*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Đêm xuống, huyên náo ban ngày ở dưới vỗ về của bóng tối dần dần tản đi. Vào đêm đầy sao lấp lánh, bóng đèn kéo sáng thành hàng dài. Vừa mới bị sự kiện cơ giáp tập kích hung hăng quét sạch cảm giác tồn tại của cảnh sát ở Thủ đô tinh, không thể không nâng cao nghiêm chỉnh lên, sẽ không tùy ý buông thả như trước, phố lớn ngõ nhỏ yên tĩnh tới tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một chiếc xe việt dã chống đạn màu đen xuyên qua đường phố vắng lặng.
Phụt chốc ——
Một phát súng ra từ cạnh chợ dân cư đang gào thét mà qua.
Xe bị đánh trúng phần đuôi, trong nháy mắt nổ tung!
Ánh sáng chói mắt đốt sáng đường dài mờ tối. Nhà dân ven đường rối rít đẩy ra cửa sổ, kinh hãi mà nhìn chiếc xe bốc cháy ở giữa đường yên lặng. Chốc lát, cửa của ghế lái bị đá văng ra, một người mặc đồng phục phòng ngừa bạo lực [1] lảo đảo mà đi ra, lăn tới ven đường.
Chỗ tối, vài đặc công ăn mặc áo chống đạn [2], lẻn vào nhà dân nổ súng.
Bàng Hạc Viên cúp máy truyền tin, nói với thư ký ngồi đối diện bên cạnh cũng đang sắc mặt ngưng trọng: "Lại đặt một chiếc xe chuyên dụng đi, chọn khả năng chống đạn mạnh hơn."
Thư ký: "Tôi đề nghị ngài chọn xe chiến."
Bàng Hạc Viên xua tay: "Vậy cần chấp thuận của quân bộ, mua trước một chiếc để dùng khi khẩn cấp là được."
Thư ký: "Xe chuyên dùng của ngài gặp khủng bố tập kích, sẽ bị đe doạ an toàn nghiêm trọng. Tình huống đặc biệt xử lý đặc biệt, tôi cho rằng, làm trái quy tắc cũng là đáng giá."
Đáng tiếc Tổng Thống và người của quân bộ tuyệt đối sẽ không thấu tình đạt lý như thế. Bàng Hạc Viên: "Bọn họ thất bại một lần, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại ra tay. Chúng ta càng nên cảnh giác an toàn của những người khác. Thời điểm cần thiết, có thể trao đổi thông tin với Tổng cục cảnh sát Trung Ương tiến hành toàn diện, cần phải ngăn chặn đám phần tử khủng bố gây án liên tục này."
Xe lái tới khách sạn.
Trước khi xuống xe, Bàng Hạc Viên lại nhận được một cú điện thoại, nói phần tử khủng bố đã bắt được, cũng ở trước tiên thừa nhận thân phận mình là thành viên của tổ hành động đặc biệt, thú nhận hành động của mình là được Tổng Thống chỉ thị.
Xem ra suy đoán của bọn họ không có sai, Lợi Ý quả thật đầu phục Hoa gia, mới dám ở thời điểm Tổng Thống còn chưa mất chức, đã không kịp đợi mà bỏ đá xuống giếng tát nước dơ.
Ông nói với thư ký: "Đem tin tức thông báo cho văn phòng Tổng Thống."
Hoa gia muốn bàng quan, không dễ dàng như vậy.
Tào Hi và Trình Tụ đang chờ trong ghế lô của nhà hàng ở tầng hai.
Trình Tụ ăn xong bữa ăn khuya, có chút mệt rã rời, đầu gối lên đùi Tào Hi, cơ thể nằm ở trên hai ghế hợp lại, lẩm bẩm mà chỉ huy Tào Hi xoa bóp vai cho mình.
Bàng Hạc Viên vào cửa, thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cười một tiếng: "Bạn nhỏ hẳn là đi ngủ sớm một chút, không thì sẽ không cao."
Đây thật là đâm trúng chân đau của y rồi.
Trình Tụ: "Cám ơn kinh nghiệm của ông."
