Chương 5: Những chuyện cọ rửa
Điều duy nhất phải làm là chứng tỏ cho Howl biết cô là một quý bà dọn dẹp tuyệt vời, là một kho báu thực sự - Sophie quyết định. Cô chít một mảnh vải cũ lên mái tóc bạc lưa thưa, xắn tay áo lên cao trên cánh tay già nua gầy guộc và lấy mảnh khăn trải bàn cũ trong kho để chổi quấn quanh người làm tạp dề. Thật khá nhẹ nhõm khi nghĩ chỉ phải quét dọn bốn phòng thay vì cả một lâu đài. Cô vớ lấy cái xô cùng chiếc chổi sể và bắt đầu làm việc.
- Bà làm cái gì thế? - Michael và Calcifer đồng thanh hét lên hãi hùng
- Dọn dẹp - Sophie quả quyết đáp - Nơi này là một nỗi hổ thẹn.
- Không cần đâu - Calcifer nói, còn Michael lẩm bẩm - Howl sẽ đá bà ra ngoài.
Nhưng Sophie phớt lờ cả hai bọn họ. Bụi bay thành từng đám.
Giữa lúc đó, một loạt tiếng thình thịch khác vang lên ngoài cửa. Calcifer sáng bừng lên, gọi:
- Mở cửa cho Porthaven!
Rồi lão hắt hơi xèo xèo ầm ĩ khiến những tia lửa tía phụt ra qua làn mây bụi.
Michael rời khỏi bàn thợ và đi ra cửa. Sophie nhòm qua đám bụi cô vừa làm tung lên và thấy lần này Michael xoay cái núm cho mặt có chấm sơn màu xanh lơ quay xuống. Rồi cậu ta mở cánh cửa quay ra con phố mà cô đã nhìn thấy ngoài cửa sổ.
Một cô gái nhỏ đứng đó.
- Thưa ông Fisher - cô bé nói - cháu đến xin lá bùa đó cho mẹ cháu.
- Bùa an toàn cho con thuyền của cha cô, đúng không? - Michael nói - Có ngay đây.
Cậu ta quay lại chỗ chiếc bàn và đong bột từ một cái hũ để trên giá rồi đổ xuống mảnh giấy hình vuông. Trong khi đợi cậu ta, cô bé săm soi nhìn Sophie tò mò chẳng kém gì Sophie đang săm soi nhìn cô. Michael vặn mảnh giấy quanh chỗ bột vừa đong và quay ra nói:
- Bảo bà ấy rắc dọc con thuyền. Thuyền sẽ bền vững và trở về, ngay cả khi gặp bão.
Cô bé cầm gói giấy và đưa một đồng tiền.
- Ngài Phù thủy cũng có một bà phù thủy giúp việc ạ? - cô bé hỏi.
- Không - Michael nói.
- Tức là ta ấy hả? - Sophie hỏi to - Ồ, đúng đấy, cháu của ta. Ta là phù thủy giỏi nhất và sạch sẽ nhất Ingary.
Michael đóng cửa, có vẻ bực dọc:
- Rồi đây, mọi chuyện sẽ ầm khắp Porthaven cho mà xem. Có thể Howl sẽ không thích đâu. - Cậu ta xoay cho núm chấm xanh lá cây hướng xuống đất.
Sophie cười khúc khích một mình một chút, hoàn toàn không tỏ vẻ ăn năn. Có lẽ cô đã để cái chổi sể cô đang quét nhét những ý nghĩ ấy vào đầu mình. Nhưng nếu mọi người nghĩ cô đang làm việc cho Howl, cũng có thể điều đó sẽ thuyết phục được Howl cho cô ở lại. Thật lạ. Nếu vẫn là một cô gái, có lẽ Sophie đã rùng mình xấu hổ vì lối cư xử của mình. Nhưng là một bà cụ, cô chẳng hề bận tâm cô đã làm gì hoặc nói gì. Cô thấy điều đó vô cùng dễ chịu.
Cô ầm ĩ đi tới trong khi Michael nâng một tảng đá gần lò sưởi lên và giấu đồng tiền của cô bé lúc nãy dưới đó.
- Cậu làm gì đấy?
