Chương 44: Quan chiến (trung)

Sau sự kiện ám sát, chỉ cần Tào Hi và Trình Tụ không chơi trò lặng lẽ chuồn mất, một mình tiêu dao, Vương Long và Trương Dưỡng Hối sẽ lấy cách thức bảo vệ nhân chứng quan trọng để bố trí đủ loại biện pháp an ninh.

Cửa xe là chống đạn, ngồi phi thuyền cũng là lối đi VIP.

Bọn họ vốn có hơi lo lắng Tào Hi và Trình Tụ không quá quen, dù sao cũng là trẻ con, dễ ngồi không yên, ai ngờ hai người đều rất bình tĩnh, phần lớn thời gian căn bản không cần Vương Long giải thích đã chủ động phối hợp, giống như... Loại cách thức đối xử này sinh ra đã được hưởng thụ rồi.

Nằm thẳng ở trong khoang hạng nhất, Trình Tụ hút nước trái cây rột rột, hồi lâu mới phát ra một tiếng hà đầy thỏa mãn, bên cạnh yên lặng, quay đầu nhìn lại, người vừa rồi còn ân cần đưa nước trái cây đã sớm nghiêng đầu ngủ thẳng đến chín tầng mây rồi.

Trình Tụ đặt nước trái cây xuống, khẽ kéo lấy thảm trên người của Tào Hi.

Thân thể Tào Hi thuận thế dựa tới gần Trình Tụ, ánh mắt lại vẫn nhắm.

Trình Tụ sờ sờ đầu của hắn, phát hiện cảm giác khá tốt, trách không được Tào Hi rất thích sờ đầu của y.

Tào Hi ngủ thật sự quá say sưa, Trình Tụ nhìn một hồi, không chống lại mê hoặc, đã ngủ theo.

Tào Hi khi tỉnh lại, phát hiện đầu của mình nặng trịch, khẽ động, một vật từ trên đầu trượt xuống, hắn theo bản năng đưa tay kéo lại, mới phát hiện là đầu của Trình Tụ.

Trải qua lần động tĩnh này, Trình Tụ tỉnh lại, ánh mắt sắc bén mà quét một vòng bốn phía, thấy hai mắt trong sáng của Tào Hi, vẻ sức sống thoáng cái đã lộ ra, người lười biếng sau đó nằm lại, kéo thảm chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngủ tiếp, ngủ một lát, cảm thấy trên mặt có chút nóng, mở mắt ra, quả nhiên là Tào Hi nhìn mình chằm chằm.

"Không mệt?"

Tào Hi cười gật đầu.

Trình Tụ mặt không thay đổi đáp: "Tôi mệt."

Tào Hi ẩn tình đưa tình mà nhìn y: "Anh ngủ, tôi không ồn anh."

Trình Tụ: "Cậu là không ồn, thế nhưng cậu quấy rầy."

Tào Hi có nhiều hứng thú, hỏi: "Sao tôi quấy rầy được?"

Trình Tụ: "Lấy mắt gϊếŧ người."

Tào Hi nở nụ cười, cố ý nhích về phía trước, dùng giọng trầm thấp mềm mại hỏi: "Vậy gϊếŧ được không?"

"Có, đã khởi dậy hung tính của tôi!" Trình Tụ nhảy lên một cái, nhào tới trên người của hắn. Tào Hi thuận theo mà ôm hông của y, tùy ý y ở trên người mình vỗ về chơi đùa.

"Bạn nhỏ? Thật xin lỗi, bạn nhỏ. Phi thuyền đang đi, động tác của em rất nguy hiểm, xin hãy lập tức quay về chỗ ngồi gài lại dây an toàn." Người phục vụ lễ phép cắt đứt đùa giỡn của hai người.

Trình Tụ vội ho một tiếng, xoay người trở lại chỗ ngồi, đầu xoay về phía cửa sổ thành tàu, giả vờ ngủ.

Tào Hi nhỏ giọng nói xin lỗi, muốn hai phần bữa sáng.