Tay Bàng Hạc Viên móc quần áo dừng một chút, cúi đầu liếc mắt nhìn bạn nhỏ còn lười biếng nằm, lại nhìn bạn lớn bên cạnh đang dịu dàng xoa tóc cho bạn nhỏ, vừa muốn nói, chợt nghe bạn nhỏ kháng nghị:
"Đầu của đàn ông không thể sờ."
Bạn lớn ung dung hỏi ngược: "Đầu khác thì sao?"
Trình Tụ: "..."
Bàng Hạc Viên: "..."
Tào Hi coi như hoàn toàn không có ý thức được mình nói một câu không biết xấu hổ đến long trời lở đất, đưa tay rót một chén trà cho Bàng Hạc Viên: "Mời ngồi."
Bàng Hạc Viên ngồi xuống đối diện bọn họ: "Nghe nói Hoa Phó hiệu trưởng có ý định chiêu mộ cậu đi học Đại học Thủ Đô?"
Tào Hi: "Thi tốt là có thể vào rồi."
Bàng Hạc Viên: "Tiểu Nhị Tào gia là bạn của cậu?"
Tào Khải Cương là lão Đại, Tào Khải Trí cũng chỉ có thể là tiểu Nhị.
Tào Hi: "Nghiêm túc mà nói, cũng coi như."
Hai con đường thăm dò của Bàng Hạc Viên đều bị phá hỏng, chỉ có thể cúi đầu uống một hớp, một lần nữa điều chỉnh ý nghĩ: "Cậu muốn làm giao dịch gì?"
Tào Hi: "Ông không hỏi xem tôi có biện pháp nào giúp ông phản kích sao?"
Bàng Hạc Viên: "Dù sao trước tiên ta cân nhắc coi bản thân có năng lực giao dịch với cậu hay không."
"Đảng Bảo Ích bị giải tán đã thành kết cục đã định." Tào Hi đáp, "Đến lúc đó hạng một trăm sáu mươi tám của Đảng phái toàn quốc sẽ xuất hiện một chỗ trống, tôi muốn xin thành lập Đảng phái mới."
Trước khi tới Bàng Hạc Viên làm xong chuẩn bị nghe hắn đòi hỏi nhiều thứ, nhưng vẫn bị độ rộng của miệng hắn doạ sợ.
Ông rất bình tĩnh vuốt ve mép ly trà: "Số tuổi của cậu không đạt tiêu chuẩn."
Tào Hi: "Tào tiểu Nhị đạt tiêu chuẩn."
Bàng Hạc Viên tò mò nhìn hắn: "Cậu muốn giúp Tào tiểu Nhị? Thực ra, lấy quan hệ của các cậu với Tào gia, lẫn Hoa gia nói giao dịch không phải là càng thỏa đáng sao?"
Tào Hi cười cười, không nói một lời nhìn ông ta.
Bàng Hạc Viên lại lẩm bẩm gật đầu: "Hoa gia sẽ không đồng ý các cậu tự lập môn phái. Thế nhưng, các cậu thực sự hạ quyết tâm thoát khỏi Tào gia? Theo con đường Chính trị này, có gia tộc che chở, cậu có thể ít đi rất nhiều đường cong."
Tào Hi: "Tôi vốn chính là cong."
Bàng Hạc Viên: "..."
Tào Hi: "Hơn nữa, ông nghĩ là đường cong, nói không chừng ngược lại là đường tắt. Ông đang ở Bàng gia, gia tộc lợi và hại, nên hiểu rõ hơn bất kể kẻ nào."
Bàng Hạc Viên: "Thật ra, lấy tư chất của cậu, không dựa vào gia tộc, tùy tiện gia nhập một nhà Chính Đảng, cũng có thể trở nên nổi bật, vì sao nhất định phải tự lực cánh sinh phiền phức như thế?"
Tào Hi: "Đại khái là để hưởng thụ một mình làm ra niềm vui?"
Bàng Hạc Viên: "Ta biết vài người trong Chính Đảng nhỏ, bình thời là cố gắng duy trì, rất cần người nối nghiệp bổ sung máu mới. Ta có thể vì cậu giới thiệu, so với từ số không làm nên phải đơn giản hơn nhiều."
Trình Tụ ngáp một cái, xoa xoa mắt: "Thật mệt, muốn ngủ."
