Chương 10: « Vĩ thanh »

“Tường Tường,ta hồi hộp quá~” Tuấn Tuấn dùng sức bắt bả vai Tường Tường,trải qua một năm cố gắng,hắn chính là liều cái mạng già này để học,tuy rằng điểm so với Tường Tường kém đi một khúc,nhưng là hắn vô cùng quả quyết tự nguyện viết tên vào toàn bộ khoa hệ của trường Đại học S,hắn phải vào khoa hệ,chỉ cần cùng Tường Tường chung một trường là tốt rồi.

“Bây giờ hồi hộp cũng vô dụng,” Tường Tường ngồi trước máy tính đưa khảo chứng cùng dãy số thẻ chứng minh vào tra bảng đơn, “Ân~~”

“Ân?” Đâu có ai mà xem bảng xong đáp lại chỉ là ân…… “Ân cái gì,vào được không?”

Tường Tường nhướng mày: “Y khoa Đại học S,tất nhiên sẽ vào được.”

Thật không hỗ danh là Tường Tường nhà hắn,Tuấn Tuấn khẩn trương nắm chặt bả vai của Tường Tường,thanh âm liên tiếp run lên: “Ta đâu ta đâu?”

“Đâu có biết,đang tra.” Còn hơn cả bản thân,Tường Tường còn lo hơn cả Tuấn Tuấn,còn kém căng thẳng há mồm khí lên. “A,vào ── vào ~~”

“Oa……Thật tốt quá!” Tuấn Tuấn vui vẻ nhảy dựng lên, “Đã nói ta đây là nam nhân có văn có võ,thi vào được một gã trường học là không làm khó được ta……” Thật tốt quá,thật sự rất tốt!

Tuấn Tuấn ôm Tường Tường hôn xuống rất nhiều lần.

Sau khi vui mừng qua,Tuấn Tuấn mới nghĩ đến: “Mặt trên có ghi ta vào môn gì không?”

A,vui quá nên đã quên chú ý……Tường Tường một lần nữa chú ý huỳnh mạc,nhìn không hoàn hảo,ánh mắt thiếu chút nữa lồi ra ── thật đáng sợ!

“Làm ma trang thần bí a,” Tuấn Tuấn nhân lúc cai đầu dai đi qua, “Rốt cuộc người ta môn ──”

Không có khả năng,sau khi Tuấn Tuấn thấy rõ liền hét lên: “Môn Trung văn!Chết mất~~”

Tường Tường bất đắc dĩ nâng cằm,không thể tưởng tượng nỗi Tuấn Tuấn tay ôm thi từ Trung Quốc,miệng đọc chi,hồ,giả,dã bộ dáng tao nhã đi bộ ở vườn trường,thật sự là quá đáng sợ.

(Ellie: Cái tội anh ghi tên mình vào toàn bộ khoa hệ,bây giờ người ta cho anh học văn than cũng vô dụng =]]z)

~Hoàn~