy cơ sẽ khóc. Nàng cố làm dịu ông. “Ta vẫn có đủ để sống thoải mái”, nàng nhắc. “Nhờ vào những khoản đầu tư vững chắc của ông, ta sẽ không trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai, ít nhất là với chồng ta. Tuy vậy, ta có thắc mắc với thông tin này. Nếu tướng quân nghĩ ta sẽ kết hôn với ông ta, tại sao ông ta...”
“Hắn biết người đã rời khỏi tu viện”, Dreyson giải thích. “Và tôi nghĩ là hắn biết người chạy trốn. Hắn làm vậy để trừng phạt người, thưa công chúa, vì đã thách thức hắn.”
“Trả thù luôn là một động lực tuyệt vời.”
Colin lên tiếng từ cửa phòng. Cả Alesandra lẫn Dreyson nhìn chàng. Dreyson đứng dậy, Colin xoay người đóng cửa rồi đến trường kỷ, ngồi xuống cạnh Alesandra. Chàng ra hiệu cho Dreyson yên vị trở lại.
“Trả thù chẳng tuyệt vời chút nào cả, Colin.” Alesandra tuyên bố.
Nàng nhìn Dreyson. “Ta tin mình biết cách để có thể nhận được tiền. Ta sẽ viết thư cho Mẹ bề trên và cho bà ấy biết số tiền đầy đủ. Chủ ngân hàng rất có thể bị đe dọa bởi tướng quân, nhưng họ sẽ phải làm theo lời yêu cầu của Mẹ bề trên thôi, ồ, đúng vậy, đó chỉ là một tấm vé hợp thức hóa, Dreyson. Holy Cross cần tiền. Ta thì không.”
Colin lắc đầu. “Cha em đã phải làm việc vất vả để xây dựng nên số tài sản đó. Ta không muốn em cho chúng đi.”
“Tại sao em cần chúng?”, nàng phản công.
Dreyson xen tổng số tiền vào cuộc thảo luận. Colin tái cả người. Alesandra nhún vai. “Chúng sẽ được sử dụng xứng đáng. Mẹ bề trên và các sơ đã chăm sóc mẹ ta khi bà bị bệnh. Họ rất yêu thương bà. Cha ta sẽ chấp thuận thôi. Ta sẽ viết thư và ký tên trước khi ông về, Matthew ạ.” Alesandra quay lại về phía chồng nàng. Trông chàng vẫn không hài lòng với quyết định đó, còn nàng lại lấy làm mừng vì chàng không tranh cãi về nó nữa.
“Còn về con tàu, thưa công chúa”, Dreyson cắt ngang. “Họ đồng ý với những điều khoản của người và ngày hạ thủy.”
“Con tàu nào?” Colin hỏi.
Alesandra vội chuyển đề tài. “Ông đã nói là còn một tin xấu nữa, Matthew. Tin gì thế?”
“Trước hết hãy để ông ấy giải thích về con tàu”, Colin dứt khoát.
“Nó lẽ ra phải là điều bất ngờ”, nàng thì thầm.
“Alesandra?” Colin lên giọng, chàng nhất định phải biết.
“Khi em ở trong thư viện của cha chàng, em tình cờ đọc được về một phát minh mới tuyệt vời. Đó là tàu hơi nước, Colin, và nó có thể băng qua Đại Tây Dương chỉ trong hai mươi sáu ngày. Không thú vị sao?”, nàng vội nói thêm. “Mẹ bề trên mà nhận được thư của em thì cũng phải mất ít nhất ba tháng, có khi còn lâu hơn.”
Colin gật đầu. Chàng biết rõ về phát minh mới, dĩ nhiên. Chàng và cộng sự đã bàn bạc khả năng mua thêm một con tàu như vậy bổ sung vào đội tàu của hãng. Tuy nhiên, chi phí vượt quá mức cho phép và họ đành khép ý tưởng đó lại.
“Và em mua một cái, là nó phải không?” Giọng Colin run lên vì tức giận. Chàng không cho vợ thời gian để giải thích và lập tức hướng sang vị chuyên gia đầu tư cùng với cơn giận. “Hủy đơn đặt hàng”, chàng ra lệnh.
“Chàng không thể làm vậy”, Alesandra hét lên. Bỗng nhiên nàng cảm thấy tức giận với Colin đến nỗi muốn đá chàng một cái. Tàu hơi nước sẽ giúp gia tăng doanh thu đáng kể và chàng cứng đầu cứng cổ như thế chỉ bởi vì số tiền mua tàu là tài sản thừa kế của nàng.
