Editor Đậu Nành
Số chữ 1763 (13/01/21)
Có sự đảm bảo của 404, Giang Noãn liền tự tin, đầy khí thế ngẩng đầu hỏi: "Đúng vậy! Có việc gì sao?"
Vệ Lập Uẩn đem khăn ướt trên bàn lau tay hỏi: "Nghe nói cô từ chối ký hợp đồng đóng thế cho phim "gián điệp", bộ có chuyện gì xảy ra sao?"
Giang Noãn nhìn bàn đầy rác nói: "Bởi vì tôi bị bạo lực mạng."
"Biểu cảm của ký chủ không đủ thương tâm tí nào!" 404 nhắc nhở.
Giang Noãn liền điều chỉnh khuôn mặt, lộ ra bộ dạng thương tâm muốn chết nói: "Tôi bị cư dân mạng ném đá, đáng sợ vô cùng, mọi người đều chửi rủa tôi. Lục soát thông tin cá nhân của tôi, từ trường tiểu học, trung học tới đại học tôi học cũng bị bọn họ tìm ra, công ty tôi làm họ cũng biết thậm chí cô nhi viện lúc nhỏ tôi ở cũng bị lộ. Tôi bị đối xử như vậy, trái tim bé nhỏ bị dày vò, hiểu được cảm giác trên đời này chẳng còn gì nuối tiếc nữa."
Vệ Lập Uẩn yên lặng nhìn thoáng qua đống vỏ hải sản trước mặt cô nói: "Vậy sao cô còn... tâm trạng ở đây ăn uống thỏa thích vậy."
Giang Noãn ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Anh từng gặp người bệnh trầm cảm nào chết đói chưa?" Bệnh trầm cảm phần lớn đều chọn tự sát mà?
Vệ Lập Uẩn: "..."
Giang Noãn đứng dậy, hơi khom lưng nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
Sau đó, Giang Noãn liền chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, thời điểm đi ngang qua Vệ Lập Uẩn bị anh giữ lại.
"Khoan đã."
"Ký chủ, có người đang ghi hình."
Giọng nói của Vệ Lập Uẩn cùng 404 đồng thời vang lên, Giang Noãn bị kéo lại nên dừng bước, trong lòng nói với 404: "Cưng xem thử họ ghi được những gì?"
Sau đó quay đầu nhìn Vệ Lập Uẩn kỳ quái hỏi: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao?"
404 sung sướиɠ chạy về nói: "Má ơi, tôi nói chị nghe, điện thoại của người kia quay được một đống video. Đặc biệt quay lại cảnh chị to mồm ăn uống thả ga, nhìn thôi cũng thấy thèm."
"Ồ, vậy mặc kệ bọn họ đi." Giang Noãn không hề có hứng thú với chuyện này, nghiêm túc nhìn Vệ Lập Uẩn.
Tròng mắt Vệ Lập Uẩn đảo vòng vòng, giống như muốn nói nhưng không biết phải mở miệng như nào. Tiểu Trần bên cạnh anh lập tức đi qua, vẻ mặt hồ ly tươi cười với Giang Noãn đưa ra một tấm danh thϊếp: "Đây là danh thϊếp của tôi, sếp tôi là người nắm quyền tập đoàn Tiêu Hoán."
Công ty khoa học kỹ thuật Tiêu Hoán cũng không được xem là quá nổi trội, nhưng tập đoàn Tiêu Hoán sau lưng thì khác, nó đứng trong 10 tập đoàn quyền lực trên thế giới, công ty khoa học kỹ thuật Tiêu Hoán chỉ là nhánh nhỏ trong tập đoàn. Dịch Thư Dung chính là giám đốc công ty, nếu không có Vệ Lập Uẩn nâng đỡ hắn thì Dịch Thư Dung không có cách nào trở nên nổi bật ngay như vậy.
Có năng lực đúng là rất quan trọng, nhưng mà
nếu không gặp được người biết nhìn người và nâng đỡ* thì có năng lực cũng vô dụng.