- Calcifer và cháu đang để dành một số tiền - Michael nói vẻ có lỗi - Nếu chúng cháu không cất, Howl sẽ tiêu sạch từng xu kiếm được.
- Hoang phí vô độ! - Calcifer kêu lách tách - Anh ta sẽ tiêu hết số tiền đó của Đức Vua nhanh hơn tôi đốt hết một khúc củi. Vô ý thức.
Sophie lấy nước trong bồn để rẩy cho đỡ bụi khiến Calcifer rụt lại xa khỏi ống khói. Rồi cô quét lại khắp lượt sàn nhà. Cô quét một lối ra tận cửa để nhìn cái núm hình vuống gắn trên đó. Mặt thứ tư, cô chưa thấy cần dùng đến, có một chấm sơn đen. Tự hỏi không biết cái đó sẽ dẫn đến đâu, Sophie bắt đầu quét vội mạng nhện khỏi xà nhà. Michael rêи ɾỉ, và Calcifer lại hắt hơi.
Howl bước ra từ phòng tắm trong mùi nước hoa phảng phất đắm say. Trông anh ta bảnh bao đến kì diệu. Ngay cả những hình thêu và khảm ánh bạc trên bộ vest dường như cũng sáng hơn. Anh ta nhìn quanh rồi lại trở vào phòng tắm, giơ ống tay áo màu xanh lơ và bạc lên che đầu.
- Bà già, thôi đi! - anh ta nói - Để cho lũ nhện tội nghiệp ấy yên thân!
- Những cái mạng nhện này là một nỗi hổ thẹn! - Sophie tuyên bố và giật chúng xuống từng mớ.
- Vậy thì kều chúng xuống và để lũ nhện được yên - Howl nói.
Có lẽ anh ta có mối đồng cảm xấu xa với lũ nhện, Sophie nghĩ.
- Chúng sẽ chỉ chăng thêm mạng mà thôi - cô nói.
- Và gϊếŧ ruồi nữa, rất có ích - Howl nói - Nào, hãy giữ yên cái chổi khi tôi đi qua phòng mình.
Sophie tì vào chổi và dõi nhìn Howl đi ngang qua căn phòng và cầm cây ghi ta lên. Khi anh ta dặt tay lên then cửa, cô nói:
- Nếu chấm đỏ mở sang Kingsbury và chấm xanh mở sang Porthaven thì chấm đen mở sang đâu?
- Bà già mới tọc mạch làm sao! - Howl nói - Cái chấm đó mở sang hang chốn riêng của tôi và bà sẽ không được nói đó là đâu - Anh ta mở cánh cửa dẫn đến vùng đất hoang mọc đầy thạch nam và những quả đồi rộng lớn đang chuyển động.
- Howl bao giờ ông về? - Michael hỏi, vẻ hơi thất vọng.
Howl vờ như không nghe thấy. Anh ta nói với Sophie:
- Bà không được phép gϊếŧ dù chỉ là một con nhện khi tôi đi vắng.
Rồi cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh ta. Michael nhìn Calcifer đầy ngụ ý và thở dài. Calcifer nổ lách tách với tiếng cười độc ác.
Vì không ai nói cho cô biết Howl đi đâu nên Sophie kết luận là anh ta lại ra ngoài săn các cô gái trẻ, và cô bắt đầu làm việc với vẻ hăm hở đúng mực hơn bất cứ lúc nào. Cô không dám làm hại con nhện nào sau những gì Howl nói. Bởi vậy cô vừa đập mạnh chổi lên xà nhà vừa hét lên:
- Nhện, tránh ra! Tránh đường ta ra!
Lũ nhện nguều ngòao bò chạy trối chết, và mạng nhện rơi xuống từng mảng. Rồi, dĩ nhiên cô lại phải quét sàn nhà lại lần nữa. Sau đó, cô quỳ xuống và bắt đầu kỳ cọ.
- Cháu muốn bà thôi đi - Michael nói, ngồi trên bậc thang tránh đường Sophie.
Calcifer co rúm lại phái sau ghi lò, lẩm bẩm:
- Giờ thì tôi chỉ ước là chưa từng có giao kèo đó với cô.
