Editor Đậu Nành
Số chữ 2652 (15/09/21)
Hai người bảo vệ đang xì xầm qua lại gì đó, thấy Vệ Lập Uẩn nhìn qua liền chột dạ, nghiêm chỉnh trở lại.
Vệ Lập Uẩn trầm mặc ngước lên nhìn Giang Noãn, Giang Noãn cũng đứng cầm dù nhìn anh. Hai người cứ nhìn đối phương chăm chú mặc kệ mưa lớn, tựa như cả hai vừa gặp đã yêu sâu đậm, ngoài ra trông cũng giống như yêu xa lâu ngày mới được gặp lại, à nhìn kỹ cũng khá giống người yêu đang hờn dỗi nhau dưới mưa.
Nói chung là hình ảnh đẹp như phim, đáng tiếc… trời lạnh teo.
Vệ Lập Uẩn hắt xì một cái, đôi mắt trông vô cùng đáng thương nhìn Giang Noãn không chớp.
Giang Noãn: “…”
404: “Ký chủ đừng có bị anh ta lừa, anh ta chỉ đang giả bộ thôi.”
Giang Noãn hỏi 404: “Sao cưng biết?”
404 trầm mặc trong chốc lát nói: “Tôi là hệ thống cao cấp, tôi vừa kiểm tra số liệu của anh ta…”
Giang Noãn lạnh nhạt hỏi: “Sao lần trước cưng bảo là không có cách nào truy cập số liệu anh ta mà? Đến cả mã wechat của anh ta cưng cũng mò không ra còn gì.”
404 bị Giang Noãn ụp cho tội danh hệ thống vô dụng nhất hành tinh, nó đau khổ, mặt rơi đầy nước mắt của sự hối hận vì đã kể cô nghe.
“Anh mau đứng lên đi!” Giang Noãn nói với Vệ Lập Uẩn: “Mau vào trong nhà tôi pha nước ấm cho anh uống!”
Vệ Lập Uẩn chậm rãi mở to mắt, anh ngàn lần không nghĩ tới cách này thật sự có hiệu quả, vậy mà anh có thể thành công quan minh chính đại vào nhà cô, thì ra… cũng không quá khó khăn như anh tưởng?
“Được… được anh đứng lên liền.” Vệ Lập Uẩn lúc này mới chợt nhận ra, bởi vì ngồi quá lâu nên hai chân của anh tê rần, anh đành phải đỡ vách tường mới có thể đứng lên trong gian nan.
Giang Noãn vươn dù qua che cho anh, Vệ Lập Uẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc dù đỏ tươi, sau đó ngơ ngác nhìn về phía Giang Noãn.
Giang Noãn thấy không khí có vẻ trầm lặng, đôi mắt cô nhàn nhạt liếc anh hỏi: “Anh nhìn cái gì thế?”
Vệ Lập Uẩn lắc đầu nói: “Không có gì, em cứ đem dù che cho em đi! Dù sao anh cũng đã ướt hết rồi.”
Giang Noãn cũng không có đem dù di chuyển, cô vẫn ngoan cố giơ dù che mưa cho anh, chỉ vào cửa lớn nói: “Mau đi thôi!” Vệ Lập Uẩn ngoan ngoãn đi theo cô, trên đầu hai người là chiếc dù to, che chở cả hai khỏi màn mưa xối xả bên ngoài, chỉ lưu lại tiếng mưa rơi tí tách.
“Chào Giang tiểu thư, người quen của cháu à?”
Bởi vì trời đã tối nên cửa lớn được đóng lại, chỉ chừa một lối nhỏ để ra vào. Giang Noãn dẫn Vệ Lập Uẩn vào, hai chú bảo vệ ngồi trong chốt gác quen mặt Giang Noãn, cười chào hỏi cô.
Đương nhiên, bọn họ nhớ khuôn mặt Giang Noãn ngày nào cũng âm u.
Giang Noãn gật đầu nói: “Cấp trên của cháu.”
Vệ Lập Uẩn sửng sốt, không phản ứng lại.
Một trong hai chú bảo vệ liền cười nói: “Ồ, hóa ra là cấp trên! Người anh em này từ sớm đã đến trước cổng đứng chờ, bọn chú có kêu mà hình như cậu ấy không nghe thấy. Ngồi một mình dưới mưa xối xả, lần sau cậu cứ trực tiếp vào đây trú mưa, cả người cậu ướt nhẹp rồi kìa…”
Vệ Lập Uẩn nghe xong càng thêm xấu hổ, anh yên lặng cúi thấp cái đầu luôn cao ngạo của mình xuống.