*Nguyên văn gốc là nếu không có Bá Nhạc, Bá Nhạc là thần cai quản ngựa trên thiên đình, là bậc thầy am hiểu về ngựa, nhìn qua con ngựa liền biết được nó chạy nhanh hay chậm. Là người tìm ra Thiên Lý mã trong truyền thuyết. Vệ Lập Uẩn không chỉ đơn giản là
Bá Nhạc* của Dịch Thư Dung, thậm chí có thể coi là ân nhân của Dịch Thư Dung. Đây cũng chính là lý do vì sao Dịch Thư Dung vẫn không lại gần Vưu Thi Kết. Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của ân nhân, hắn không có cách nào cưa cẩm cô ấy được, cho nên đành tìm một người thay thế.
Dịch Thư Dung quen Giang Noãn vào một ngày mưa, đó cũng là lần đầu tiền hắn nhìn thấy Vệ Lập Uẩn dẫn Vưu Thi Kết vào khách sạn, khoảnh khắc đó hắn nhận ra rằng mình mãi mãi không có cơ hội.
Mưa to tầm tã, hắn ngồi trên xe lăn ngơ ngác mặc cho mưa rơi, Giang Noãn vừa xuống xe buýt liền gặp hắn, cô đem dù đặt trước mặt hắn, hai người đứng dưới mưa cùng nhau, Giang Noãn cố hết sức đẩy hắn về khu nhà nghèo nàn của cô.
Hiện giờ, ông chủ lớn nhất ở phía sau Dịch Thư Dung đang đưa danh thϊếp cho cô, vẻ mặt Giang Noãn lạnh nhạt duỗi tay nhận lấy hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiểu Trần hơi mỉm cười nói: "À chuyện là vậy, ông chủ của tôi muốn cùng cô ăn cơm hằng ngày, không biết có được không..."
"Không được." Vẻ mặt Giang Noãn lạnh nhạt ngắt lời.
Tiểu Trần: "..."
Vệ Lập Uẩn nhíu mày nhìn Tiểu Trần nói: "Nghĩ cách đi."
Tiểu Trần: "... Vâng..."
Tiểu Trần do dự một chút, đối với cậu thì Giang Noãn khá đặc biệt. Cô từ chối đóng thế phim "gián điệp", có thể nói danh vọng không khiến cô đồng ý được. Cô còn dám đối mặt với Vưu Thi Kết nói rằng: "chị Vưu tự mình diễn đi!" Chứng minh gan của cô rất lớn. Nghe nói cô thậm chí đem hết tiền kiếm được để nuôi bạn trai, đây chỉ là lời đồn trên mạng, nhưng nếu đúng thì dùng tiền cũng không thuyết phục được cô.
Ông chủ đã lên tiếng, Tiểu Trần chỉ có thể căng da đầu nói: "Cô có thể ra giá một bữa ăn..."
"Có tiền hả?" Giang Noãn hỏi lại, sau đó lộ ra gương mặt tươi cười nói: "Vậy thì được! Một bữa cơm giá... ừm... 500?"
Tiểu Trần: "..." Vì sao cô gái này luôn đem lại cảm giác
"Không đạm bạc thì chí không sáng, không tĩnh lặng thì không thể nhìn xa.*" *Trích Gia Cát Lượng: phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn. Ý của Tiểu Trần là Giang Noãn luôn yên tĩnh không thích nói nhiều và sống đạm bạc. Tiểu Trần chuyên nghiệp cười xã giao nói: "Cô cứ đùa, 500 tệ làm sao biểu hiện được hết thành ý của chúng tôi? Tiền công mỗi bữa ăn với ông chủ của tôi là 1000 tệ, phí xe cộ đi lại, tiền đền bù do khiến công việc của cô chậm trễ, phí tổn thất bất kỳ chuyện cá nhân nào chúng tôi cũng lo hết. Cô xem thử còn thiếu khoản nào không?"