Sophie hùng hục kì cọ:
- Bao giờ mọi thứ trở nên sạch sẽ và đẹp đẽ, nhất định các cậu sẽ thấy vui vẻ hơn nhiều.
- Nhưng bây giờ cháu đang khổ sở đây - Michael phản ứng.
Hôm ấy, mãi đến khuy Howl mới trở về. Trước đó, Sophie đã quét tước kì cọ nhiều đến mức không cựa quậy nổi nữa. Cô đang ngồi co ro trên ghế, đau nhức khắp người. Michael nắm ống tay áo lượt thượt của Howl và kéo anh ta vào phòng tắm, Sophie nghe thấy tiếng ca cẩm của cậu ta vọng ra, những tiếng lẩm bẩm sôi nổi. Những cụm từ đại loại như "mụ già khủng khϊếp", "không chịu nghe lấy một lời" nghe rất rõ, mặc dù Calcifer gầm rống lên, "Howl,ngăn mụ ta lại. Mụ ấy sẽ gϊếŧ chếtt cả hai chúng tôi mất."
Nhưng tất cả những gì Howl nói, sau khi Michael để cho anh ta đi, chỉ là:
- Bà có gϊếŧ chết con nhện nào không đấy?
- Dĩ nhiên là không - Sophie quát lại. Cơn đau nhức khiến cô cáu kỉnh - Chúng nhìn ta và chạy trối chết. Chúng là cái gì vậy? Những cô gái bị anh ăn tim hả?
Howl cười to:
- Không, đơn giản chỉ là những con nhện bình thường thôi - anh ta nói và mơ màng đi lên cầu thang.
Michael thở dài. Cậu ta vào kho để chổi và lục tìm cho đến khi tìm được một chiếc giường gấp cũ, một cái nệm cói và mấy tấm chăm rồi đem ra đặt dưới cái vòm tò vò dưới gầm cầu thang:
- Tốt hơn hết là đêm nay bà ngủ ở đây - cậu ta nói với Sophie.
- Điều này nghĩa là Howl đồng ý cho ta ở lại? - Sophie hỏi.
-Cháu không biết! - Michael cáu kỉnh nói - Howl chẳng bao giờ cam đoan với chính mình sẽ làm gì. Cháu đã ở đây sáu tháng ông ấy mới có vẻ nhận ra cháu đang sống ở đây và cho cháu học việc. Cháu chỉ nghĩ một chiếc giường sẽ tốt hơn cái ghế kia mà thôi.
- Vậy thì rất cám ơn cậu - Sophie nói vẻ biết ơn. Quả thật chiếc giường này dễ chịu hơn so với một cái ghế, và đêm đến khi Calcifer kêu đói thì Sophie có thể dễ dàng cọt kẹt đi tới chỗ con quỷ và nhét cho nó một khúc củi.
Những ngày sau đó Sophie mải miết lau dọn khắp lâu đài. Cô thực sự thấy thích thú. Vừa tự nhủ phải tìm dấu vết cô vừa lau chùi cửa sổ, cô kì cọ chiếc bồn rửa rỉ nước, và bắt Michael dọn sạch mọi thứ trên bàn thợ và các kệ giá để cô có thể cọ rửa chúng. Cô lôi các thứ trong kho để chổi ra, lấy những thứ trên xà nhà xuống và kì cọ tuốt tuột. Cô tưởng tượng cái đầu lâu bắt đầu trong có vẻ khổ sở hệt như Michael. Nó thường xuyên bị di chuyển. Rồi cô đính một tấm vải cũ lên cái rầm gần lò sưởi nhất và buộc Calcifer phải cúi đầu xuống khi cô quét ống khói. Calcifer ghét việc đó. Hắn lách tách đê tiện khi Sophie thấy bồ hóng bay rơi khắp phòng và cô phải lau chùi tất cả lại từ đầu. Đó là vấn đề của Sophie. Cô không khoan nhượng nhưng cô thiếu phương pháp. Dù vậy trong sự không khoan nhượng ấy lại là một nguyên tắc khác của cô: cô tính toán rằng mình sẽ không thể lau chùi sạch sẽ toàn bộ nơi này mà không sớm hay muộn tình cờ phát hiện ra nơi Howl giấu linh hồn của các cô gái, hoặc những trái tim bị nhai nát - một cái gì đó giải thích rõ giao kèo của Calcifer. Cô chợt nhận ra phần trên của ống khói, với sự canh gác của Calcifer, sẽ là nơi cất giấu lý tưởng. Nhưng trên đó chẳng có gì ngoài vô số bồ hóng và Sophie đem bỏ chúng trong đống bao ngoài sân. Trong danh sách cô nghi ngờ là nơi cất giấu, sân cũng là điểm rất đáng khả nghi.
