” Đúng. Cho nên cô làm ơn, mời cô cần phải giúp việc này.”
” Anh trước kia đều luôn uy hϊếp người khác sau mới nói lời nói thật sao?” Lăng Vị Ương không khỏi trào phúng nói. Hai người kia đều có vấn đề, khó trách lại trở thành đồng bọn.
” Thật có lỗi, tôi cũng thật là bất đắc dĩ, xin thứ lỗi.”
Tim một phút đập trăm nhịp gấp, lòng bàn tay còn khẩn trương đổ mồ hôi.
Lăng Vị Ương phi thường chán ghét chính mình giờ phút này, nàng không hiểu mình vì sao lại khẩn trương như vậy? Chỉ cần đem hắn trở thành bằng hữu bình thường nhiều năm không gặp mà đối đãi, không phải tốt lắm sao? Nàng rốt cuộc đang khẩn trương cái gì?
Chẳng lẽ việc cách đây mười năm, chẳng lẽ trải qua gặp nhau lần trước, nàng cùng hắn nhắc đến bạn trai của nàng, hắn lại hoàn toàn không nói năng gì, nàng còn có mơ ước cái gì với hắn sao? Quả thực quá giống kẻ ngu ngốc mà.
Bình tĩnh một chút, Lăng Vị Ương. Nàng nói chính mình.
Chuyện quá khứ đều đã qua đi, ngươi sớm không hề còn là như trước kia ngượng ngùng, bởi vì đeo niềng răng, ở trước mặt hắn là thiếu nữ xuẩn ngốc không tự chủ được luôn huyên náo đùa giỡn. Hiện tại ngươi là cô gái hai mươi tám tuổi trưởng thành đầy nữ tính, xinh đẹp mê người, không cần phải vì hắn tỏa sáng mà liền mất đi tin tưởng chính mình, lại biến trở về cô gái xuẩn ngốc năm đó.
Cho nên, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu mà bước đi tiêu sái !
Chỉ cần làm rõ ràng hắn rốt cuộc muốn làm sao, hoặc muốn nói nàng cái gì, lập tức có thể cách xa.
Nàng nhớ rõ lần trước hắn nhắc tới có chuyện muốn nói cùng nàng, khi đó nàng lại vội vã muốn chạy trốn xa hắn, không cho hắn có cơ hội nói, có lẽ chính là như vậy hắn mới muốn tìm nàng.
Sớm biết rằng hắn sẽ dùng chiêu này, lần trước nàng tái mặt như đứng đống lửa như ngồi đống than, cũng sẽ nhẫn nại nghe hắn đem nói cho hết lời, bởi vậy hôm nay nàng cũng không cần cùng hắn gặp mặt. Thật sự là hối hận không kịp.
Nhưng thôi quên đi, chỉ cần qua hôm nay, chắc chỉ cần vài phút quá lắm hơn mười phút thì hết thảy là có thể khôi phục giống mười năm qua đến nước giếng không phạm nước sông, hai người đều có cuộc sống riêng.
Cho nên nhất định phải chịu đựng hắn, cho dù không thể khống chế phản ứng sinh lý của chính mình, ít nhất biểu tình ở trên mặt cùng hành vi cử chỉ nàng đều phải biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, tuyệt đối không thể làm cho hắn nhận thấy được một tia quái dị, tiến tới sinh ra hoài nghi.
Đang suy tư, Lăng Vị Ương hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc chính mình xong, mới lẳng lặng theo Trác Tuyệt Phong đi lên tầng hướng phía cuối hành lang tối, phòng làm việc riêng của Hạ Tử Dược.
” Phiền cô trước tiên ở nơi này chờ một lát.” Trác Tuyệt Phong dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói.
Nàng cũng dừng bước theo, gật đầu.
Anh ta xoay người tiếp tục đi đến phía trước, biến mất vào trong phòng có cánh cửa cách âm kia cách nàng không đến hai mét.
Nàng sở dĩ biết đó là phòng cách âm, là vì vào thời điểm mở cửa, âm nhạc bên trong truyền ra quá lớn làm cho nàng nhíu mày, nhưng khi cửa đóng, bốn phía liền lại khôi phục yên tĩnh.
Nàng thật sự rất ngạc nhiên, người kia có phải thường thường đều đem âm nhạc chơi lớn tiếng như vậy hay không? Hắn không sợ tai điếc sao?
” Lăng tiểu thư!” Trác Tuyệt Phong vừa bước vào đột nhiên lại lao ra với vẻ mặt kích động, dọa nàng một cú sốc.
” Làm sao vậy?” Nàng sanh mắt hỏi.
” Tử Dược phát sốt.”
” Cái gì?” Nàng ngây người ngẩn ngơ.
” Tử Dược nóng đỏ cả mặt, đầy người là mồ hôi mà mê man ở ghế sô pha, kêu như thế nào đều vẫn bất tỉnh. Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Khúc nhạc ngày mai phải giao, kết quả hắn hiện tại lại bất tỉnh nhân sự…… Ta sắp nổi điên! Ta sắp nổi điên!” Trác Tuyệt Phong nắm tóc, giống như ngồi trên chảo nóng, vừa đi tới đi lui vừa kêu.
” Hắn bệnh đến hôn mê mà anh thế vẫn còn lo lắng khúc nhạc? Anh rốt cuộc có phải người hay không nha?” Lăng Vị Ương khó có thể tin, rống giận, vừa tức giận lại sốt ruột một tay đẩy anh ta đang chặn đường, hoả tốc vọt vào trong phòng.