Sau khi ăn xong, hai người đàng hoàng lên rất nhiều. Tào Hi cúi đầu nghiên cứu chính sách thương nghiệp và số liệu các mục thương nghiệp của Tinh quốc những năm gần đây, Trình Tụ tiếp tục nhìn video của giải đấu.

Tào Hi bớt thời giờ liếc nhìn vài lần, không thấy được Viên Kha và Đại đế của gã, liền không xen vào nữa.

Lộ trình mặc dù khô khan, hai người cũng rất yên tĩnh, khiến các nhân viên phục vụ lo lắng đề phòng yên tâm, lúc đáp phi thuyền, còn cố ý tặng đồ lưu niệm du lịch cho bọn họ, cổ vũ bọn họ tuân thủ quy tắc vận chuyển.

Trình Tụ còn chụp hình lưu niệm với nhân viên phục vụ trên thuyền.

Sau khi bọn họ rời thuyền, Vương Long gọi xe đi khách sạn, Tào Hi liên hệ Tào Khải Trí, đối phương vẫn không trả lời, ngược lại tìm Triệu Viễn Chúc, vậy mà cũng giống như vậy, tâm trạng cảm thấy không đúng, lập tức để Trương Dưỡng Hối hỏi thăm tin tức.

Chẳng qua Trương Dưỡng Hối vẫn chậm một bước, trước khi hắn ta trở lại, Tào Hi nhận được một phần thư mời đến từ hội nghị liên hợp thương nghiệp của sao Kim Tệ, nói rõ Tào Khải Trí, Triệu Viễn Chúc và Vương Chấn đều đang ở chỗ bọn họ làm khách, mời Tào Hi đi tới hội hợp.

Trình Tụ nhìn thư mời, nhịn không được muốn bật cười: "Sao tôi cảm thấy Tào Khải Trí chính là một Đường Tăng chứ? Ngộ Không, còn không mau đi cứu sư phụ mi!"

Tào Hi khép lại thư mời, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Có người lão luyện như Triệu Viễn Chúc bên cạnh đây, Tào Khải Trí cũng không khả năng xảy ra sai lầm, chẳng lẽ lại như lần trước vậy, gặp phải một trận tai bay vạ gió? Hắn nhớ lại hành tung của vài đảng phái khác xin vào đảng hiện nay, cũng không ở tinh hệ Nguyên Bảo.

Trình Tụ: "Nói thật, có thể lại là Tống Dục hay không?"

Tào Hi: "Anh gặp phải chuyện gì cũng sẽ nhớ tới hắn?"

"Lúc gặp phải chuyện xấu."

"Gặp phải chuyện tốt thì sao?"

Trình Tụ nói đầy vui vẻ: "Đương nhiên tôi là phúc tinh cao chiếu nhân phẩm tốt rồi!"

Tào Hi: "..."

Lần này và lần trước không giống nhau, phía sau của hội nghị liên hợp thương nghiệp sao Kiêm Tệ là cả trùm thương nghiệp của tinh hệ Nguyên Bảo, tuyệt đối không phải là một Tang Quang Đình bị một máy cơ giáp đã hù dọa có thể so sánh.

Tào Hi quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, tiếp tục để Trương Dưỡng Hối hỏi thăm tin tức, ít nhất phải biết rõ ràng hành tung của Tào Khải Trí và Triệu Viễn Chúc đến sao Kim Tệ. Đến buổi tối, quản lí đại sảnh của khách sạn đột nhiên tới cửa thông báo, căn phòng của bọn họ cần sửa chữa, nhất định phải dọn đi.

Tào Hi không giận không nóng mà nói: "Tôi vừa lúc muốn đi trả phòng." Dẫn theo Trình Tụ vào ở dân túc sớm đã bảo Vương Long tìm xong.

Thủ đoạn của các trùm thương nghiệp, có đôi khi thực sự thật đơn giản.

Một chiêu quơ vào khoảng không, các trùm suốt đêm điều chỉnh chiến thuật, rốt cuộc phái ra một đại biểu tới cửa lúc sáng sớm. Tào Hi ở dưới lầu chạy bộ xong đi lên, thấy người đứng ở cửa, không đợi đối phương mở miệng đã hỏi: "Mang bữa sáng rồi chưa?"