Mỗi lần Howl về nhà, Michael và Calcifer lại lớn tiếng phàn nàn về Sophie. Nhưng dường như anh ta không để tâm. Anh ta cũng có vẻ không nhận thấy sự sạch sẽ. Và cũng chẳng hề nhận thấy chạn ăn đầy ắp bánh mứt và thỉnh thoảng cả rau diếp ngon lành.
Vì, đúng như Michael nói trước, tin đồn đã lan khắp Porthaven. Mọi người đến để xem Sophie. Ở Porthaven người ta gọi cô là bà Phù thủy còn ở Kingsrbury người ta gọi cô là bà Pháp sư. Tin đồn cũng lan dến tận thủ đô. Mặc dầu, những người đến từ Kingsbury ăn mặc đẹp đẽ hơn những người đến từ Porthaven, nhưng không ai ở hai nơi này muốn vô cớ đến nhà một người có vẻ có thế lực như vậy. Vì thế, Sophie luôn phải dừng tay để gật đầu, mỉm cười chào và nhận một món quà nào đó hoặc để bảo Michael gói nhanh lá bùa cho ai đó. Một vài món quà rất đẹp: những bức tranh, chuỗi hạt làm bằng vỏ sò và những chiếc tạp dề đặc dụng. Tạp dề thì Sophie vẫn mặc hàng ngày, còn những bức tranh và những chuỗi hạt thì cô treo khắp cái hố của mình dưới gầm cầu thang, chẳng bao lâu chỗ này bắt đầu giống một góc nhà nhỏ.
Sophie biết cô sẽ nhớ hốc nhà nhỏ của mình khi Howl đuổi cô đi. Càng ngày cô càng sợ Howl sẽ làm thế. Cô biết anh ta sẽ không thể tiếp tục phớt lờ cô như thế mãi được.
Công việc tiếp theo là lau dọn phòng tắm. Việc này mất nhiều ngày bởi ngày nào cũng thế, Howl thường ở trong phòng tắm rất lâu trước khi ra khỏi nhà. Ngay khi anh ta vừa đi khỏi, để lại làn hơi nước mù mịt và những lá bùa đẫm mùi nước hoa thì Sophie bước vào.
- Nào, chúng ta thử xem xem cái giao kèo đó ra sao nào! - cô lẩm bẩm với cái bồn tắm, nhưng dĩ nhiên mục tiêu chính của cô là cái giá chất đầy những gói, hũ và ống kia. Cô lấy từng thứ xuống, viện cớ phải lau chùi cái giá, cô mất hầu như trọn một ngày để xem xét cẩn thận liệu trong đống lọ dán nhãn DA, MẮT và TÓC có cái nào đựng bộ phận cơ thể các cô gái không. Tuy vậy, cô chỉ có thể nói toàn bộ đống lọ chỉ chứa các loại kem, bột và màu. Nếu chúng từng là bộ phận của các cô gái thì Sophie nghĩ rằng Howl đã dùng chất LÀM THỐI RỮA khiến chúng mục nát, thối rữa hoàn toàn trong bồn rửa để không thể nào nhận ra được nữa. Dẫu sao Sophie vẫn hy vọng những thứ chứa trong đống lọ ấy chỉ là mỹ phẩm.
Cô xếp lại các thứ lên giá và kỳ cọ. Đêm hôm đó, cô đang ngồi trên ghế đau ê ẩm khắp người thì Calcifer làu bàu rằng hắn đã phải dốc cạn cả một suối nước nóng vì cô.
