Lão Tứ Là Thiên Tài

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn là nhạc sĩ luôn tùy hứng làm theo ý mình, chẳng những có toàn ý xấu ùn ùn, còn thường thường đi quá giới hạn trong công việc, lớn mật khiêu chiến những nhạc sĩ chuyên nghiệp khác. >Những sáng tác  …
Xem Thêm

” Vì sao?”

” Anh chán ghét bệnh viện.”

Lăng Vị Ương thật sự là sắp bị hắn làm cho bốc hỏa, cũng không phải con nít thế nhưng nói ra đáp án đáng xấu hổ như vậy!

” Anh thật sự là đầu cháy hỏng rồi chứ gì?” Nàng giận trừng mắt nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng nói.

” Bên ngoài có tủ lạnh, bên trong có đá lạnh, em giúp anh làm túi đá chườm lên trán, lập tức liền hạ sốt.” Hắn khàn khàn nói.

” Nếu đơn giản như vậy, thế giới này sẽ không cần thuốc hạ sốt, chỉ cần có đá lạnh là đủ rồi!” Nàng vẫn như cũ trừng mắt nhìn hắn, châm chọc khıêυ khí©h trả lời, giây tiếp theo đã thấy hắn nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt thống khổ khó chịu.

Đáng giận! Nàng thầm rủa một tiếng, nhất thời nhớ tới hắn đang là bệnh nhân đang sốt cao, vì thế không dám chậm trễ kéo dài thời gian cùng hắn tranh chấp nữa, vội vàng xoay người đi ra bên ngoài tìm tủ lạnh, lục bên trong lấy ra mấy cục đá, tìm thêm túi plastic cùng một cái khăn mặt, làm một cái túi đơn giản giúp hắn hạ nhiệt độ.

” Thật thoải mái.” Khi đá chườm đặt lên cái trán nóng, hắn liền khàn khàn thở dài ra tiếng.

” Anh chừng nào thì bắt đầu không thoải mái?” Nàng hỏi hắn. ”Đã uống thuốc hay chưa?” Về phần có hay không đi bệnh viện? Vấn đề này sẽ không hỏi nữa.

” Buổi sáng yết hầu đã không ổn lắm, mới ăn một chút thì thấy đau.”

” Nếu buổi sáng liền cảm thấy không thoải mái, vì sao không tới thầy thuốc xem?” Nàng không khỏi nhắc đi nhắc lại, nhìn thấy hắn trong nháy mắt liền nhanh ngậm miệng giống như tự biết đuối lý.

” Lăng tiểu thư, tôi mua thuốc về rồi đây.”

Người chưa tới, tiếng tới trước, Trác Tuyệt Phong thanh âm đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào, Lăng Vị Ương nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ước chừng đợi năm giây sau mới nhìn thấy anh ta xuất hiện.

” Anh đã trở lại là tốt rồi, hắn đã tỉnh, giao cho anh chiếu cố đi.” Lăng Vị Ương hướng anh ta nói xong, cầm lấy ví đặt ở một bên liền chuẩn bị rời đi.

Dù sao tình trạng Hạ Tử Dược hiện tại thì không thể cùng nàng nói chuyện được.

Hơn nữa quan trọng là nếu tiếp tục ở bên hắn cư xử bốc đồng giống đứa trẻ con bốc đồng, nàng sợ chính mình sớm hay muộn sẽ nhéo lỗ tai hắn, đem hắn trở thành đứa nhỏ không nghe lời mà giáo huấn, cho nên tốt nhất vẫn là nhắm mắt làm ngơ.

” Chờ một chút, cô muốn đi đâu?” Trác Tuyệt Phong một phen giữ chặt móc treo ở ví của nàng, bối rối hỏi.

” Về nhà.” Nàng đương nhiên trả lời.

” Cô không thể đi!” Anh ta kích động nói.

Lăng Vị Ương chỉ cảm thấy khó có thể tin được. ”Trác Tuyệt Phong tiên sinh –”

” Vợ tôi vừa mới gọi điện thoại nói sinh khó, tôi không có biện pháp ở lại, phải lập tức đi tới bệnh viện ngay. Đây là thuốc hạ sốt, thuốc đau đầu, thuốc cảm, toàn bộ giao cho cô.” Anh ta phiền não đem chỗ thuốc vừa rồi đi mua đưa hết cho nàng trong lòng áy náy, sau còn nói thêm:” Tử Dược cũng giao cho cô, tôi phải đi, phiền cô giúp đỡ, xin chào.”

Nói một chuỗi hết lời, anh ta lại lần nữa xoay người chạy vội đi.

” Này! Trác Tuyệt Phong! Này!” Lăng Vị Ương ngây người một chút, vùng dậy đuổi theo, ở phía sau lớn tiếng gọi, không nghĩ tới anh ta lại mắt điếc tai ngơ, đảo mắt đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang.

Nàng khó có thể tin tất cả, không rõ sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?

Nàng không phải chỉ cần tới gặp mặt hắn, nghe hắn nói một chút sau là có thể bỏ đi hay sao? Kết quả vì sao biến thành ở lại chiếu cố hắn đang bệnh?

Rốt cuộc ai có thể nói cho nàng vì sao?

Hít sâu vài cái, Lăng Vị Ương nhận mệnh xoay người trở về phòng làm việc Hạ Tử Dược, đi đến bên người hắn, mà hắn giống như cảm giác được nàng bước đến, chậm rãi mở to mắt, nhìn chăm chú vào nàng.

