Lão Tứ Là Thiên Tài

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn là nhạc sĩ luôn tùy hứng làm theo ý mình, chẳng những có toàn ý xấu ùn ùn, còn thường thường đi quá giới hạn trong công việc, lớn mật khiêu chiến những nhạc sĩ chuyên nghiệp khác. >Những sáng tác  …
Xem Thêm

” Đương nhiên là cảm tạ anh.” Hắn dõng dạc nói tiếp, làm nàng ngăn không được cười nhẹ ra tiếng.

” Cám ơn anh yêu em.” Nàng nói.

” Không khách khí.”

” Cũng cám ơn anh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, nào là lấy em trai ra uy hϊếp em, làm em không cách nào khác chỉ có thể ngây ngốc trúng kế, cho anh tùy nghi xử lý.” Nàng vừa cười vừa nói, chính là muốn hắn xấu hổ một chút, không dự đoán được hắn lại vẫn có thể nói tiếp –

” Không khách khí.” Ngữ khí hắn mang vẻ đương nhiên.

Nàng lại nở nụ cười, nam nhân này thật sự có da mặt quá dày nha.

Nhưng là người như thế, hắn tài năng sống được và làm theo ý mình, tự do tự tại như vậy không phải sao? Trọng điểm là hắn cũng có như ngày hôm nay.

” Đừng cười, nên ngủ đi, em ngày mai không phải còn muốn đi làm sao?” Nói xong, hắn nhẹ nhàng mà gỡ nàng ra, giơ tay tắt đèn ở đầu giường. Hắn nằm yên xuống mới lại đem nàng ôm vào trong lòng. “Ngủ đi.”

” Ân.” Ôm hắn, nàng thỏa mãn nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

*****

” Vị Uơng, em yêu……”

” Ân?”

Trong lúc ngủ mơ, Lăng Vị Ương hình như nghe thấy có người gọi nàng, nàng vẫn nhắm mắt, mơ mơ màng màng lên tiếng, cảm thấy thanh âm kia còn nói thêm gì đó, nàng lại không nghe cẩn thận. Nàng buồn ngủ cực kỳ mà nằm trên chiếc giường mềm mại, làm cho nàng lại nhanh chóng chìm vào trong giấc mơ.

Khi tỉnh lại lần nữa, nàng cảm thấy mệt mỏi, không giống như vừa ăn no đã ngủ, ngược lại như là ngủ mới ít lâu đã đột nhiên bị đánh thức. Nhưng phóng mắt nhìn bốn phía cũng đều là một mảnh yên tĩnh.

Không có người đánh thức nàng nha, vì sao nàng vẫn cảm thấy còn ngủ không đủ? Cảm thấy mệt mỏi dã dời?

Miễn cưỡng nằm ở trên giường, nàng nhắm mắt lại nghĩ về vấn đề này, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua cùng Hạ Tử Dược cho tới nửa đêm…… Nhất định là nguyên nhân này mới có thể làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, như là ngủ không no giấc.

Về sau nàng nên nhớ kỹ, không thể cứ tiếp tục như vậy.

Tưởng có thể tiếp tục ngủ ngon nha, đáng tiếc không được, nàng cũng nên rời giường chuẩn bị đi làm.

Hiện tại mấy giờ rồi? Không có nghe chuông đồng hồ báo thức vang lên, hẳn là còn sớm đi? Hay nói cách khác chắc nàng chỉ ngủ bốn, năm tiếng mà thôi, đương nhiên sẽ mệt nha.

Thở ra một hơi thật sâu, nàng bắt chính mình mở to mắt, ngồi dậy trên giường, sau đó nàng bỗng nhiên phát hiện người ngủ bên cạnh nàng không thấy đâu.

Hắn đã rời giường? Tại sao lại sớm thế? Hắn rõ ràng ngủ ít hơn nàng, như thế nào sớm như vậy liền rời giường đâu? Sẽ là vì chuyện gì?

Mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu, nàng nghiêng người xuống giường, tầm mắt tự nhiên hướng đến chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đang nhìn con số hiện lên trên màn hình, nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời bị dọa ngây ngốc cả người.

Nàng nhanh chóng đưa tay đem đồng hồ báo thức đến trước mắt xem lại cẩn thận, chỉ thấy đúng con số kia hiện lên. Đồng hồ thật hiện số 12:03.

Là Hạ Tử Dược giỡn chơi trêu đùa nàng sao? Hay hiện tại thật là hơn mười hai giờ trưa? Nàng không có khả năng ngủ thẳng một mạch đến mười hai giờ giữa trưa còn cảm thấy mệt nha?

Nàng vội vàng đem đồng hồ báo thức trở lại đầu giường, mặc quần áo vào, chạy ra phòng khách nhìn đồng hồ bên ngoài này.

Mười hai giờ năm phút, nàng không nhìn lầm, cho dù nàng thực sự nhìn lầm thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời chính giữa ngày sáng ngời cũng chứng minh hiện tại đúng đang giữa trưa.

Tại sao có thể như vậy đây? Nàng làm sao có thể ngủ như vậy, người cũng không phải bị hóa thành heo chứ?