Giang Noãn hoài nghi nhìn Tiểu Trần, trong lòng hỏi 404: "Cưng xem cái mặt hồ ly gian xảo của hắn kìa, nhìn tên Vệ Lập Uẩn đang ung dung run đùi, chị đây cứ có cảm giác đây là cái bẫy."
404 cũng vội la lên: "Chuyện là, tôi không thể tra được thông tin chi tiết về Vệ Lập Uẩn trên hệ thống."
Giang Noãn liền đảo mắt, liếc mắt nhìn Tiểu Trần đột nhiên lớn tiếng nói: "Á chà chà, tôi nghĩ kỹ rồi, quân tử không ai đi ăn chực cả..."
Tiểu Trần hiểu rõ ý của cô, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, liền ngắt lời: "Ông chủ của tôi mắc bệnh kén ăn cực kỳ nghiêm trọng, tuy nhiên hôm nay ông chủ ăn cùng cô lại cảm thấy rất ngon miệng. Chúng tôi không hề có ý xấu gì cả, cô có thể yên tâm."
Giang Noãn lập tức quay trở về gương mặt tươi cười nói: "1000 tệ lận đó! Sao tôi lại có thể mặt dày mà từ chối mãi được, một ngày kiếm được những 3000 tệ, tiền xe anh trả luôn đúng không? Vậy tôi muốn đi xe gì cũng được nhỉ?"
Tiểu Trần: "... Cô có thể chọn bất kỳ loại phương tiện nào cũng được."
Giang Noãn lượm được món lời như vậy, tự nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng. Vệ Lập Uẩn nhìn Giang Noãn rời đi, quay đầu hỏi Tiểu Trần: "Sao tôi cứ thấy cô ta không đáng tin chút nào. So với hồi thỏa thuận với Vưu Thi Kết, tôi chẳng yên tâm được như lúc đó."
Tiểu Trần nhìn bóng dáng Giang Noãn, bất đắc dĩ nói: "Ông chủ không phải lần nào ăn cùng Vưu Thi Kết cũng thấy ngon miệng, hơn nữa ăn được cũng không nhiều. Nhưng hôm nay, ông chủ ăn cùng Giang tiểu thư..."
Hai người đều im lặng quay đầu nhìn thoáng qua đống vỏ hải sản trước mặt Vệ Lập Uẩn, sau đó cùng nhau trầm mặc... Trời đất bao la, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất.
Tiểu Trần đi thanh toán, lúc quay lại liền ngẫm nghĩ, không biết Giang tiểu thư có chịu thử ngủ cùng ông chủ không?
Vệ Lập Uẩn vẫn luôn mất ngủ, có lần anh thử ngủ cùng Vưu Thi Kết, anh nhớ rõ hôm đó mưa tầm tã, nhưng dù Vưu Thi Kết có nằm cạnh anh thì anh vẫn không thể nào ngủ được. Cuối cùng anh đưa Vưu Thi Kết ra khỏi khách sạn, sau đó chính mình tự đi về nhà uống thuốc ngủ.
Giang Noãn không biết cô đang bị người ta tương tư tới, vừa đi vừa đếm 1000 tệ trong tay.
404 chết lặng: "Ký chủ chết còn không sợ, vậy mà sợ bị lừa?"
"Cho dù chết chị đây cũng phải làm ma no. Vưu Thi Kết đang làm gì thế?" Giang Noãn hỏi.
404 nhìn máy theo dõi nói: "Cô ta đang nhìn di động nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa chị đó ký chủ."
Giang Noãn liền lộ ra nụ cười đầy mưu trí nói: "Xem ra, đạo diễn Vương đã gọi điện cho Vưu tiểu thư rồi."
Vưu Thi Kết đang làm gì ư? Cô ta đang tức hộc máu, đạo diễn Vương gọi điện bảo nếu cô ta không tự tìm được diễn viên đóng thế, vậy thì ông liền đổi nữ chính, cô ta đi nơi nào để tìm được người khác giống mình nữa???