Giang Noãn quay đầu lại đưa mắt nhìn dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của Vệ Lập Uẩn, sau đó quay đầu nói với chú bảo vệ: “Không cần đâu, lần sau chắc anh ấy sẽ nhớ đem dù. Thôi cháu lên trước nhé…”
“Được rồi, cháu đi thong thả! Trời mưa lớn sàn trơn lắm, cháu đi cẩn thận nhé.” Chú bảo vệ duỗi đầu nhắc nhở.
Giang Noãn không quay đầu lại mà cô chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Giang Noãn kéo Vệ Lập Uẩn vào thang máy, suốt đường đi Vệ Lập Uẩn vẫn luôn im lặng.
Căn hộ ở đây có hai lớp cửa, bên ngoài là một cánh cửa kéo chống trộm, bên trong có thêm một lớp cửa gỗ dày, so với căn chung cư cũ chỉ có một lớp cửa sắt mỏng thì ở đây không những an toàn hơn mà hệ thống cách âm cũng tốt hơn.
Vừa mở cửa, anh có thể thấy phòng bếp và bàn ăn ngay bên tay phải, trước mặt là phòng khách, Giang Noãn đem dù gác ở kệ giày, vừa mở tủ tìm dép đi trong nhà vừa nói: “Anh mau đi tắm rửa đi! Để tôi đi lấy quần áo cho anh.”
Vệ Lập Uẩn nhíu mày hỏi: “Sao trong nhà em có sẵn quần áo của nam thế?” Anh tưởng cô ấy đã chia tay rồi mà?
Giang Noãn quay đầu nhìn anh một cách kỳ quái rồi đáp: “Ai nói với anh là quần áo của nam?”
Vệ Lập Uẩn lập tức kinh ngạc, anh lo lắng nói: “… Thật ra, anh cũng không lạnh lắm.”
Giang Noãn đã cởi giày ra, cô xỏ đôi dép đi trong nhà vào. Cô không hề có ý định lấy một đôi cho Vệ Lập Uẩn mang.
Vệ Lập Uẩn liền hỏi cô: “Đôi của anh đâu?”
Giang Noãn vừa mở cửa phòng tắm bên tay trái vừa nói: “Anh ướt nhẹt như vậy rồi còn đi dép làm gì, trực tiếp bước vào phòng tắm luôn đi! Tí tôi sẽ đặt dép trước cửa phòng tắm cho anh, còn về quần áo thì anh khỏi lo, tôi mua dạng áo tắm dài cỡ siêu to.”
Vệ Lập Uẩn đứng ở dưới vòi hoa sen, đầu anh vẫn chưa cập nhật xong những chuyện vừa xảy ra. Trong lòng anh, Giang Noãn luôn rất kỳ quái. Anh bảo cô ấy không cần che dù cho anh, cô ấy kiên trì muốn che. Anh bảo cô ấy đưa dép cho anh, cô ấy lại trực tiếp mắng anh.
Vệ Lập Uẩn nhìn xung quanh, phòng tắm nhỏ xíu vừa đủ chỗ cho một cái bồn cầu và một cái bồn tắm nhỏ chưa đến một mét vuông. Nhưng anh đoán chắc cô ấy cũng không dùng bồn tắm để ngâm mình mà chỉ đứng bên trong tắm thôi. Nhìn lớp màn mỏng ngăn cách bồn tắm với bên ngoài, anh thấy một bóng dáng mơ hồ tiến vào.
“Vệ tổng, tôi để quần áo anh ở ngoài này nhé. Khăn tắm tôi cũng đặt bên cạnh đó, anh tắm xong thì ra ăn cơm.” Giọng nói của Giang Noãn xuyên qua tấm lụa trắng, êm dịu như hơi nước tiến vào tai anh.
“Anh biết rồi.” Vệ Lập Uẩn rụt rè trả lời.
Sau khi cô đóng cửa lại, Vệ Lập Uẩn nghiêm túc lắng nghe thử, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng động mơ hồ của Giang Noãn từ phòng bếp vọng vào.
Anh hoảng hốt chẳng biết sao anh lại có cảm giác giống như mình vừa đi làm về nhà, ngoài cửa đang có một người vợ hiền chuẩn bị bữa cơm tối ấm cúng, mà bản thân mình thì đang thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tí nữa đi ra ngoài, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm tối, anh sẽ tâm sự mọi chuyện với vợ, cùng nhau cười đùa vui vẻ. Sau khi ăn xong còn có thể ra phòng khách nói chuyện phiếm, xem ti vi, âm thanh ti vi giúp không khí trong nhà tăng phần náo nhiệt.