- Suối nước nóng ở đâu? - Sophie hỏi. Những ngày này, cái gì cũng làm cô tò mò.
- Hầu hết là ở dưới đầm lầy Porthaven. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ phải lấy cả nước nóng ở Waste nữa. Bao giờ thì cô thôi cọ rửa và tìm cách phá vỡ giao kèo của tôi?
- Khi cơ hội đến - Sophie nói - Làm sao ta có thể moi từ Howl các điều kiện giao kèo nếu anh ta chẳng bao giờ ở nhà? Anh ta luôn luôn đi vắng thế à?
- Chỉ khi nào anh ta theo đuổi quý cô nào đó thôi - Calcifer nói.
Khi phòng tắm đã sạch và sáng, Sophie bắt đầu kì cọ cầu thang và chiếu nghỉ ở tầng trên. Rồi cô chuyển sang căn phòng nhỏ của Michael.Michael lúc này đã bắt đầu rầu rĩ chấp nhận Sophie như một thảm họa tự nhiên, chỉ kêu lên chán nản và sầm sầm chạy lên gác để cứu những vật dụng quý giá nhất của mình. Những thứ đó đựng trong chiếc hộp cũ giấu dưới gầm giường nhỏ bị mọt ăn của cậu ta. Trong khi cậu ta vội vã lôi cái hộp cất đi, Sophie thoáng thấy một dải ruy băng màu xanh lơ, một chiếc kẹo bông hồng mọc lên giữa giả lụa, trên cùng có vẻ là những chữ viết.
- Vậy là Michael đã có người yêu! - cô tự nhủ khi mở toang cửa sổ - khuôn cửa cũng nhìn xuống con phố ở Porthaven - và kéo chiếc giường của cậu ta ra gần bậu cửa để hong. Nghĩ đến những ngày gần đây cô trở nên tọc mạch đến thế nào, Sophie hơi ngạc nhiên với chính mình khi không hỏi Michael cô gái đó là ai và cậu ta làm thế nào để giữ cô ấy được an toàn trước Howl.
Cô quét được vô số bụi và rác ra khỏi phòng Michael, nhiều đến mức suýt nữa cô làm Calcifer chết ngộp khi đốt chúng.
- Cô là hung thần với tôi! Cô cũng như Howl, không hề có trái tim! - Calcifer tức tối. Chỉ còn trông thấy mỗi mái tóc xanh lá cây và một mảng trán xanh lơ của lão ló ra.
Michael cất cái hộp quý giá vào ngăn kéo bàn và khóa lại:
- Ước gì Howl nghe lời chúng ta! - cậu nói - Sao cô gái này lôi ông ấy đi lâu thế nhỉ?
Ngày hôm sau, Sophie thử bắt đầu dọn dẹp sân sau. Nhưng hôm đó, Porthaven mưa, nước mưa đập mạnh vào cửa sổ và lộp độp dột vào ống khói khiến Calcifer rít lên bực tức. Khoảng sân sau cũng là một phần của Porthaven, nên khi Sophie mở cửa cũng thấy mưa đang trút xối xả. Cô che tạp dề len đầu và lục lọi một lát, và trước khi bị ướt nhẹp vì mưa, cô tìm thấy một xô vôi và cái chổi quét vôi to tướng. Cô mang chúng vào nhà và bắt đầu công việc với mấy bức tường. Cô tìm được một cái ghế thang cũ trong kho để chổi và bắt đầu quét vôi khoảng trần giữa những xà nhà. Hai ngày sau đó, Porthaven vẫn chưa ngớt mưa, mặc dầu khi Howl xoay cái núm cho chấm xanh lá cây quay xuống mở cửa và bước ra đồi thì bên ngoài trời nắng đẹp, những bóng mây lớn đang chạy đuổi nhau trên cánh đồng thạch lam, nhanh hơn tốc độ tòa lâu đài có thể di chuyển. Sophie quét vôi cái hốc ấm áp của mình, rồi cầu thang, chiếu nghỉ, và cả phòng của Michael.
- Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế nhỉ? - Howl hỏi, khi trở về nhà sau hai ngày đi vắng. - Có vẻ như ở đây sáng lên nhiều.
- Sophie đấy - Michael nói giọng buộc tội.