“Ta có thể làm vậy”, chàng gắt. Colin đang điên tiết vì chàng đã nói trắng ra là sẽ không đυ.ng tay vào tiền của nàng và nàng hiển nhiên đã xem nhẹ quyết định của chàng.
Quai hàm chàng cứng lại như muốn nói chàng sẽ không nghe thêm bất kỳ lý do nào cho việc đó cả. Nàng định nói Dreyson hủy đơn hàng thì ông lên tiếng.
“Tôi không hiểu, thưa ngài. Ngài Hallbrook, có phải ngài nói rằng ngài sẽ từ chối món quà cưới từ chú Albert của công chúa? Tôi nghĩ nhận quà là một điều bình thường.”
“Ai là chú Albert?”
Colin hỏi Alesandra. Nàng không biết phải làm sao để trả lời chàng. Nếu nàng nói thật cho chàng biết rằng Albert không tồn tại, Albert chỉ là sản phẩm trí tưởng tượng thì Dreyson ắt hẳn sẽ cảm thấy bị sỉ nhục. Có lẽ ông sẽ từ chối công việc đầu tư cho nàng và chắc chắn nàng không muốn gây ra mối nguy nào cho công việc cả.
Nhưng nàng cũng không muốn nói dối chồng.
Sự thật thắng cuộc. “Ông ấy không phải chú của em”, nàng bắt đầu. Dreyson nhiệt tình cắt ngang.
“Nhưng ông ấy thích được tin là chú của công chúa, ông ấy là một người bạn của gia đình. Tôi biết ông ấy trong nhiều năm”, Dreyson kiêu hãnh nói tiếp. “Và tạo ra những khoản lợi nhuận tuyệt vời từ các vụ đầu tư, tôi có thể thêm vào như vậy. Albert quản lý một vài quỹ tài chính của vợ ngài như ngài biết đó, và tôi tin ông ấy sẽ rất buồn lòng nếu ngài từ chối món quà của ông ấy.”
Colin nhìn Alesandra chằm chằm, vẻ mặt nàng chẳng cho chàng biết được gì cả. Trông nàng rất điềm tĩnh. Tuy nhiên, đôi tay nàng đang mách bảo cho chàng về một câu chuyện khác hẳn. Chúng đang siết chặt lấy nhau trong lòng nàng. Có gì đó không ổn lắm, nhưng Colin chưa thể tìm ra đó là gì.
“Tại sao em không kể cho ta nghe về chú Albert? Và tại sao ông ấy không được mời đến dự đám cưới?”
Rốt cuộc thì nàng phải nói dối. Sự thật sẽ không làm cho ai cảm thấy ổn thỏa hết.
Alesandra cũng có thể thấy Mẹ bề trên đang lắc đầu không hài lòng. Nàng cố chặn hình ảnh đang hiện ra đó. Nàng sẽ có nhiều thời gian để ăn năn hối lỗi sau.
“Em nghĩ là em đã nhắc đến Albert rồi”, nàng nhìn vào cái cằm vuông vức của Colin khi nói dối. “Albert sẽ không đến dự đám cưới. Chú ấy chẳng bao giờ đi đâu cả. Và chú ấy cũng không tiếp khách.”
“Ông ấy là một người ẩn dật”, Dreyson nói thêm. “Alesandra là chiếc cầu nối duy nhất của ông ấy với thế giới bên ngoài, ông ấy cũng không có gia đình. Phải vậy không, thưa công chúa? Nếu ngài ngần ngại về chi phí cho món quà của ông ấy thì ngài hãy yên trí. Ông ấy dư sức có được nó, thưa ngài Hallbrook.”
“Ông biết người này nhiều năm rồi?” Colin hỏi Dreyson.
“Vâng, dĩ nhiên.”
Colin dựa lưng vào nệm. Chàng biết mình nợ Alesandra lời xin lỗi khi vội vàng kết luận sai lầm. Chàng quyết định sẽ xin lỗi nàng sau, khi họ ở một mình.
“Gửi lời cảm kích của ta đến ông ấy trong lá thư kế tiếp của em nhé”, Colin bảo Alesandra.
“Vậy là chàng chấp nhận...”
Nàng ngừng ngay câu hỏi khi thấy Colin lắc đầu. “Ông ấy thật chu đáo, nhưng nó quá phô trương và tốn kém. Ta - à không, chúng ta - không thể nhận được. Hãy đề nghị ông ấy thứ gì khác.”