“Vệ tổng, anh có bị sao không? Anh ở trong đó hơn nửa tiếng rồi đấy.”
Cảnh tượng đẹp đẽ mà Vệ Lập Uẩn vẽ ra bị tiếng rống của Giang Noãn xua đi sạch sẽ, anh vẫy tóc, phát hiện hình như có chút choáng váng.
Chẳng lẽ anh bị cảm rồi? Anh chưa bao giờ bị cảm mà!
Vệ Lập Uẩn choáng váng bước ra sau đó anh lau mình, mặc quần áo, mở cửa xỏ dép lê rồi đi đến bàn ăn.
Giang Noãn đã thay một bộ đồ ở nhà đỏ rực, trên áo còn có vài hình vẽ trang trí, nhìn tổng thể cũng không quá khó coi.
Vệ Lập Uẩn ngơ ngác nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nói: Sao vợ của anh lại thích màu đỏ thế này!
Nhóc đỏ liền bất mãn lên tiếng: “Này anh đang nói sảng gì đấy, vợ là để yêu thương bảo bọc, ai cho anh dám ý kiến với sở thích của cô ấy hả.”
Nhóc đen cũng bất mãn chất vấn nhóc đỏ: “Ngươi thì biết cái gì chứ? Màu đỏ trông không thanh tao tí nào, quá tục.”
Giang Noãn ngồi phía đối diện lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Lập Uẩn nói: “Anh nhìn cái gì đấy? Quần áo tôi khó coi lắm à?”
Giọng Giang Noãn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi qua, Vệ Lập Uẩn lập tức bật chế độ chân chó đáp: “Đâu có, trông đẹp lắm, anh thích màu đỏ nhất.”
Sắc mặt Giang Noãn trở nên hòa hoãn một chút nói: “Tôi cũng thấy vậy, màu đỏ nhìn rất có tinh thần.” Vẻ mặt cô trông hưng phấn hơn bình thường nhiều.
Vệ Lập Uẩn khẳng định đáp: “Đúng vậy, trông cực kỳ có tinh thần.”
Nhóc đen ở trong nội tâm anh đang mắng tới tấp: “Ngươi là cái đồ vô dụng, mắc gì ngươi phải sợ cô ấy chứ? Mau nói cho cô ấy biết! Ngươi không thích màu đỏ!”
Nhóc đỏ nhàn nhạt nói: “Cô ấy có thể giúp chúng ta ngon miệng.”
Nhóc đen: “…”
Giang Noãn nấu mì hải sản, vừa nhìn vào liền thấy rau xanh bắt mắt, thêm một cái trứng rán vàng ươm bên cạnh, nước canh được nấu từ nghêu. Hương vị cực kỳ thanh đạm tươi ngon, Vệ Lập Uẩn ăn hết tô mì trong tích tắc.
Anh ngước đầu nhìn Giang Noãn với ánh mắt mong chờ, Giang Noãn chỉ vào phòng bếp nói: “Trong nồi vẫn còn đó, trong tủ lạnh có hamburger nếu anh vẫn đói thì có thể lấy ăn thêm.” Giang Noãn biết sức ăn của Vệ Lập Uẩn lớn nên cô đã nấu rất nhiều mì.
Vệ Lập Uẩn đứng dậy đi vào phòng bếp, Giang Noãn cũng đứng dậy duỗi người ngáp: “Anh ăn xong thì cứ để chén đũa trên bàn, anh muốn về hay ngủ lại đều được, tôi có trải nệm sẵn ở phòng ngủ nhỏ cho anh rồi, nếu anh muốn ngủ lại thì lấy chăn bông trong tủ đồ ra mà đắp. Khi nào về nhớ chuyển tiền cho tôi đấy.”
Vệ Lập Uẩn đứng ở trong bếp dùng đũa gắp mì sợi ra tô, Giang Noãn ở sau lưng anh lải nhải dặn dò.
Nhóc đỏ vui mừng nói: “Ngươi mau nhìn xem, cô ấy đúng là một người vợ đảm đang! Chuẩn bị gối nệm đầy đủ cho chúng ta.”
Nhóc đen khinh bỉ nói: “Hứ, tôi chỉ nghe cô ta nhắc nhở chuyển tiền, lúc nào cũng tiền tiền tiền, bộ không có tiền thì cô ta không ăn với chúng ta hay sao?”