"Vậy đi ngủ đi." Tào Hi ôm bờ vai của y, đem người đẩy đứng lên, chờ y mang giày xong, dắt tay, không coi ai ra gì mở rộng cửa muốn đi, Bàng Hạc Viên ngăn ở trước cửa: "Chờ một chút."
Tào Hi: "Lần này giao dịch chỉ có hai lựa chọn, đồng ý hoặc là không đồng ý."
Bàng Hạc Viên: "Cậu tuổi còn nhỏ, không biết Chính đàn nước sâu bao nhiêu."
Tào Hi: "Con nghé mới sinh không sợ cọp."
"Đó là cậu không biết mỗi ngày có bao nhiêu người đang ăn thịt bò hộp."
Tào Hi: "Tôi chỉ ăn thịt bò không ăn đồ hộp, đương nhiên không biết."
Bàng Hạc Viên thấy hắn dầu muối không vào, thở dài nói: "Cậu nói lợi thế một chút đi."
Tào Hi: "Xây hạn ngạch mới của Đảng không phải là chuyện nhỏ, ông không cần về nhà thương lượng một chút ư?"
"Lớn hơn nữa cũng không lớn bằng Tổng Thống. Nếu như, lợi thế của cậu thực sự có ích như lời cậu nói vậy."
Tào Hi cười ngoắc ngoắc ngón tay với ông.
Bàng Hạc Viên đi cà nhắc tới gần...
Bàng Hạc Viên lúc trở về, đã là rạng sáng ba bốn giờ, trời bên ngoài còn đen, trong phòng đèn vẫn sáng. Vị trí của hai người nhà Bàng, Hà đã thay đổi một vòng, sắc mặt theo bóng tối càng ngày càng sâu.
Thấy Bàng Hạc Viên đi vào, tất cả mọi người trong phòng ngẩng đầu nhìn ông ta, vừa mong đợi ông ta mang đến tin tức tốt, lại có vài phần không dám tin tưởng.
Bàng Hạc Viên: "Người tập kích xe chuyên dụng của tôi vẫn chắc chắn là Tổng Thống? Phía Tổng Thống nói như thế nào?"
Người của Hà gia tức giận đập tay: "Đến loại thời điểm này, đảng Bảo Ích hết hy vọng, còn có thể nói như thế nào?"
Bàng Hạc Viên nghe không thích hợp: "Có ý gì?"
Người của Bàng gia thở dài: "Đảng Bảo Ích Đảng và đảng Thời Tiến âm thầm đạt thành hiệp nghị bí mật, bản thân Tổng Thống thẳng thắn hoài nghi ông tiết lộ cơ mật quốc gia, nhất thời xung động mới hạ lệnh đánh lén."
Bàng Hạc Viên ném xuống ý cười lạnh, ngồi xuống giữa bọn họ: "Hắn thay đảng Thời Tiến mang tiếng oan, bản thân có chỗ tốt gì?"
Người của Hà gia: "Có người nói người của Hoa gia có ý đồ bãi bỏ truy tố của đảng Bảo Ích."
Đây là dự định vứt xe bảo tường*, hy sinh hết một Tổng Thống, đổi lại kéo dài hơi tàn cho đảng Bảo Ích. [Chiến thuật cờ vua, vứt thứ quan trọng để bảo vệ thứ quan trọng hơn]
Một tiểu bối* Hà gia tức giận: "Tổng Thống thật không có khí phách. Đến loại thời điểm này, một mình người chết quá thê thảm, không bằng kéo mọi người cùng nhau xuống nước, rầm rầm rộ rộ!" [Người có vai vế nhỏ]
Những người khác không nói gì.
Suy bụng ta ra bụng người, thật sự tới loại thời điểm này, bọn họ đại khái sẽ làm ra lựa chọn như đảng Bảo Ích.
Đương nhiên, loại lựa chọn này đối với mình mà nói là tráng sĩ đoạn cổ tay*, bi tráng. Đối với đối thủ chính là dê con chịu tội thay, âm hiểm.