Người nọ theo bản năng lắc đầu.

Tào Hi móc tiền lẻ cho gã: "Hai phần sandwich, hai ly sữa tươi, cảm ơn."

"Chờ chút!" Người nọ phản ứng cực nhanh mà ngăn lại Tào Hi đang chuẩn bị vào cửa, đang muốn nói chuyện, cửa chợt thoáng cái kéo ra, một cái chân nhỏ từ bên trong đưa ra, hung hăng dẫm lên bàn chân của người kia. Người nọ đau kêu một tiếng, cơ thể lui về phía sau, Tào Hi nhân cơ hội vào cửa, sau đó cửa bị dùng sức đóng sầm lại. Cách hơn mười cm, người nọ cũng cảm nhận được một trận rung động.

...

Sau mười phút, người nọ mang theo hai phần sandwich một hộp sữa tươi tới cửa.

Nhìn ở trên phần bữa sáng, gã được quyền vào nhà.

Tào Hi và Trình Tụ nhận lấy đồ bắt đầu ăn, không chút quan tâm mục đích của người tới.

Người kia nói: "Tôi là thư ký trưởng của Liên đoàn Thương nhiệp sao Kim Tệ, Khâu Húc."

Trình Tụ đột nhiên buông sandwich, đứng lên, trầm bồng du dương mà thì thầm: "Thân đắc nhị sư dư khí khái, gia tàng Đô Úy cựu thi chương. Giang Nam biệt hữu lâu thuyền tương, yên hàm cù tu bất tính Dương*!"

[Nằm trong "Biếu Lí binh mã sử" của Bạch Cư Dị. Cũng là tác giả của Trường Hận Ca...

Lời edit: mình ko tìm được dịch nghĩa của bài thơ trên, nên mình mãn phép ko dịch nghĩa nó ra. Chỉ giải thích vài từ cho dễ hiểu xí thôi.

身得贰师馀气概, 家藏都尉旧诗章. 江南别有楼船将, 燕颔虬须不姓杨!

贰: (nhị) số hai viết bằng chữ, số hai viết hoa; phản bội, hai lòng, ăn ở hai lòng.

藏: (tàng) giấu, ẩn núp...

都尉: (Đô úy) ở đây mình nghĩ nó là danh từ, vì từ úy không thể đi riêng một mình được, úy là chỉ quan úy.

旧: (cựu) cũ, xưa.

燕颔虬须: (yến hàm cù tu) mô tả sự xuất hiện hùng mạnh.]

Khâu Húc không hiểu gì mà nhìn y.

Trình Tụ ngồi xuống tiếp tục ăn.

Tào Hi thấp giọng nói: "Hắn gọi là Khâu Húc, không phải là râu quai nón."

[Khâu Húc (qiūxù) và râu quai nón cũng tức là cù tu (qiúxū) phát âm gần giống nhau.

Thế nên khi Trình Tụ nghe tên đã thốt ra hai câu thơ trên.]

Trình Tụ: "Cậu tên là Tào Hi, không gọi là chiếu lác, thế nhưng ai quan tâm chứ."

[Cũng như ở trên, phát âm của cáoxī và cǎoxí gần giống nhau.]

Tào Hi: "..."

Khâu Húc cuối cùng cũng hiểu rõ, y đang lấy tên của mình làm văn, giải thích: "Khâu của Khâu Chấn Vân, húc của húc nhật đông thăng." [Húc có nghĩa là ánh nắng Mặt Trời. Nghĩ cả câu là mặt trời mọc lên phía Đông]

Trình Tụ hỏi Tào Hi: "Khâu Chấn Vân là ai"

Tào Hi: "Cựu cựu cựu Tổng Thống."

Trình Tụ chợt gật đầu.

Khâu Húc: "Tôi đại diện Liên đoàn Thương nghiệp sao Kim Tệ lại lần nữa trịnh trọng mời hai vị tham dự thọ yến của tối hôm nay." Dường như sợ trọng lượng không đủ, gã nói thêm, "Là đại thọ bảy mươi của hội trưởng chúng tôi."