Trong phòng có rất nhiều máy móc điện tử, tựa như thường thấy phòng âm nhạc chuyên nghiệp như vậy trên TV, nhưng nàng căn bản là không có tâm tình đối với chúng nó, liếc mắt xem một cái, một lòng thầm nghĩ chạy nhanh tìm được bệnh nhân phát sốt đến hôn mê kia.
Ở nơi nào? Ở nơi nào?
Nàng sốt ruột đầu chuyển động hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn một hồi rốt cục ở bên trong ghế sô pha ở góc phòng, thấy người nam nhân một phút đồng hồ trước chính mình còn tự ti, e sợ gặp.
” Hạ Tử Dược.” Nàng bước nhanh chạy đến bên hắn, ngồi xổm xuống vươn tay ra đặt lên trán hắn đo độ ấm.
” Sốt cao quá!” Nàng nhịn không được hô nhỏ ra tiếng, đồng thời phát hiện hắn thật sự chảy thiệt nhiều mồ hôi.
” Hạ Tử Dược? Hạ Tử Dược?” Tay nàng vỗ nhẹ vào người hắn phát sốt mà đỏ hồng cả mặt, ý muốn gọi hắn tỉnh lại, nhưng hắn không có phản ứng gì.
” Hiện tại làm sao bây giờ?” Không biết khi nào Trác Tuyệt Phong đi đến bên người nàng hỏi.
” Hắn phải đến bệnh viện khám.” Nàng quyết định thật nhanh.
” Bệnh viện? Nhưng là hiện tại bệnh viện đều nghỉ làm việc.”
” Còn có phòng cấp cứu nha!”
” Nhưng nếu hắn thật sự đi bệnh viện, ngày mai phải giao khúc……” Trác Tuyệt Phong do dự nói.
” Rốt cuộc là khúc nhạc quan trọng hay là thân thể hắn quan trọng?” Nàng quát giận không thể át một phen nhéo anh ta sao không biết lo nghĩ.
Trác Tuyệt Phong kinh ngạc một chút, bởi vì khí lực của nàng thật lớn, bị nàng quát mắng như vậy, anh ta thiếu chút nữa sẽ mất đi cân bằng, ngã gục.
” Tôi biết thân thể Tử Dược có vẻ quan trọng, nhưng hắn đời này ghét nhất chính là đi bệnh viện tiêm, nếu hắn tỉnh lại phát hiện chính mình nằm ở trong bệnh viện, tôi nhất định sẽ bị hắn đánh chết.” Anh ta giải thích.
” Đã nói là tôi đưa hắn đi.”
” Vấn đề là thời điểm hắn tỉnh lại, người đối mặt hắn tức giận là tôi nha.” Trác Tuyệt Phong vẻ mặt lo lắng. ”Không được, tôi còn có vợ con mẹ già phụng dưỡng, tuyệt đối không thể bị đánh chết…… Cho nên cô giúp tôi chiếu cố hắn một chút, tôi đi mua thuốc đợi chút sẽ trở lại.” Nói xong, hắn lập tức xoay người chạy vội đi.
” Này! Trác Tuyệt Phong! Này –” Lăng Vị Ương ngạc nhiên đứng dậy kêu lên, cũng đã gọi tiếp mà thân ảnh kia không trở về, sớm biến mất ở ngoài cửa.
Đáng giận! Như thế nào lại có người như vậy nha? Trác Tuyệt Phong chạy mất, dựa vào một mình nàng căn bản là không chống đỡ Hạ Tử Dược dậy nổi, càng đừng nói d뮠hắn ra bên ngoài đi bắt tắc xi đến bệnh viện, không còn đường nào khác ngoài gọi xe cứu thương hay sao?
Nàng nhăn mày suy tính, xoay người đem tầm mắt lại nhìn phía ghế sô pha, rõ ràng vừa rồi phát hiện nam nhân bất tỉnh lúc nãy như thế nào đã mở hai mắt.
” Hạ Tử Dược? Anh có khỏe không? Nhận ra em là ai không?” Nàng chạy nhanh ngồi bên người hắn, lo âu nhìn hắn hỏi.
” Lăng…… Vị Ương.” Hắn suy yếu đáp, thanh âm nhỏ và khàn khàn.
Nàng gật đầu, ít nhất xác nhận hắn thần trí vẫn rõ ràng.
” Anh đang sốt, phải đến bệnh viện khám mới được.” Nàng nói cho hắn. ”Anh có thể ngồi dậy hoặc đứng lên được không? Anh gượng dậy một chút em mới có biện pháp dìu đỡ đưa anh đến bệnh viện.”
” Không cần…… Đi bệnh viện.” Giọng nói hắn mơ hồ.
” Anh không đi bệnh viện là muốn đem đầu cháy hỏng rồi chứ?” Nàng nhịn không được sốt ruột hướng hắn gầm nhẹ, hai tay kéo đỡ muốn hắn ngồi dậy dựa vào sô pha.
Hắn sao lại một chút ý nguyện hợp tác đều không có, làm cho nàng bởi vì không có đủ sức mà hết đường xoay xở.
” Hạ Tử Dược!” Nàng nghiến răng nghiến lợi rống hắn.
” Anh không cần đi bệnh viện.” Hắn lại nói lần nữa, thân thể vẫn như cũ vô lực, nhưng ngữ khí kiên trì hơn so với trước.