Gần đây Tiểu Vương có hơi buồn rầu, bởi vì nhà đối diện của cậu mới chuyển đến một hàng xóm mới.
Cũng không phải hàng xóm mới có vấn đề gì. Đó còn là một vị đại soái ca có học thức và tố chất rất cao. Mỗi ngày tây trang giày da đi sớm về trễ, nếu không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không làm phiền đến Tiểu Vương. Nhưng Tiểu Vương vẫn rất buồn rầu, trong lòng sầu não, không chỗ phát tiết.
Ngày đầu tiên hàng xóm chuyển đến, Tiểu Vương dùng một hộp đựng chai rượu vang đỏ thắt nơ bướm màu lam che giấu lòng hiếu kỳ, đi qua gõ cửa nhà đối diện.
Hàng xóm mới đang sắp xếp đồ đạc, kéo cao tay áo sơ mi lên, thấy hộp rượu vang đỏ kia sửng sốt một chút, mỉm cười nói: "Cảm ơn món quà của em, anh họ Mạc, sau này có lẽ sẽ làm phiền em nhiều rồi."
"À, em họ Vương, anh gọi em Tiểu Vương là được. Gì mà phiền với không phiền chứ, đều là hàng xóm cả, có việc cứ gọi em một tiếng, gọi là em đến liền." Không hiểu tại sao, Tiểu Vương bị nụ cười đó làm lung lay một chút, tê dại từ đỉnh đầu đến gót chân, hoảng loạn cúi đầu, lại nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng nõn được xắn lên sau lớp áo sơ mi.
Mạc tiên sinh này gầy hơn cậu không ít, cổ tay kia một tay cậu có thể nắm được hai cái. Tiểu Vương không hiểu tại sao mình đột nhiên lại bị tửng tửng, lúc đối phương đưa tay nhận lấy hộp rượu vang buột miệng thốt ra: "Cái này chắc anh cầm không nổi đâu, để em mang vào nhà cho anh."
"..."
"..."
Không khí có hơi xấu hổ, may mắn Mạc tiên sinh là người có tính tình rất tốt, thế mà thật sự rụt tay lại, mời cậu vào nhà uống ly trà.
Nhà của Mạc tiên sinh với Tiểu Vương cùng một kiểu ốp gương mặt tường, các hướng đều giống nhau, chỉ là phong cách trang hoàng khác nhau như trời với đất với phong cách công nghiệp (*) của nhà Tiểu Vương. Đơn giản, phóng khoáng, nhưng nơi nơi lại lộ ra hơi thở cuộc sống, ấm áp thoải mái, làm người đi vào không khỏi thả lỏng thân thể.
Mạc tiên sinh pha trà vô cùng ngon, hồng trà kiểu Anh ba phần đường, đúng là độ ngọt Tiểu Vương thích nhất. Càng tuyệt chính là, trà này không giống như người khác pha bỏng miệng như vậy, có thể một ngụm uống hết, thích hợp với kiểu người uống nước như trâu giống cậu.
Uống một ly này, từ đó về sau Tiểu Vương bắt đầu nhớ thương trà nhà Mạc tiên sinh, cha mẹ hay bạn bè cho cậu đồ ngon gì, cậu đều căn cứ theo nguyên tắc tình nghĩa quê nhà mà đưa một phần cho nhà đối diện, thuận đường ở nhà hàng xóm uống ly trà.
Thường xuyên qua lại, Tiểu Vương dần dần hiểu biết, tên của Mạc tiên sinh gọi là Mạc Tô Hợp, tuổi còn trẻ đã là quản lý cấp cao của một công ty.
Tiểu Vương lén đi baidu một chút, Tô Hợp là một loại hương liệu cổ xưa, có thể khai khiếu tán uất (**). Tiểu Vương sờ sờ cằm, rất tán đồng, khai khiếu, tán uất.
Mạc tiên sinh rất ít nói, cũng không chủ động bắt chuyện với Tiểu Vương, phần lớn thời gian là cho cậu một ly trà, sau đó xoay người đi làm việc của mình. Tiểu Vương lén đưa đầu tò mò ngó trái ngó phải: "Anh nghĩ thế nào mà mua loại nhà ở thế này? Người ổn định vững chắc như anh, hẳn là không thích loại này nhỉ?"
Khu nhà này là một khu chung cư có hoa không có quả, một tầng hai hộ, mỗi hộ 263 mét vuông lại chỉ một phòng một sảnh. Phòng khách cao 4.5 mét, có cửa sổ thủy tinh sát đất, rất lãng phí không gian, tiền điện tiền nước vô cùng cao. Tiểu Vương cho rằng, chỉ có loại phú nhị đại khùng khùng như mình mới có thể mua chỗ này.
Mạc tiên sinh dừng bàn tay đang đánh chữ máy tính lại, nhìn lên kệ để đồ trưng bày còn chưa kịp bày biện đồ lên, thở dài nói một câu: "Hết cách rồi, bạn trai thích."
Từ đó, Tiểu Vương bắt đầu buồn rầu.
(*) Phong cách thiết kế nội thất industrial hay phong cách thiết kế nội thất công nghiệp là phong cách thẩm mỹ không đòi hỏi những chi tiết trang trí cầu kì, thậm chí đi ngược lại hai chữ "bóng bẩy" phổ biến trong thiết kế hiện đại.(**) Khai khiếu: Khai khiếu là những bài thuốc có tác dụng chữa chứng hôn mê bất tỉnh thường gặp trong các chứng bệnh sốt cao, co giật kinh phong, trúng thử hoặc bệnh thần kinh hôn mê đột quỵ, làm cho bệnh nhân tỉnh lại.Tán uất: Uất là bệnh do tinh thần không thoải mái, khí trệ, tà uất, tinh thần không ổn định gây nên gây ra. Tán uất là khiến tinh thần ổn định lại, xua đuổi những thứ khiến bệnh tình thêm trầm trọng.