Trình Tụ hỏi: "Phải đưa quà sao?"

Khâu Húc: "Ngài Tào quang lâm chính là lễ vật tốt nhất."

Tào Hi: "Chờ anh họ của tôi và ngài Triệu quay về, tôi sẽ cùng với bọn họ đi tham dự hội nghị."

Khâu Húc: "Tới lui quá lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp hội hợp."

Tào Hi: "Lãng phí thời gian cũng tốt hơn có đi không có về."

"Ngài quá lo rồi." Khâu Húc đáp, "Nghe nói đảng Lợi Lợi tận sức nâng cao địa vị của thương nhân, đề thăng kinh tế Tinh quốc, quyền lợi của chúng tôi là nhất trí."

Tào Hi: "Anh nên biết tuổi tác của tôi và Trình Tụ, chúng tôi còn đang học Cao nhị, anh họ của tôi là người giám hộ. Không có người giám hộ ở đây, tôi sẽ không tùy tiện tiếp nhận lời mời của người xa lạ. Đương nhiên, tôi cũng không có bất kỳ hoài nghi gì với anh, chỉ là, thế giới này quá nhiều người mang mặt nạ lừa gạt trẻ con, tôi tuổi còn nhỏ, ít từng trải, dù sao phải cẩn thận một chút."

Khâu Húc cũng không làm nhiều dây dưa, cười một cái đáp: "Ngài nói rất có lý. Tôi quay về thương lượng lại với anh họ của ngài, xem anh ta có đồng ý tự mình đón ngài hay không."

Tào Hi đem người đưa ra cửa, sắc mặt lại trầm xuống.

Hắn cảm giác được, lúc này đây, đối phương lại hướng vế phía hắn.

Lẽ nào phía sau thật là Tống Dục?

Hắn đè xuống đầu lông mày. Tống Dục là một quả bom hẹn giờ, bom hẹn giờ vô cùng nguy hiểm, ý nghĩ trong lòng hắn chuyển qua vô số lần diệt trừ, đều bởi vì điều kiện thực tế không đủ mà bỏ qua, thế nhưng, nếu như hắn ta còn âm hồn bất tán như vây nữa, e rằng, bản thân phải buông bỏ tất cả mọi chuyện, dùng tất cả biện pháp tiêu diệt hắn ta.

Hắn tự hỏi quá nhập tâm, không phát hiện sắc mặt của mình âm trầm mà ngưng trọng, Trình Tụ cầm máy truyền tin vô xuống một cái, sau đó cho hắn nhìn: "Có phải giống thần mặt đen rồi không?"

Tào Hi: "Thần mặt đen có trắng nõn đẹp mắt như vậy không?"

Trình Tụ trợn trắng mắt.

Tào Hi: "Có muốn tôi in ra đặt ở trên đầu giường của anh hay không?"

Gương mặt Trình Tụ ghét bỏ: "Trừ tà sao? Cảm ơn, tôi vốn không mơ thấy ác mộng, sợ treo xong rồi sau đó mỗi ngày thấy ác mộng."

Tào Hi cười cười.

Trình Tụ cúi đầu nghịch máy truyền tin, nói thờ ơ: "Tôi có chút hối hận."

"Hối hận gì?"

"Không có nhất cổ tác khí* mà gϊếŧ chết Tống Dục." Lần trước Tống Dục tới Thanh Dương phụ trung xem triển lãm thật sự là cơ hội rất tốt, sớm biết rằng nên tự mình ra tay, cũng bớt đi phiền phức sau này.

[Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.]

Tào Hi lắc đầu: "Biết đâu chết rồi còn phiền phức hơn." Lấy thái độ làm người của Tống Dục, bản thân sống không tốt, thì sẽ không để cho người khác sống tốt, nói không chừng sẽ để lại đường lui nào đó.

Trình Tụ: "Nhắc mới nhớ, hình như còn chưa có chứng cứ gì, chúng ta cũng đã nhận định là hắn ta làm rồi."

Tào Hi cười đáp: "Ai bảo hình ảnh hắn không tốt."

Trình Tụ: "Cũng đúng. Dù sao hắn cũng nợ nhiều không nặng thân."