“Như là?”
Colin nhún vai. “Em sẽ nghĩ ra thôi”, chàng bảo nàng rồi quay sang Dreyson. “Ông còn muốn thảo luận về vấn đề gì nữa?”
Dreyson trở nên bối rối. Ông bắt đầu giải thích rồi đột ngột dừng lại. Ông đằng hắng lắng giọng, những ngón tay cài vào mái tóc hoa râm. Sau đó bắt đầu lại. “Có một chuyện khó khăn xuất hiện”, ông tuyên bố. “Tôi phải cảnh báo ngài, đó là một phi vụ làm ăn bẩn thỉu.”
“Và?” Colin giục Dreyson khi ông không nói tiếp.
“Ngài còn nhớ Luật Bảo hiểm Nhân thọ năm 1774[1] không?”
[1] The Life Assurance Act of 1774 hay còn được biết đến với tên gọi Gambling Act 1774. Năm 1774, Nghị viện Anh ra sắc lệnh cấm tổ chức, tham gia cá cược trên ngày chết của con người, từ đó vấn nạn này mới chấm dứt.
Ông không để Colin lẫn Alesandra xác nhận. “Bây giờ không còn ai chú ý nhiều đến nó nữa. Nó đã trôi qua quá lâu rồi.”
“Có chuyện gì ư?” Alesandra hỏi, thắc mắc không hiểu tại sao chủ đề này lại đi đầu trong cuộc thảo luận của họ.
“Một hành động đáng xấu hổ được phát hiện”, Dreyson giải thích. “Có kẻ xấu xa đã mua bảo hiểm nhân thọ cho ai khác và rồi thuê sát thủ gây ra vụ gϊếŧ người để được nhận tiền bảo hiểm. Vâng, thật đáng hổ thẹn, nhưng đó là sự thật, thưa công chúa.
“Nhưng điều đó thì có gì...”
Colin ngắt lời nàng. “Để ông ấy nói hết, Alesandra.”
Nàng gật đầu, “Vâng, tất nhiên rồi”, nàng thì thầm.
Dreyson nhìn thẳng vào Colin.
“Không còn nhiều hãng bảo hiểm chú ý đến vụ việc đó nữa. Ngài thấy đấy, nó phục vụ cho những mục đích của chính nó... trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, tôi chú ý đến nó vì có một hợp đồng bảo hiểm vừa được lập cho vợ ngài vào trưa hôm qua và tổng số tiền khá cao.”
Colin tuôn ra một tràng rủa xả nho nhỏ. Alesandra tựa vào người chàng. “Ai lại có thể làm chuyện đó? Và tại sao?”
“Có những điều khoản quy định”, Dreyson nói tiếp. “Và thời hiệu không dài.”
“Ta có nghe nói Napoleon cũng được mua bảo hiểm, nhưng chỉ một tháng”, Alesandra nói khẽ. “Và Công tước Westminster thì mua bảo hiểm cho con ngựa của ông ấy. Đó có phải là ý ông đề cập đến thời hiệu không, Matthew?”
Người môi giới gật đầu. “Đúng vậy, thưa công chúa.”
“Ai nhận bảo hiểm hợp đồng này?” Giọng Colin gần như mất kiểm soát. “Có phải Lloyd’s của Luân Đôn?” Alesandra hỏi.
“Không”, Matthew trả lời. “Họ đã quá danh tiếng nên không dính vào vụ đặt cược tầm thường này. Morton & Sons nhận bảo hiểm. Được lắm, chúng là những kẻ tội lỗi. Chúng sẽ lập bất cứ hợp đồng nào nếu số tiền bảo hiểm đủ cao. Tôi không làm ăn với chúng”, ông nói thêm cùng cái gật đầu. “Nhưng một người bạn của tôi thì có và chính anh ấy là người mang tin này đến cho tôi. Tạ ơn Chúa vì tôi đã đυ.ng phải anh ấy.”
“Cho ta biết chi tiết”, Colin ra lệnh. “Thời hiệu thế nào?”
“Một tháng.”
“Ai là người thụ hưởng nếu cô ấy qua đời?”
“Người đàn ông ký hợp đồng bảo hiểm muốn giấu danh tính.”
“Người đó có thể làm vậy sao?” Alesandra hỏi.