[Thành ngữ, tự mình cắt đứt cổ tay để ngăn độc không lây lan. Tương tự với hành động quyết đoán, không do dự]
Một trưởng bối Bàng gia nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể nói tài nghệ không bằng người. Chẳng qua chúng ta không phải là thua bởi Hoa Trường Lâm, mà là thua bởi Tào Nhϊếp năm đó. Gia gia tôi và cha tôi khi đó còn nói Tào Nhϊếp hồ đồ, bỏ qua Quốc hội Quốc chính đất nước tốt đẹp, chạy đi Quốc hội Lập pháp dưỡng lão, giờ nhìn lại, đơn giản là nhìn xa hiểu rộng! Đặt chân ở Quốc hội Lập pháp, mới thật sự là nơi không thua."
Tổng Thống mặc dù trên danh nghĩa là đứng đầu tối cao của Tinh tế liên hợp chủng quốc, thế nhưng dưới hắn ta, còn có ba Quốc hội lớn, theo thứ tự là Quốc chính, Lập pháp, Quân sự. Quốc hội Quốc chính là địa bàn Tổng Thống, mấy năm còn sống cuối cùng của Tào Nhϊếp, gần như đem nó biến thành độc đoán của Tào gia, đảng Thời Tiến danh tiếng không hai. Chỉ có điều khi trước lúc ông ta từ chức đột nhiên đem người Tào gia và thân tín xếp vào Quốc hội Lập pháp, từ từ bỏ qua chỗ ngồi của Quốc hội Quốc chính, lúc đó bị không ít người mu muội chế giễu thật lâu, giờ nhìn lại, hoàn toàn là phòng ngừa chu đáo tới cực điểm. Không thì, lấy những chuyện đã trải qua của Tào gia, về sau bồi dưỡng những người đó, không có khả năng còn bình yên vô sự chống đỡ tới giờ. Ghê tởm nhất chính là, mỗi lần người của Hoa gia lên làm Tổng Thống, thế lực của bọn họ ở Quốc hội Quốc chính sẽ thương gân động cốt, nhưng người của bọn họ lên làm Tổng Thống ư, tay lại duỗi không tới Quốc hội Lập pháp, đơn giản là chắc thua không lợi.
Quốc hội Quân sự là thế giới của Quân bộ, từ lúc Lâm Doanh mở ra Thượng tướng Thất tinh, sau đó đến Tưởng Hướng Lam bị cha vợ ám sát, đã không còn có người dám suy nghĩ lộn xộn.
Bàng Hạc Viên nhìn vẻ mặt chán nản của từng người một, chậm rãi mở miệng nói: "Không đến cuối cùng, ai cũng không thể xác định ai thua ai thắng."
Tổng Thống kết tội xét xử công khai tới trước thời hạn.
Mặc dù Trình Tụ và Tào Hi cống hiến rất nhiều cho ngày này, chẳng qua tới hiện giờ cũng chỉ là thuộc về anh hùng phía sau màn, cũng không được mời tới hiện trường đứng ngoài quan sát, chỉ có thể ở trên web vây xem.
Trang web chính thức phát sóng trực tiếp bắt đầu sử dụng bình luận giọng nói, vừa mở ra, là có thể nghe được một đám người liên tục chửi bậy, nhân viên quản lý cắt bỏ phiền tới mức chịu không nổi phiền, cuối cùng trực tiếp đem tắt giọng nói, giữ nguyên chữ viết đánh màn [3].
Giọng nói tắt đi trong nháy mắt, đánh màn giống như lũ trút, trong nháy mắt che mất hình ảnh.
Trình Tụ rất do dự, không biết mình nên nhìn dáng vẻ tàn tạ của Tống Thống trước, hay là nhìn người khác cách chức trước, vẫn là Tào Hi làm quyết định, đem đánh màn chặn lại. Lúc này, Tổng Thống đã ngồi trên ghế bị cáo, tiếp nhận một đám người chất vấn.
Biết đại khái nguỵ biện cũng không làm nên chuyện gì, Tổng Thống trở nên hết sức phối hợp, không chỉ thừa nhận tố cáo, còn chủ động thông báo phần tình tiết, điều này làm cho khán giả chờ nhìn hắn ta giãy dụa sắp chết hoàn toàn thất vọng, sức lực đánh chữ cũng không có lực "Cách cách cách" như trước.