- Lẽ ra tôi phải đoán ra mới phải - Howl nói, rồi biến mất vào phòng tắm.
- Ông ấy đã nhận thấy! - Michael thì thầm với Calcifer. - Chắc cuối cùng cô gái đó đã nhượng bộ rồi!
Ngày hôm sau, Porthaven vẫn mưa phùn. Sophie buộc khăn lên đầu, xắn tay áo và đeo tạp dề. Cô lấy chổi, xô và xà phòng, rồi ngay khi Howl ra khỏi cửa, cô bắt đầu công việc dọn dẹp phòng riêng của Howl, như một thiên thần báo thù lụ khụ. Cô đã để công việc này lại sau cùng vì sợ những gì sẽ tìm được. Cô thậm chí không dám nhòm vào căn phòng đó. Và như vậy thật ngớ ngẩn, cô vừa nghĩ vừa tập tễnh lên cầu thang.Tới lúc này thì đã rõ chính Calcifer thực hiện hầu hết các phép thuật mạnh trong lâu đài và Michael làm tất cả các công việc được thuê, trong khi Howl chỉ mải chạy theo các cô gái và bóc lột hai người khi đúng như Fanny từng bóc lột cô. Sophie chưa bao giờ thấy Howl thực sự đáng sợ. Bây giờ cô chẳng cảm thấy gì, ngoài sự khinh miệt.
Cô lên đến chiếu nghỉ và thấy Howl đang đứng ở ngưỡng cửa phòng mình. Anh ta uể oải chống lên một tay, hoàn toàn chắn ngang đường Sophie.
- Không, bà không phải dọn dẹp chỗ này - Anh ta nói rất vui vẻ - Tôi muốn nó bẩn thỉu, cám ơn.
Sophie há hốc miệng nhìn anh ta:
- Anh ở đâu ra thế? Ta thấy anh đi khỏi rồi mà?
- Tôi cố ý để bà nhìn thấy thế - Howl nói. - Bà đã làm mọi sự tồi tệ nhất với Calcifer và Michael tội nghiệp rồi. Và dù Calcifer đã nói gì với bà, tôi vẫn là một Pháp sư, bà biết đấy. Bà không nghĩ tôi có thể làm phép à?
Điều đó lật đổ mọi giả định của Sophie. Cô thà chết còn hơn thừa nhận điều đó:
- Anh bạn trẻ, ai chẳng biết anh là pháp sư - cô nghiêm trang nói. - Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được thực tế lâu đài của anh là chỗ bẩn thỉu nhất mà ta từng đặt chân đến. - Cô nhìn vào căn phòng qua cánh tay áo màu xanh lơ và ánh bạc dài lượt thượt của anh ta. Tấm thảm lót sàn tơi tả như tổ chim. Cô liếc nhìn bức tường tróc từng mảng và cái giá đầy sách, vài quyển trông rất rợn người. Không thấy dấu hiệu của đống tim bị gặm nham nhở, nhưng rất có thể chúng được giấu phía sau hoặc dưới chiếc giường vĩ đại kia. Những cánh rèm xám trắng phủ đầy bụi khiến cô không thấy được cửa sổ nhìn ra cái gì.
Howl vung tay áo trước mặt cô:
- Ờ, ờ, đừng có tọc mạch.
- Ta không tọc mạch! - Sophie phản đối. - Căn phòng đó...!
- Có, bà rất tọc mạch - Howl nói - Bà tọc mạch kinh khủng, hống hách kinh khủng, một mụ già dọn nhà khủng khϊếp. Trấn tĩnh lại đi. Bà đang ngược đãi tất cả chúng tôi đấy.
- Nhưng đây là cái chuồng lợn - Sophie nói - Ta không thể làm khác được!
- Có, bà có thể đấy! - Howl nói - Và tôi thích phòng tôi cứ như thế. Bà phải thừa nhận nếu muốn tôi có quyền ở trong chuồng lợn. Giờ hãy xuống nhà và nghĩ ra việc gì khác mà làm. Nào. Tôi rất ghét cãi cọ với mọi người.