“Đúng vậy”, Dreyson trả lời nàng. “Chú Albert của công chúa cũng dùng cách tương tự bằng việc sử dụng những chữ cái đầu trong tên mình và ông ấy sẽ không phải công khai nếu không muốn. Người ký nhận bảo hiểm đã thề giữ bí mật.” Dreyson quay sang Colin. “Vì thế mà bạn tôi và tôi đã không thể tìm ra kẻ đứng sau kế hoạch bẩn thỉu này. Tuy nhiên, tôi dám cá là kẻ đó là đồng bọn với đồ vô lại đóng băng các tài khoản của vợ ngài.”
“Tướng quân Ivan? Không thể nào”, Alesandra thốt lên. “Colin và ta vừa kết hôn mới chỉ một ngày, ông ta chưa thể biết được.”
“Chắc để phòng xa”, Dreyson đoán. Colin hiểu rõ ý của Dreyson. Chàng luồn tay vòng quanh người vợ, siết nhẹ đầy tình cảm và nói, “Hắn có thể ra lệnh cho một trong số người hắn đã cử đến để bắt em. Hắn chỉ muốn vui vẻ thôi. Hắn là tên khốn, rõ ràng hắn biết em không muốn lấy hắn. Em đã phải ra đi ngay giữa đêm khuya.”
“Ông ta là kẻ độc ác, phải không?”
Colin có thể nghĩ ra ít nhất một trăm cách mô tả tốt hơn thế. “Đúng, hắn ta là kẻ độc ác”, chàng đồng ý, chỉ để làm vừa lòng nàng.
“Matthew, ý ông là Morton & Sons sẽ phát hành bất cứ thỏa thuận nào?”
“Không phải thỏa thuận, thưa công chúa, mà là hợp đồng”, Dreyson chỉnh lại.
“Có gì khác nhau?”
“Chồng công chúa sẽ bảo hiểm cho con tàu của ngài ấy”, ông trả lời.
“Ngài ấy sẽ lập một thỏa thuận để tránh những tai họa. Một hợp đồng thì bao gồm những vấn đề chung khác hẳn. Ít nhất là giấy tờ do Moton & Sons đưa ra cũng khác biệt”, ông lẩm bẩm. “Đó chỉ là một vụ đặt cược, nhưng nó đội lốt như một vụ bảo hiểm để không vi phạm Đạo luật năm 1774. Bây giờ thì, trả lời cho câu hỏi của công chúa, đúng, chúng sẽ phát hành bất cứ thứ gì cho vụ đặt cược. Tôi đặc biệt nhớ một vụ. Mọi người ở Luân Đôn đang bàn tán xôn xao. Vợ của Hầu tước Covingham sinh cho ông ấy một đứa con trai, và một hợp đồng lập tức được lập ra cho đứa trẻ với thời hiệu một năm. Số tiền bảo hiểm rất cao và phải trả nếu đứa trẻ chết.”
“Ý ông là hợp đồng có thể đưa ra điều ngược lại? Trả lại nếu đứa trẻ sống?”
“Vâng, công chúa. Mọi người đều kinh sợ. Hầu tước rất giận dữ. Sự đầu cơ phát triển trong suốt năm nay, dù người mua hợp đồng có thể giấu danh tính khi mua, lai lịch của hắn sẽ bị phát hiện khi nhận tiền bồi thường bảo hiểm. Hắn nhát định phải ra trình diện tại Morton & Sons và ký lãnh trên các chứng từ. Hắn không thể ủy quyền cho ai cả.”
“Vì vậy trong một tháng nữa chúng ta sẽ biết liệu tướng quân Ivan có đứng sau vụ này hay không.” Alesandra nói.
Colin lắc đầu. “Nó sẽ chỉ được trả khi em qua đời, nhớ chưa? Và một khi em còn ngồi ở đây, hắn sẽ chẳng có bất cứ thứ gì và cũng chẳng có lý do gì để đến Luân Đôn.”
Nàng gật đầu. “Vâng, dĩ nhiên. Matthew? Đứa bé còn sống hay đã chết?”, nàng hỏi, tâm trí vẫn tập trung vào câu chuyện của Hầu tước Covingham. “Cậu bé vẫn sống khỏe mạnh.”
“Ai là người lập hợp đồng?”
“Cho đến hôm nay thì không ai biết”, ông ấy trả lời. “Công chúa, tôi lấy làm mừng khi thấy người nhận tin này mà vẫn bình tĩnh.”