Hai người đạt thành nhất trí, bất kể có phải Tống Dục làm hay không, ở trước khi điều tra rõ ràng, để hắn ta cõng nối trước hết đã.

Động tác của Khâu Húc rất nhanh, khi đến trưa, Tào Khải Trí đã quay về rồi, cùng trở về còn có Triệu Viễn Chúc và Vương Chấn, giống như các trùm thương nghiệp đang cố gắng bày ra thành ý của bọn họ.

Chẳng qua Tào Hi biết, loại thành ý này là biểu hiện ra thôi. Bọn họ ở tinh hệ Nguyên Bảo một tay che trời từ lâu, không chỉ nói đối phó bốn người bọn họ, hay bốn mươi, bốn trăm người, cũng là dễ như trở bàn tay.

Tào Hi đột nhiên hỏi Vương Long, có thông báo tình huống bên này cho Bàng Hạc Viên hay không.

Vương Long: "Không có. Phụ tá trưởng Bàng gần đây bề bộn nhiều việc, nếu như không có chuyện khẩn cấp, đều là một tháng báo bình an một lần." Hắn ta nói đầy hàm súc.

Tào Hi: "Thông báo ông ấy."

"Được." Vương Long xoay người đi ra.

Tào Hi trở lại phòng khách, Triệu Viễn Chúc đang muốn đốt thuốc, bị Tào Khải Trí đè xuống, ý bảo hắn ta nhìn Trình Tụ bên cạnh.

Triệu Viễn Chúc: "Người lớn nói chuyện, con nít đi chơi."

Trình Tụ: "Tiền thuê của phòng này có phân nửa của tôi."

Triệu Viễn Chúc nghĩ đứa bé này một chút cũng không làm người thích. Hắn ta thu lại thuốc lá, từ trên bàn trà mò lấy trái táo rồi đứng lên. Trình Tụ có chút xoắn xuýt, có nên nói cho hắn ta biết trái táo này bị y ném tới ném lui nhiều lần rồi hay không, còn chưa rửa nữa.

Tào Hi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tào Khải Trí dường như cũng bị số phận thường xuyên làm con tin của mình đánh bại rồi, bất đắc dĩ đáp: "Thực ra tôi, lần này tôi cũng không rõ lắm."

Triệu Viễn Chúc rất nhanh đã đem trái táo gặm tới chỉ còn lại cái cùi ném lên bàn trà một cái, tùy tiện rút giấy ăn lau tay: "Các cậu có phải từng làm mích lòng ai ở tinh hệ Nguyên Bảo không?"

Tào Hi và Tào Khải Trí lắc đầu không chút do dự. Ở trước khi đảng Lợi Lợi chính thức thành lập, trải qua của hai người đời này đều coi như đơn thuần, căn bản chưa có cơ hội làm mích lòng.

Triệu Viễn Chúc: "Tôi cảm giác được, bọn họ đối với chúng ta có địch ý, có người làm chuyện ở trong bóng tối. Chúng tôi chỉ là trình bày vài quan điểm rất cơ bản, người đã bị giữ lại, đãi ngộ không tệ, chính là không cho đi, bọn họ rõ ràng lấy chúng tôi làm mồi câu."

Tào Khải Trí hỏi: "Có phải là đảng Khoa Triển và đảng Quân Ích hay không?"

Triệu Viễn Chúc: "Chúng tôi nhìn chằm chằm vào động tĩnh của bọn họ, nếu như là bọn họ, tôi sẽ phải nhận được tiếng gió."

Ba người thảo luận không ra nguyên do, cuối cùng vẫn là Triệu Viễn Chúc cung cấp một khả năng tương đối đáng tin, chính là bọn họ còn ghi hận chuyện đảng Thời Tiến nhằm vào đảng Bảo Ích, cho nên đối với họ Tào đều có chút giận chó đánh mèo.

"Nếu như là như vậy, chúng ta tối hôm nay nhất định phải thả ra thành ý thật tốt." Triệu Viễn Chúc nhìn Tào Khải Trí.

Tào Khải Trí: "Thả ra thế nào?"