Sophie không còn biết làm gì khác ngoài việc tập tễnh đi xuống nhà với chiếc xô lanh canh bên cạnh. Cô hơi run, và rất ngạc nhiên vì Howl đã không quẳng cô ra khỏi lâu đài ngay tại trận. Nhưng vì anh ta đã không làm thế nên ngay lập tức cô nghĩ ra việc phải làm tiếp theo. Cô mở cánh cửa cạnh cầu thang, thấy mưa gần tạnh, bèn xông ra sân, hối hả lục lọi những đống rác sũng nước.
Tiếng kim loại va vào nhau Xoảng! và Howl lại xuất hiện, hơi loạng choạng, giữa những tấm tôn gỉ lớn mà Sophie vừa định hất sang bên.
- Cả ở đây cũng không - anh ta nói - Bà là kẻ quấy phá hả, phải không? Để cái sân này được yên! Tôi biết rõ mọi thứ ở đâu trong cái sân này, và nếu bà xếp dọn lại, tôi sẽ không thể tìm được những thứ tôi cần cho các lá bùa di chuyển.
Vậy là có thể một bọc linh hồn hoặc một hộp trái tim bị nhai nát đang ở đâu đó quanh đây, Sophie nghĩ. Cô cảm thấy thực sự bị ngáng trở.
- Nhưng ta ở đây là để dọn dẹp mọi thứ! - cô hét lên với Howl.
- Vậy thì bà sẽ phải nghĩ ra một ý nghĩa khác cho cuộc đời bà! - Howl nói. Trong giây lâu, có vẻ như anh ta cũng sắp mất bình tĩnh. Đôi mắt lạ lùng nhợt nhạt của anh ta trợn trừng nhìn Sophie. Nhưng rồi anh ta trấn tĩnh lại và nói. - Bây giờ hãy chỉ loanh quanh trong nhà thôi, cái bà già hiếu động kia, và hãy tìm lấy thứ gì đó mà chơi trước khi tôi nổi cáu. Tôi rất ghét phải nổi cáu đấy.
Sophie khoanh đôi tay gầy guộc. Cô không thích bị đôi mắt trông như hai hòn bi ve kia nhìn trừng trừng như thế.
- Dĩ nhiên là anh ghét phải nổi cáu! - cô quặc lại. - Anh không thích những thứ không vui vẻ, đúng không? Anh là một kẻ ưa lẩn tránh, anh là thế đấy! Anh lẩn tránh mọi thứ anh không thích!
Howl cố nặn ra một nụ cười:
- Đươc rồi - anh ta nói - Vậy là bây giờ cả hai chúng ta biết rõ lỗi của nhau. Giờ thì hãy quay vào trong nhà đi. Đi nào. Quay vào.
Anh ta đi trước Sophie, vẫy cô đi về phía cửa. Ống tay áo vướng phải cạnh một mảnh kim loại gỉ, bị giật lại, và rách toạc.
- Khốn kiếp - Howl nói và nhấc ống tay áo xanh lơ và ánh bạc lượt thượt lên. - Nhìn xem bà đã làm gì tôi này!
- Ta có thể vá lại! - Sophie nói.
Howl lại nhìn cô bằng đôi mắt như hai hòn bi ve:
- Bà lại thế rồi - anh ta nói - Bà mới thích phục vụ làm sao!
Anh ta nhẹ nhàng đưa bàn tay phải cầm mảnh tay áo rách, vuốt nhẹ giữa các ngón tay. Khi vuốt xong tuyện nhiên không còn vết rách nào trên ống tay nữa. - Đấy. Hiểu chưa? - anh ta nói.
Sophie tập tễnh quay vào nhà, hơi kiềm chế một chút. Các pháp sư rõ ràng chẳng cần làm theo cách thông thường. Howl vừa chúng tỏ cho cô thấy anh ta thật sự là một pháp sư đáng được chú ý.
- Tại sao anh ta không đuổi mình đi nhỉ? - Cô nói, nửa với mình, nửa với Michael.
- Cháu cũng chịu - Michael nói. - Nhưng cháu nghĩ ông ấy nghe lời Calcifer. Hầu hết mọi người đến đây hoặc là không nhận ra Calcifer hoặc sợ cứng cả người vì lão.