Colin suýt mỉm cười. Alesandra thật sự rất giỏi che giấu phản ứng. Chàng có thể cảm nhận nàng run rẩy trong vòng tay mình, nhưng vẻ mặt nàng không thay đổi. Trông nàng hoàn toàn bình thản.
Chàng biết rõ nhất. “Cô ấy không có lý do gì để lo lắng”, chàng bảo. “Vì ta sẽ bảo vệ cô ấy. Matthew, ta muốn ông tiếp tục tìm ra kẻ đứng sau vụ này”, chàng đề nghị. “Chúng ta nghĩ là tên tướng quân Ivan, nhưng ta muốn có bằng chứng thực.”
“Dĩ nhiên, thưa ngài. Tôi sẽ không từ bỏ.”
“Ta tự hỏi liệu mọi người ở Luân Đôn đã biết về hợp đồng này hay chưa”, Alesandra nói. “Nếu như vậy thì có thể sẽ có người nào đó nghe được những lời khoe khoang...”
“Nếu có bất cứ điều gì, tôi sẽ biết ngay.” Dreyson đảm bảo. “Tôi không hy vọng nó được chú ý quá nhiều, tuy nhiên, đang có một vụ tai tiếng mới nguyên.”
“Vụ tai tiếng nào?” Alesandra hỏi, tính hiếu kỳ trỗi dậy.
“Rắc rối của Tử tước Talbolt. Vợ ông ấy là nguyên nhân gây ra vụ tai tiếng. Bà ấy đã bỏ chồng. Thật ngạc nhiên.” Colin chưa bao giờ nghe nói đến bất cứ thứ gì phi lý như thế. Vợ chồng luôn ở bên nhau bất kể khó khăn thế nào đi nữa khi đã kết hôn. “Chắc có một lời giải thích khác”, chàng nói. “Chàng biết Tử tước ư?” Alesandra hỏi.
“Ừ, anh ấy đến Oxford cùng với anh trai ta. Một người đàn ông tốt. Phu nhân Roberta có thể chỉ quay về nông trang của họ vài ngày. Thế giới thượng lưu luôn tìm kiếm lý do để bàn tán xôn xao, ngồi lê đôi mách.” Dreyson gật đầu tán thành. “Tôi nghe tin đồn từ ngài Thorton và tôi sẽ là người đầu tiên thừa nhận ngài ấy là một người ngồi lê đôi mách. Tuy thế, sự thật là vậy. Phu nhân Roberta dường như đã biến mất vào trong không khí. Tử tước cuống lên vì lo.”
Một cơn rùng mình chạy dọc cánh tay Alesandra. “Biến mất?”, nàng thì thầm.
“Bà ấy sẽ xuất hiện”, Dreyson vội vã nói ngay khi ông thấy công chúa trở nên lo lắng. “Tôi cá là họ có chút giận dỗi và bà ấy đang trừng phạt Tử tước. Bà ấy sẽ rời khỏi nơi ẩn nấp trong một vài ngày nữa thôi.”
Dreyson đứng dậy cáo từ. Colin đi cùng ông ta. Alesandra buột miệng gọi lớn, “Matthew, bất kể hợp đồng kinh khủng đến thế nào, nếu tổng số tiền đủ cao thì Morton & Sons sẽ đồng ý?”.
“Vâng, thưa công chúa.”
Alesandra mỉm cười với Colin. “Chồng ơi, em muốn chàng chứng minh cho em thấy chàng sẽ bảo vệ em.”
Alesandra vẫn giữ nguyên nụ cười sau khi buông lời sỉ nhục chàng. Chàng biết nàng đang giấu giếm chuyện gì đó nhưng không có chút dấu hiệu nào để biết được.
“Em đang có ý gì?”, chàng hỏi.
Nàng bước đến bên chồng. “Lập một hợp đồng cho em, chàng là người thụ hưởng, một số tiền chính xác và một thời hiệu chính xác.”
Colin lắc đầu trước khi nàng kết thúc yêu cầu.
“Đó là một kế hoạch thông minh”, nàng tranh cãi. “Đừng có lắc đầu với em nữa.”
“Và thỏa thuận trả tiền nếu em sống hay chết, Alesandra?”
Nàng bực mình lườm chàng. “Dĩ nhiên là nếu em sống.”
Nàng quay sang Dreyson. “Ta biết ông không thích giao dịch với Morton & Sons, nhưng ông không thể để mắt một chút đến giao dịch này ư?”
“Ta không đồng ý chuyện này...”
“Đi mà, Matthew”, nàng cắt ngang, phớt lờ sự chống đối của chồng nàng.