Triệu Viễn Chúc: "Lúc cần thiết, không nên keo kiệt và thẳng thắn với bất hòa của gia tộc."

Tào Khải Trí: "Không phải anh nói, đắp nặn của hình tượng này bất lợi cho công chúng sao?"

"Cử tri hy vọng thấy được là một đứa trẻ hiếu thuận phát triển đức trí thể toàn diện, có tình có nghĩa, co được dãn được. Thế nhưng địch nhân của đảng Thời Tiến chỉ hy vọng thấy Tào gia nội chiến, tốt nhất cha con tương tàn, cửa nát nhà tan. Cậu phải dựa vào hộ khách khác nhau mà tìm kiếm cung cấp diện mạo khác nhau."

Tào Khải Trí biểu thị, độ khó rất cao, cậu ăn không tiêu.

Triệu Viễn Chúc: "Cậu nhìn em họ cậu mà học hỏi thêm!"

Tào Hi: "Tôi là một người trước sau như một."

Tào Khải Trí: "Cậu không biết thẹn như thế? Đúng không?" Cậu ta nhìn về phía Vương Chấn, phát hiện Vương Chấn sau khi vào cửa vẫn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn ngoài cửa sổ đờ ra, hồn bay theo gió.

Tào Hi nghi hoặc nhìn về phía Tào Khải Trí.

Tào Khải Trí nhún vai biểu thị không hiểu, sau đó đá đá Vương Chấn: "Anh làm sao vậy?"

Vương Chấn lắc đầu nói nấu cơm, sau đó một mình chui vào phòng bếp.

Tào Khải Trí muốn đứng dậy xem anh ta, bị Tào Hi đè xuống, Tào Hi nháy mắt về phía Trình Tụ. Trình Tụ đáp: "Để một đứa trẻ đi dỗ một người lớn, các người không biết xấu hổ như thế."

Nói tới nói lui, y vẫn đi phòng bếp, Vương Chấn đối diện một con dao đờ người ra.

Trình Tụ: "Con dao kia rất cùn, nếu cắt cổ, có thể sẽ như cây cưa vậy, kéo qua kéo lại, da thịt lật ra ngoài."

Vương Chấn: "Anh không luẩn quẩn trong lòng."

"Vậy càng phiền phức hơn, người một khi muốn mở ra, thì cũng không giữ được cái gì."

Vương Chấn thở dài: "Chẳng qua anh cảm thấy bản thân rất vô dụng."

Trình Tụ: "Khi một người nghĩ như thế, đã nói lên người đó muốn tiến bộ. Em rất vô dụng, cho nên phải biến thành có ích; em dậm chân tại chỗ, cho nên phải cố gắng hướng về trước. Người không phải đều là như vậy sao, ý thức được không đủ, mới có thể đi bù đắp."

Vương Chấn: "Anh đã không giúp được gì. Vốn cảm giác mình có thể bảo vệ Khải Trí, thế nhưng hai lần rồi, chưa từng làm được gì. Hơn nữa bảo vệ của quản lý Triệu mời về rất lợi hại, anh cảm thấy mình giống như là dư thừa vậy."

Trình Tụ: "Những bảo vệ lợi hại này giữ được Tào Khải Trí rồi sao? Nếu như không có, vậy ít ra anh cùng đẳng cấp với những bảo vệ này."

"..."

Trình Tụ: "Có từng suy nghĩ gia nhập giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp hay không?"

Vương Chấn sửng sốt: "Anh?"

"Không muốn?"

Vương Chấn suy nghĩ một lát: "Hình như cũng không có gì không tốt."

Trình Tụ: "Anh ít ra có thể lên tuyến hai, có thể làm dự bị siêu cấp của em."

Vương Chấn cười đáp: "Nghe tương lai rất sáng chói."

"Tương đối sáng chói."

Không biết có phải là bị kế hoạch tương lai của Trình Tụ làm cảm động thật hay không, ít ra lúc Vương Chấn đi ra, sắc mặt dễ nhìn rất nhiều. Đám người Tào Khải Trí thần kinh căng thẳng hơn một ngày, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, đều đi phòng khách ngủ bù, Tào Hi bắt được thế giới hai người, thì quấn quít lấy Trình Tụ hỏi nói thế nào thuyết phục được Vương Chấn.