Tổng Thống khai báo xong, án tử cơ bản đã định rồi, mời đến người làm chứng chỉ là vì theo trình tự, thế nhưng, lúc tổ trưởng tổ hành động đặc biệt Lợi Ý làm chứng, vụ án lại nổi lên biến hóa mới ——
Gã chỉ ra chứng cứ người xúi giục của vụ án cơ giáp tập kích và vụ án xe chuyên dùng Bàng Hạc Viên bị tập kích là Hoa Trường Lâm.
Lời vừa nói ra, bên trong sân xôn xao.
Lợi Ý còn lấy ra nhiều phần chứng cứ, bao gồm video đối thoại của gã và Hoa Trường Lâm, tuyến đường lái xe của Bàng Hạc Viên và vân vân.
Nồi trên người Tổng Thống được người dời đi hai cái, sắc mặt lại trắng hơn trước, nhìn qua dáng vẻ cũng có chút bị oan uổng sinh không thể yêu.
Ngay cả như vậy, vụ án tinh hệ Lại Đăng gϊếŧ người diệt khẩu hắn ta vẫn như cũ không chạy thoáng quan hệ, sau đó ở hiện trường và internet hỗn loạn một trận, Bồi thẩm đoàn vẫn như cũ lấy số phiếu lớn thông qua vụ án kết tội Tổng Thống.
Phó tổng thống mặc dù cũng là người đảng Bảo Ích, nhưng đảng Bảo Ích trước mắt còn chưa bị giải tán, căn cứ hiến pháp, ở trước khi bãi bỏ, hắn ta tạm thời thay thế chức Tổng Thống. Chẳng qua thời gian cũng cũng không bao lâu. Bởi vì Tổng Thống sau khi nhậm chức, huỷ bỏ chính quyền tiền nhiệm, cũng chính là tất cả thành viên nòng cốt của đảng Dân Thanh, thay toàn bộ người của mình, cho nên đảng Bảo Ích một khi giải tán, chỗ thuận lợi của Tổng Thống và quy định hiến pháp là thay Tổng Thống toàn bộ mất chức, các vị Tinh quốc sẽ triệt để suy đồi tới cục diện rắn mất đầu.
Vì thế, Quốc hội Quốc chính đang chuẩn bị khẩn cấp nghị án. Nếu là Quốc hội Quốc chính, như vậy đảng Dân Thanh lên ngôi đã là chắc chắn.
Trận tranh cử khôi hài này tạm thời hạ xuống màn che, mà ác mộng của gia chủ Hoa gia vừa mới bắt đầu.
Trình Tụ hỏi Tào Hi: "Rốt cuộc cậu cho Bàng Hạc Viên thứ gì?"
Lúc đầu, Tào Hi để Bàng Hạc Viên kề tai qua thầm thì, chỉ là một câu nói số tủ sắt và mật khẩu của ngân hàng Trung Ương. Rốt cuộc Bàng Hạc Viên từ trong ngân hàng lấy được cái gì, chỉ có bọn họ biết.
Tào Hi: "Một tờ lệnh điều động."
"Của ai?"
"Tổ hành động đặc biệt." Tào Hi nói, "Tôi đem binh sĩ hành động đặc biệt từ Quân bộ yêu cầu trở về, chỉ là vì ép anh xuất hiện. Tôi lúc đó nghĩ đơn giản, chỉ cần lộ diện, tôi liền đem lệnh điều động cho anh, cho anh đem đám trẻ hư hỏng kia dẫn trở về. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối chưa dùng tới."
Trình Tụ: "Lệnh điều động năm đó giờ còn có dùng?"
"Tôi không viết ngày ở trên tờ lệnh điều động kia." Tào Hi đáp, "Tôi không biết chừng nào thì anh trở về, nhưng tờ lệnh điều động này đích thật là thông qua Quốc hội Quốc chính cho phép. Bởi vì không có tiền lệ, cho nên có thể sử dụng hay không phải xem hai người. Một là Tổng Thống, thế nhưng sau khi Tổng Thống xuống đài, phủ Tổng Thống gặp phải thời kỳ không cửa sổ, lúc này Quốc hội Quốc chính định đoạt. Bàng gia nắm điểm này, không sợ Lợi Ý không đi vào khuôn khổ."