“Vậy là công chúa muốn ghi tên ngài ấy lên trên chứng từ chi trả để mọi người biết?” Dreyson hỏi.
“Ồ vâng, tất nhiên.”
“Ngài sẽ phải trả mức phí bảo hiểm cao hơn và tôi không chắc người ký nhận bảo hiểm sẵn lòng ký tên bên cạnh”, ông ấy nói với Colin.
“Có một lần ông đã kể cho ta Lloyd’s của Luân Đôn sẽ bảo hiểm con tàu chìm nếu giá đủ cao”, Alesandra nhắc người môi giới. “Ta chắc Morton & Sons, với khả năng danh tiếng sẽ bị tổn hại vì vụ đặt cược tầm thường, sẽ nắm ngay lấy cơ hội để kiếm lợi nhuận.”
“Có thể... nếu công chúa kết hôn với bất kỳ ai, không phải ngài Hallbrook đây, thì nó sẽ thành sự thật. Tuy vậy, danh tiếng của chồng công chúa sẽ làm tiêu tan kế hoạch của người, thưa công chúa. Không ai sẽ đặt cược chống lại ngài ấy đâu.”
“Tại sao lại như thế?”, nàng ngạc nhiên.
Dreyson mỉm cười. “Chồng công chúa đã trở thành một huyền thoại. Ngài ấy làm cho những người cùng giới khϊếp sợ. Công việc của ngài ấy, như công chúa biết đấy, cho Cơ quan An ninh...”
“Đủ rồi, Dreyson”, Colin cắt ngang. “Ông đang làm vợ ta lo lắng đấy.” Dreyson lập tức cáo lỗi. “Tôi sẽ phải cố gắng tìm ai đó ký tên bảo hiểm trên chi phiếu, thưa ngài Hallbrook?”
“Hãy gọi nó đúng cái tên mà nó được gọi”, Colin bảo, “Một vụ cá cược.”
“Nếu chàng có bất cứ nghi ngờ nào về khả năng giữ em an toàn, thì dĩ nhiên em sẽ hiểu rằng chàng miễn cưỡng đặt những đồng tiền khó kiếm của mình...”
“Em biết rõ là ta sẽ bảo vệ em”, chàng cáu kỉnh. “Thành thực mà nói, Alesandra, hầu hết phụ nữ sẽ khóc lóc vì sợ hãi sau khi phát hiện ra có ai đó đã lập ra một hợp đồng như vậy, nhưng em...”
“Vâng?”
Chàng lắc đầu ngán ngẩm. Cuối cùng thì chàng chấp nhận thua cuộc, dù không hoàn toàn trang nhã chút nào. “Vậy thì làm đi”, chàng làu bàu. “Nếu vợ ta muốn mọi người ở Luân Đôn này biết có hai chi phiếu có hiệu lực, thì chúng ta sẽ để cô ấy làm theo ý mình vậy.”
Alesandra mỉm cười thật tươi. “Chàng biết không, Colin, chàng thật sự đang đánh cược với khả năng của mình đấy. Thật ra thì nó khá thẳng thắn. Và theo ý em, một khoản lợi nhuận nhất định thuộc về chàng. Chàng không nên cáu kỉnh về chuyện đó. Căn bản là em tin chàng. Bởi vậy em chẳng thấy lý do nào để bực bội cả.”
Alesandra không đợi nghe Colin đáp trả ý kiến của mình. Nàng nói tạm biệt với Dreyson và đi lên lầu. Flannaghan xuất hiện. Anh dẫn Dreyson ra cửa trước rồi vội quay lại chỗ ông chủ của mình. “Công chúa chẳng hề lo lắng, đúng không, thưa ông chủ?”
“Này, cậu nghe lỏm được bao nhiêu?”
“Tất cả.”
Colin lắc đầu. “Chú của cậu chắc sẽ hài lòng lắm. Cậu đang nhặt nhạnh tất cả các thói quen vô vị của ông ấy đấy.”
“Cảm ơn, thưa ngài. Lòng trung thành từ công chúa của ngài nhất định làm ngài hài lòng.”
Colin khẽ nhếch môi cười. Chàng không trả lời người quản gia, đi lên lầu và vào phòng làm việc. Lời nói của Flannaghan vang vọng trong tâm trí chàng.
Công chúa của ta, chàng tự nhủ. Đúng, giờ nàng là công chúa của chàng, và, ôi, nàng làm chàng hài lòng biết bao.