Vẻ mặt nhóc đỏ vô cùng ôn nhu tươi cười đáp: “Ngươi vừa nói cái gì cơ? Nếu ngươi không trả tiền, mắc giống gì cô ấy phải ăn cùng chúng ta?”
Nhóc đen: “…”
Vệ Lập Uẩn vừa ăn mì sợi vừa đáp lời: “Anh biết rồi.”
Sau khi ăn xong, Vệ Lập Uẩn dọn dẹp hết đống chén đũa trên bàn, mang chúng đi rửa sạch, thậm chí anh còn tỉ mỉ úp chúng về đúng chỗ.
Anh lau sạch bàn xong xuôi rồi mới đi vào phòng khách, bởi vì Giang Noãn sống một mình cho nên cô không lắp cửa phòng ngủ, anh đứng ở sô pha phòng khách nhìn qua liền thấy được hình ảnh cô đang nằm trên giường đắp chăn bông ngủ ngon lành.
“Mau vào trong đó đi!” Nhóc đen hô: “Vào phòng cô ta đi, nhanh lên!”
Nhóc đỏ nhào qua ôm lấy nhóc đen, nhóc khóc lớn lắc đầu: “Không được nha. Chúng ta chưa được Noãn Noãn cho phép!”
Nhóc đen táo bạo đá nhóc đỏ nói: “Chỉ vào nhìn cô ta một chút, chúng ta có làm gì đâu mà cần cho phép hay không?”
Nhóc đỏ nhịn đau khóc rống nói: “Dù là vậy cũng không được, chúng ta không thể làm vậy, Noãn Noãn biết sẽ giận đó.”
Trong lòng anh đang kịch liệt giãy giụa, du͙© vọиɠ và đạo đức đang đánh nhau tả tơi khiến anh không biết phải làm gì. Đột nhiên, Giang Noãn đang nằm trên giường bỗng trở mình, Vệ Lập Uẩn, nhóc đỏ và nhóc đen cả ba ngơ ngác nhìn chăn bông trên người Giang Noãn bị rơi xuống giường.
Nhóc đen: “…”
Nhóc đỏ nhanh chóng buông nhóc đen ra hô to: “Mau, mau vào đắp chăn cho Noãn Noãn!!!”
Vệ Lập Uẩn sờ cằm, anh chỉ đơn giản muốn vào đắp chăn cho cô mà thôi, không hề có ý gì.
Vì thế anh cực kỳ không khách khí bước vào. Vệ Lập Uẩn cầm chăn lên đắp lại cho cô, anh còn chỉnh lại tư thế cho cô dễ ngủ. Sau đó anh ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Giang Noãn đang ngủ ngon, chắc là cô quá mệt cho nên hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại do bị làm phiền.
Vệ Lập Uẩn ngồi lì ở mép giường, cứ như vậy ngồi mơ màng nhìn cô, thật không thể tưởng tượng, vì sao trên thế giới này lại có một cô gái mà chỉ cần đến gần cô ấy anh liền thèm ăn? Cô ấy giống như một mảnh ghép quan trọng bị thiếu hụt trong cuộc đời anh vậy. Có cô ấy cuộc đời anh mới thật sự hoàn chỉnh.
“Vệ Lập Uẩn!”
Anh mơ hồ nghe được giọng Giang Noãn.
“Vệ tổng!!!”
Sao cô ấy lại kêu anh? Chẳng phải cô ấy đang ngủ ngon sao?
Vệ Lập Uẩn cảm giác được có người đang đẩy bả vai mình, mặt anh dại ra ngẩng đầu nhìn, cảm giác toàn thân đau nhức, cánh tay tê dại. Mà Giang Noãn đang ngồi trên mép giường nhíu mày nhìn anh, Vệ Lập Uẩn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, Giang Noãn thở dài hỏi: “Sao anh lại ngồi đây ngủ vậy?”
Vệ Lập Uẩn ngây ngốc hỏi lại: “Hả?”
Giang Noãn chỉ vào tủ đồ nói: “Mà cho dù muốn ngủ ở đây cũng được, sao anh không lấy chăn ra mà đắp?”
Vệ Lập Uẩn lúc này mới nhìn về phía cửa sổ, màn đêm đã biến mất thay vào đó là trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, bên ngoài còn có tiếng chim hót líu lo. Khung cảnh trước mặt cho thấy – trời đã sáng rồi.