Trình Tụ hừ lạnh: "Sao hắn ta không muốn rút quân bộ về?"
Tào Hi cười nói: "Mấy năm nay tổ hành động đặc biệt ỷ vào "Thực thi không vi phạm pháp luật" diễu võ dương oai khắp nơi, làm mích lòng không ít người Quân bộ. Nếu như trở về..." Ở trước mặt Trình Tụ, hắn khó mà nói xấu Quân bộ, ậm ờ nói, "Đại khái cuộc sống không quá tốt."
Trình Tụ ở Quân bộ đợi lâu như vậy, rất rõ ràng "không quá tốt" của hắn ta chính là "Qua không được", thủ đoạn dặn vặt người của Quân bộ còn nhiều, căn bản không cần lên toà án, một phần của một phút cho mày sống không bằng chết. Y nói: "Hoa Trường Lâm không có tư cách hạ lệnh cho tổ hành động đặc biệt, tổ hành động đặc biệt thi hành mệnh lệnh không ở phạm vi của "Thực thi không vi phạm pháp luật" đi?"
Tào Hi: "Viện kiểm sát là phạm vi thế lực của Hà gia, hắn ta nói không tố cáo, ai có thể làm gì?"
Trình Tụ vẻ mặt khinh bỉ.
Tào Hi lập tức nói: "Tôi thẹn khi làm bạn với bọn chúng!"
Trình Tụ: "Không phải cậu dự định theo Chính trị sao? Nhựa đường đường cái cũng đổ lên."
Tào Hi: "Đó là vì khai sáng một vùng trời đất trong lành."
Trình Tụ ha ha mà nhìn hắn.
Tào Hi thở dài nói: "Anh cũng thấy đấy, tôi trước đây để lại bao nhiêu cục diện rối rắm." Hoa gia, Tào gia là hắn để lại, "Thực thi không vi phạm pháp luật" là hắn để lại, "Kế hoạch di dân" cũng là hắn để lại. Mặc kệ điểm xuất phát của hắn là gì, hiện giờ mấy thứ này khiến cho toàn bộ Tinh quốc một vùng chướng khí mù mịt cũng là sự thực không tránh được. Nếu như hắn nhắm hai mắt hai chân đạp một cái chết hẳn cũng đã nhắm mắt làm ngơ rồi, cứ một mực là hắn còn sống, như vậy, cục diện rối rắm của bản thân để lại, cho dù quỳ cũng phải thu dọn sạch sẽ.
Trình Tụ cũng không phải thật sự không đồng ý, thấy hiện trạng Tinh quốc, nói không một chút không đau lòng là giả. Nhưng y và Tào Hi không giống nhau, năm đó y đối với quốc gia cúc cung tận tụy, là quốc gia nợ y rất nhiều. Cho nên Tinh quốc nếu không tốt, y cũng không có cảm giác áy náy.
Y cảm khái: "Cho nên nói, bình thường phải đối đãi thật tốt, đỡ phải tới kiếp sau cũng sống không yên lòng."
Tào Hi: "..."
Hai nhà Hoa, Tào mắt thấy thế cục rất tốt trong nháy mắt chôn vùi, còn bồi thêm một gia chủ Hoa gia đi vào, mỗi một người đều gấp đến độ ngoài miệng nổi mục nước, hoảng sợ tới lòng chột dạ, đâu còn nhớ rõ bọn Tào Hi. Nhưng thật ra Bàng Hạc Viên còn băn khoăn giao ước, liên lạc nhiều lần, khuyên bọn họ không nên gấp gáp, hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Tào Hi đương nhiên không vội. Muốn hạn ngạch này là vì làm chuẩn bị sau này, nói đơn giản, chính là chiếm nhà vệ sinh trước qua mấy năm mới ị ra, việc khẩn cấp trước mắt, chính là tìm trường học trước.
So sánh vài nơi, cuối cùng là lựa chọn học viện Thanh Dương phụ Trung, Cao trung và Sơ trung cùng một nơi. Chờ Trình Tụ nghe xong kiểm tra nhảy lớp bước vào Trung học cơ sở, hai người có thể cùng nhau lên tan lớp cùng tan học rồi.