” Em nếu như đã nói muốn về nhà thì trở về đi, anh ở một mình cũng sẽ không chết được đâu.” Hắn bệnh mệt mệt nói.

Nghe vậy, nàng không tự chủ được nhíu mày.

” Muốn hay không em liên lạc người nhà của anh?” Nàng đi tới phía trước, nhất định tìm ai đó đến chiếu cố hắn mới được.

” Ba mẹ anh không ở trong nước.” Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt không thoải mái.

” Nhị ca, Tam ca của anh đâu?” (Sia: Ông Đại ca thì đang hưởng tuần trăng mật rất zui zẻ mà ^^)

” Nếu xác định anh thật sự chỉ còn một hơi, bọn họ lúc ý mới đến.” Hắn miễn cưỡng nói.

” Huynh đệ các anh cảm tình không tốt như vậy sao?” Nàng nhíu mày, nói. Ở hôn lễ đại ca hắn thật nhìn không ra nha?

” Tốt lắm, cho nên bọn họ tin tưởng vững chắc anh không có khả năng sẽ bị một bệnh cảm mạo nho nhỏ đánh bại. Nếu không chết được, cần gì phải tới?”

Lăng Vị Ương không chống đỡ nổi nên chẳng nói gì. Đây là kiểu ăn khớp gì vậy nha?

” Kia……” Nàng do dự một chút, tận lực không cho thanh âm chính mình biểu lộ cảm xúc gì,” Bạn gái đâu? Muốn hay không em gọi báo bạn gái anh?”

” Anh không có bạn gái.” Hắn nhắm mắt lại nói.

Lăng Vị Ương thoáng chốc nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa là kinh hô ra tiếng, may mắn đúng lúc nhịn xuống, cũng may mắn hắn thủy chung nhắm mắt lại, nếu không nhất định sẽ nhận thấy được dáng vẻ không thích hợp của nàng.

Nhưng là hắn – không có bạn gái?

” Là nhiều người lắm nên không biết báo với ai, hay là thật sự không có?” Nàng lấy ngữ khí nói giỡn hỏi hắn.

” Không có.” Hắn trả lời.

” Làm sao có thể?” Lúc này, nàng không thể tin bật thốt lên.

Hắn đột nhiên mở to mắt nhìn thẳng nàng, làm cho trái tim nàng khẩn trương thiếu chút nữa không nhảy lên tận yết hầu thôi.

” Em hiện tại muốn cùng anh thảo luận chuyện này sao?” Hắn vẻ mặt cực mệt mỏi nhìn nàng, có chút không kiên nhẫn hỏi.

Lăng Vị Ương ngốc sửng sốt một chút, nhịn không ược ở trong lòng mắng chính mình.

Không phải lúc. Nàng thế nhưng quên hắn là bệnh nhân đang phát sốt, còn dư sức cùng hắn nói chuyện linh tinh, việc nàng nên làm hiện tại là làm cho hắn nhanh nhanh uống thuốc, ngủ cho tốt mới đúng.

” Anh đã ăn bữa tối chưa?” Hít sâu một hơi, nàng ôn nhu hỏi hắn.

” Không có. Cơm trưa cũng chưa ăn.”

Mày nàng nhíu hạ, cố gắng hồi tưởng vừa rồi trong tủ lạnh có thực phẩm gì có thể nấu cho hắn ăn chút chút để uống thuốc, nhưng trong ấn tượng ngoài đồ uống, hình như không có cái gì khác.

Khu vực quanh đây nàng không quen, ngay cả muốn tìm cửa hàng tiện lợi cũng không biết mất bao lâu mới tìm được đến.

” Anh có biết gần đây có cửa hàng tiện lợi nào không? Bụng rỗng mà uống thuốc sẽ không tốt đâu, anh ăn trước gì đó rồi hãy uống thuốc.” Nàng phiền não nhìn hắn nói.

” Trên lầu.” Hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, giống như thật sự thực không thoải mái.

Nhưng là……

” Trên lầu có cửa hàng tiện lợi?” Nàng vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.

” Nhà của anh ở trên lầu, có thức ăn.” Hắn lại lần nữa mở to mắt, giải thích đơn giản, sau đó từ từ dựa vào sô pha ngồi dậy.

” Anh muốn làm gì?” Nàng có chút lo lắng hai tay dìu hắn.

” Lên lầu.”

Bộ dáng hắn thoạt nhìn có thể ngất bất cứ lúc nào, làm cho nàng có chút không tán thành.” Nếu anh không ngại, đưa cho em chìa khóa nhà, em đi lên giúp anh lấy là được.”

” Cần vân tay của anh.” Hắn nói đơn giản, tiếp theo liền dựa vào lưng ghế, suy yếu đứng lên khỏi ghế.

Khoa học kỹ thuật có điểm này làm người ta chán ghét. Lăng Vị Ương vụиɠ ŧяộʍ oán thầm, không còn cách khác chỉ có thể tiến lên đem bả vai mình cho hắn mượn đỡ, sau đó nâng hắn đi ra phòng làm việc, vào thang máy lên lầu.

Văn phòng hắn ở tầng 4, nhà ở tầng 18 cùng tòa nhà đã không hoàn toàn có xa cách, giống như đem những vách tường bên trong tất cả đều xoá sạch, một lần nữa thiết kế quy hoạch không gian chia tách quá giống nhau.

Thêm Bình Luận