Trình Tụ: "Tôi dự định dẫn cậu ta ra trận giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp!"

Tào Hi: "..."

Trình Tụ nhìn dáng vẻ ít đi hăng hái của Tào Hi: "Còn không chịu chấp nhận hiện thực sao?"

Tào Hi: "Anh có thể giữ vững giấc mộng của anh, tôi cũng muốn giữ vững quan điểm của tôi."

Trình Tụ: "Quan điểm gì? Can thiệp cuộc sống của tôi?"

Tào Hi nói nghiêm túc: "Mỗi một trận chiến đấu của anh, đều phải được trao cho giá trị càng cao hơn nữa."

Trình Tụ trầm mặc một hồi: "Nếu như tôi hi vọng cuộc sống lần này của tôi trở nên đơn giản hơn thì sao?"

Tào Hi: "Vậy thì kiên trì, đến tận khi dùng hạnh phúc và thỏa mãn của anh tới thay đổi quan điểm của tôi."

Trình Tụ không phải không thừa nhận, đối với chuyện lấy lòng mình này, Tào Hi đã càng ngày càng thuận buồm xuôi gió rồi.

Buổi tối buông xuống, Khâu Húc phái xe tới đón. Đám người Tào Hi thay lễ phục. Lễ phục của Trình Tụ và Tào Hi là đồ gia đình, ngoại trừ quần chíp, thứ khác đều giống nhau như đúc.

Vóc người hai người đều rất đẹp, một cao một thấp đứng chung một chỗ, vui tai vui mắt cực kỳ, lúc vào tiệc, hầu như hấp dẫn ánh mắt toàn trường.

Khâu Húc cười híp mắt đi lên chào hỏi: "Hội trưởng đã ở trên lầu chờ cậu, bạn nhỏ có thể giao cho tôi, tôi dẫn nhóc ấy đi ăn đồ ăn."

Tào Hi đẩy ra bàn tay của gã muốn đi nắm lấy Trình Tụ, nói lạnh nhạt: "Không cần, em ấy đi cùng tôi."

Tào Khải Trí và Vương Chấn đi tới, bị Tào Hi dùng ánh mắt ngăn lại. Trứng gà không thể thả ở trong một rổ, lỡ như có chuyện gì, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Hắn dẫn theo Trình Tụ, cùng Khâu Húc lên lầu hai, lúc chuyện ngoặc, hơi liếc mắt nhìn dưới lầu, ánh mắt của khách khứa tham dự hội nghị nhìn hắn phần lớn đều mang hiếu kỳ, nói rõ bọn họ cũng không biết lý do tìm mình của vị hội trưởng này.

Không công khai thì là muốn bàn bạc riêng tư, vậy thì đường sống có thể xoay sở được.

Trong lòng hắn hơi nhất định, đi vào một gian thư phòng.

Thư phòng có hơn hai gian phòng, hội trưởng ở bên trong, Khâu Húc đi vào nói một chút, mới đưa người mời đi ra. Hội trưởng vừa nhìn chính là dáng vẻ đại thọ bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, hơi gù lưng, chẳng qua quần áo rất mốt, áo ngủ ca-rô màu tro bên ngoài khoác một áo len màu xám, kính mắt rũ ở trên sống mũi, muốn rơi lại không rơi, trong tay còn đang cầm một quyển sách. Nếu như không phải Khâu Húc giới thiệu, Trình Tụ rất dễ đem ông lão này cho rằng là một học giả của nghiên cứu học vấn.

"Ngồi đi ngồi đi." Hội trưởng sau khi ngồi xuống, Khâu Húc đem ra ba ly trà, sau đó yên lặng ngồi ở một bên.

Hội trưởng đánh giá Tào Hi, nói chậm rãi: "Ta điều tra cậu rất lâu."

Tào Hi mỉm cười đáp: "Hy vọng không làm ông thất vọng."