Hắn nghĩ rất tốt đẹp, nhưng có người không thể nào đồng ý phối hợp.
Trình Tụ: "Cũng không quá muốn đi học viện Thanh Dương."
Tào Hi thao thao bất tuyệt giới thiệu ưu thế quản lý trường học và lịch sử đã lâu của nó.
Trình Tụ: "Nói thật đi."
Tào Hi: "Hệ cơ giáp của học viện Thanh Dương là một trong học viện Quân sự tốt nhất, đừng thứ năm của Học viện toàn quốc, và cùng đẳng cấp với Đại học Thủ Đô. Hơn nữa Cao trung bà Sơ trung cùng một nơi, chúng ta có thể mỗi ngày cùng nhau đi học."
Trình Tụ: "Cám ơn cậu nói ra lý do tôi không muồn tới học."
Biết lấy lí thất bại, Tào Hi lấy lợi dụ: "Tôi mỗi ngày làm điểm tâm cho anh ăn."
"Tôi không phải Asmodeus, cậu cho tôi nhiều salad trộn hơn nữa tôi cũng sẽ không cảm kích."
[Asmodeus là con quỷ đại diện cho Lust (Du͙© vọиɠ) và là vua của các loài quỷ, được biết đến trong "Deuterocanonical Book of Tobit", trong đó ông là nhân vật chính phản diện và ông được một số người Kito giáo thời kỳ phục hưng xem là ông vua của 9 tầng địa ngục.
Và được miêu tả trên người còn có 2 đầu nữa: một đầu dê và một đầu ngựa.]
"Tôi đang học Tiramisu, sắp thành công."
"Cậu xác định sắp thành công?"
"Ở chỗ này có thể mua được rượu."
"..." Trình Tụ ngáp một cái, biểu thị không có hứng thú.
Tào Hi sử dụng ra đòn sát thủ: "Tôi để Vương Chấn mỗi ngày làm điểm tâm cho anh ăn."
Bàn chân nhỏ của Trình Tụ đập vài cái trên mặt đất, mới "miễn cưỡng" mà đáp ừng: "Nhìn ở trên phần cậu có thành ý như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý với cậu."
Tào Hi một chút cũng không vui.
"Lúc nào kiểm tra nhảy lớp?"
Tào Hi: "Anh trực tiếp tham gia kiểm tra nhập học đi. Chỉ cần thi qua kiểm tra nhập học, nhảy lớp không là vấn đề."
Trình Tụ gật đầu.
Y phối hợp như vậy hoàn toàn là vì Vương Chấn.
Tào Hi nghẹn khuất mà nói: "Cách khai giảng còn một đoạn thời gian, trước anh đi với tôi một nơi."
Trình Tụ kiên quyết biểu thị mình là một người có tiết tháo, không có khả năng người khác nói theo y liền theo. Y nói: "Quen biết nhau như vậy rồi, lệ phí di chuyển tôi giảm cho cậu mười hai phần trăm."
Tào Hi: "Nếu ra sân rồi, nội dung có thể phong phú hơn chút không?"
Trình Tụ: "Cùng ăn cùng uống, lúc ngứa da, còn cung cấp phục vụ đánh người."
Tào Hi cười nói: "Nghe rất làm cho người ta cảm động nha. Lúc ăn có thể hay không, ở bên cạnh không ngừng mà lặp lại Thomas."
Trình Tụ đáp: "... Có thể kiên trì bền bỉ mà làm người bình thường hay không, đừng lúc nào cũng ở giữa đường vứt bỏ."
Tào Hi: "Mỗi lần nghe được anh nói ba chữ này, phía sau tất nhiên kèm theo tên của tôi, rất thân mật."
Trình Tụ: "Tôi lần sau nói Tào Hi ẻo lả, cậu cũng sẽ cảm thấy rất thân mật."
Tào Hi nâng má, cười như không cười đưa mắt đánh giá y từ trên xuống dưới: "Tôi sẽ... Chứng minh bản thân tôi."
Trình Tụ: "Cậu càng nên khống chế bản thân cậu."