Hội trưởng: "Một chút cũng không thất vọng, người thanh niên vô cùng ưu tú. Hơn nữa bất kể ta muốn điều tra tư liệu ở mặt nào, đều có thể được, lý lịch thuần khiết phải khiến ta tự ti mặc cảm luôn. Khiến ta nghi ngờ duy nhất, sao cậu nhận được tờ điều lệnh năm đó của phụ tá trưởng Tào Nhϊếp?"

Vấn đề tới quá đột nhiên, là tình huống Tào Hi chưa từng nghĩ trước đó.

Đầu của hắn trong nháy mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ:

Hội trưởng làm sao biết trong tay mình có tờ điều lệnh này?

Là Bàng Hạc Viên? Hay là người bên cạnh Bàng Hạc Viên?

Nếu hội trưởng đã biết tồn tại của tờ điều lệnh này, cũng nên biết, người thọc một dao cuối cùng đối với đảng Bảo Ích là ai. Trách không được Triệu Viễn Chúc cảm thấy địch ý của ông ta.

Tào Hi bình tĩnh trả lời: "Bởi vì tôi họ Tào."

Hội trưởng gật đầu: "Lý do khiến kẻ khác không thể phản bác. Cậu giờ có thể đi, mang theo anh họ của cậu cùng đi. Diễn thuyết à, cũng không cần phí công. Nếu cậu họ Tào thì nên biết, tinh hệ Nguyên Bảo không chào đón bất kỳ người nào họ Tào." Ông lão nói xong liền đứng lên.

Tào Hi: "Hợp tác với đảng Bảo Ích, cũng không khiến người ta vui sướиɠ như thế đi? Bọn họ đang phát triển kinh tế lên tầm thường vô vị, hằng năm chỉ có thể tranh thủ vài danh ngạch đặc biệt, trợ giúp một phần nhỏ thương nhân tinh hệ Nguyên Bảo cắt giảm thuế thu. Vì vài danh ngạch này, các ông phải nỗ lực tranh thủ, nỗ lực nâng cao chi phí, tính kỹ bước tiếp, cũng không có được quá nhiều lợi ích."

Nếp nhăn của hội trưởng giống như bề mặt của vỏ quýt, phát ra tiếng cười nhạt nhẽo: "Ta hằng năm đều sẽ gặp được rất nhiều thanh niên có chí tiến thủ mãnh mẽ giống như cậu đây, có chính là cháu ngoại và cháu nội của ta, bọn nó cứ cảm thấy thế giới này là tồn tại vì bọn nó, mở miệng chính là hy vọng, không biết trời cao đất rộng."

Tào Hi: "Tôi có kế hoạch phát triển kinh tế vô cùng cụ thể. Không phải là người ứng cử Tổng Thống nhiệm kỳ trước đứng ở trên đài nói bốc nói phét, điều khoản của tôi có thể từ tinh tế đến cụ thể, cùng với điều khoản sau khi thực thi, dùng mô hình số liệu có sẵn suy luận ra kết quả. Đồng thời, tôi đảm bảo, mỗi một điều tôi tự thuật ở nơi này, đều có thể thông qua cử tri của anh họ tuyên bố rộng rãi. Bởi vì đại biểu của nó, cũng không chỉ là quyền lợi của nhà tư bản, còn là lợi ích cộng đồng của cả Tinh quốc."

Hội trưởng: "Nghe nói cậu tham gia xã biện luận của trường học, trước đó còn tham gia thi đấu, lấy được thắng lợi, chúc mừng cậu. Thế nhưng, hiện thực và thi đấu không giống nhau, không phải dựa vào chuyện mở miệng là có tác dụng."

Tào Hi giống như không nghe được trào phúng của ông ta, tiếp tục nói: "Người của các tầng lớp Tinh quốc sở dĩ nảy sinh xung đột lợi ích, là bởi vì chúng ta đang tranh đoạt một miệng bánh ngọt có hạn. Thế nhưng, một khi bánh ngọt nhiều rồi, người người có phần, xung đột dĩ nhiên là không tồn tại."

———

Mình chỉ muốn nói, nhớ giữ gìn sức khỏe nha bà con ~