Tào Hi cười híp mắt: "Ở trước mặt người mình thích, người ta rất dễ biến thành cầm thú."
"Có tiến bộ, chờ chừng nào cậu trực tiếp thừa nhận mình chính là cầm thú, sẽ chứng minh sức sống của cậu hoàn toàn thăng hoa."
Mặc dù Trình Tụ nhìn thấy Tào Hi vẫn cứ kêu nghèo, thế nhưng mỗi lần lúc chịu chi, hắn bỏ tiền tuyệt đối không nương tay. Thông qua thế tiến công của Đô la, hắn rất nhanh trở thành học sinh chen vào Cao nhất của trường phụ Trung học viện Thanh Dương. Sau khi Trình Tụ thông qua kiểm tra nhập học, đã đi học Sơ nhất.
Cách khai giảng học kỳ còn một đoạn thời gian, hắn mang Trình Tụ ngồi phi thuyền đi tinh hệ Mỹ Nữ.
Tinh hệ Mỹ Nữ chỉ là tên tinh hệ, cùng giá trị nhan sắc của cư dân tinh hệ không hề liên quan. Trên thực tế, ở trên một trang web rơi tiết tháo nào đó, nó liên tục ba mươi năm nằm ở tinh hệ có giá trị nhan sắc đếm ngược.
Cũng không có thể trách bọn họ, tinh hệ Mỹ Nữ là tinh hệ lấy du lịch và mua sắm làm sản nghiệp chủ đảo, để tránh lượng người đi quá nhiều phá hư môi trường bản địa, chính phủ địa phương nghiêm ngặt khống chế nhân số đi vào tinh hệ mỗi ngày, đồng thời từ chối những tinh hệ khác di dân. Ở trong mắt dân bản xứ, bàn về "Anh hùng" Tinh quốc, chỉ có tinh hệ Trung Ương và bọn họ mà thôi. Hơn nữa tinh hệ Trung Ương có thể có được ưu ái của bọn họ, vẫn là chiếm tiện nghi của Thủ Đô tinh.
Trình Tụ đời trước chạy ngược chạy xuôi, hầu như dẫm khắp toàn bộ Tinh quốc, chỉ có tinh hệ Mỹ Nữ vẫn chưa có cơ hội tới. Lúc đáp xuống tinh cầu Hằng Nga của tinh hệ Mỹ Nữ, y bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn. Ngược lại cũng không phải ngạc nhiên kỳ lạ bao nhiêu, chỉ là xanh lam của nước, xanh biếc của núi rừng, cũng tươi đẹp sáng ngời thật giống như đổ vào thuốc màu, đẹp đến mức không chứa chút màu xàm.
Ngồi thuyền từ ngoài khơi lướt qua, có đám lớn cá đỏ đi theo dọc đường.
Tới trên đảo, Tào Hi đem Trình Tụ từ trên thuyền ôm xuống, tự hào giới thiệu: "Thích không?"
...
Trình Tụ nói hàm súc: "Đây là đảo hoang đẹp nhất tôi từng nhìn thấy, ngoại trừ tảng đá vẫn là cỏ dại, không gian tưởng tượng dư thừa một chút cũng không cho."
Tào Hi cười lấy ra điều khiển từ xa, ấn xuống một cái.
Một tòa căn cứ nhỏ đã từ dưới đất chậm rãi mọc lên.
——
[1] Đồng phục phòng ngừa bạo lực:
[2] Áo chống đạn:
[3] Đánh màn: khi đánh chữ, chữ sẽ xuất hiện trên màn hình.
———
Về vấn đề chia cấp học. Nguyên văn toàn là nói về cao trung và sơ trung. Sơ trung chia ra thành sơ nhất, sơ nhị, sơ tam, có thể hiểu là cấp 2 từ lớp 7 tới lớp 9, còn cao trung cũng chia thành cao nhất, cao nhị, cao tam là cấp 3 từ lớp 10 tới lớp 12. Tụ Tụ vào Sơ nhất tương đương lớp 7 của bên mình, Hi Hi thì Cao nhất tương đương lớp 10 bên mình. Và Theo mình tìm hiểu là như thế, không biết có gì sai không...