Nàng kiệt sức mà khóc không ra nước mắt, khi đó cửa phát ra một tiếng “Khách” rồi mở ra. Nàng quay đầu nhìn chỉ thấy Hạ Tử Dược mang theo một cái túi giấy đi vào trong nhà, thấy nàng liền mỉm cười.

” Em tỉnh rồi.” Hắn nói.

” Có phải anh tắt đồng hồ báo thức của em đi hay không?” Nàng nhịn không được nhíu mày hỏi hắn.

” Là anh tắt đi, bởi vì nó đánh thức anh, nhưng em vẫn không tỉnh dậy.” Hắn đóng cửa nhà, đi đến trước mặt nàng, đưa tay dò xét độ ấm cái trán của nàng, vẻ mặt lo lắng ngóng nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

” Vì sao hỏi như vậy?” Lăng Vị Ương trừng mắt, khó hiểu nhìn hắn.

” Bởi vì em thoạt nhìn mệt chết đi, mà buổi sáng không chỉ có đồng hồ báo thức kêu, cả anh cũng gọi mà em vẫn không tỉnh.” Lông mày hắn nhanh nhăn lại, nói. “Như thế này thì ăn xong cơm trưa, chúng ta sẽ đi bệnh viện khám.”

” Làm chi đi bệnh viện? Em cũng không có bệnh gì.” Nàng sợ run một chút, vội vàng mở miệng nói.

” Không có việc gì sao mê man kêu không tỉnh dậy?” Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói.

Lăng Vị Ương không chống đỡ nỗi chẳng nói gì, bởi vì nàng cũng hiểu được chính mình hình như có điểm là lạ, nhưng còn không biết được là ở đâu quái lạ.

Nhưng chẳng hiểu chẳng rõ như vậy đi khám bác sĩ, thế phải khám khoa nào nha? Hơn nữa bác sĩ nếu hỏi nàng làm sao, nàng cũng trả lời không biết, như vậy thật sự không ổn.

” Để em nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng ngày mai nếu còn cảm thấy là lạ thì đi khám được không?” Nàng ôm lấy cánh tay hắn, đến bên cạnh người hắn làm nũng nói.

” Không được.” Hắn nghiêm chỉnh cự tuyệt.

” Nhưng em ngay cả chính mình tại sao không thoải mái cũng không biết, đi bệnh viện anh muốn em đến khoa nào khám?” Nàng bĩu môi nói.

” Trước tiên kiểm tra qua một lượt, xác định vấn đề ở đâu thì đi khám khoa ấy.” Hắn không chút do dự đáp.

Lăng Vị Ương ngây người ngẩn ngơ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn. “Anh bình thường không phải ngay cả bệnh viện đều không đi, sao biết mấy việc này?”

” Vì em, còn có chuyện gì làm khó được anh? Anh sẽ cho em biến thành một tình nhân vô địch.” Hắn thâm tình chân thành nói với nàng.

Nàng không tự chủ được mặt đỏ lên, nhẹ nhàng mở to mắt liếc hắn một cái. Hắn không e lệ, nhưng nàng cũng không phải không biết xấu hổ.

” Ăn cơm đi. Mấy người dưới lầu có hảo tâm gọi hai phần cơm hộp cho chúng ta, em xanh xao thế nếu không muốn ăn thì đừng ăn, chúng ta ra ngoài ăn cũng được.” Hắn đưa tay để túi lên chiếc bàn trong phòng khách, đem hai phần cơm hộp ra khỏi túi rồi mở cho nàng xem.

Lăng Vị Ương tiến lên vài bước, mùi đồ ăn đột nhiên xông vào mũi, nàng đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, lúc đó cũng nôn khan ra.

” Nôn!”

” Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hạ Tử Dược bị hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng.

Lăng Vị Ương muốn lắc đầu, nhưng một trận buồn nôn khác càng trào lên tận cổ khiến nàng phản xạ liền che miệng lại, đẩy hắn ra, xoay người chạy vội đến WC.

” Nôn! Nôn!” Nàng ôm bồn cầu nôn như điên, đem tất cả cái gì còn sót lại phun ra hết, mới cảm thấy hình như tốt hơn một chút, mặc dù toàn thân vô lực như trước.

” Em yêu?”

Nghe thấy thanh âm của hắn, nàng quay đầu nhìn lại, vốn định mỉm cười với hắn để cho hắn biết mình vẫn ổn, không biết ngược lại bị sắc mặt hắn tái nhợt lo lắng dọa nàng tim đập nhanh hơn.

” Anh sao thế này? Làm sao không thoải mái?” Mặc dù chẳng còn mấy sức lực, nàng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người hắn, đỡ lấy hắn sốt ruột hỏi.

Hắn trừng mắt nhìn nàng, thoạt nhìn có điểm bị dọa ngây cả người.

” Những lời này anh hỏi em mới đúng, em sao lại thế này? Vì sao nôn? Tại sao không khỏe?” Hắn đột nhiên hoàn hồn, một tay khẩn trương nâng cánh tay của nàng còn tay kia đặt nhẹ lên lưng nàng, mặt trắng không còn chút máu vẫn nhìn chằm chằm nàng hỏi, âm điệu không tự giác run run.

” Em không sao.” Nàng yếu ớt cười.

” Không có việc gì sao nôn như vậy?” Hắn tức giận nói, tiếp theo đột nhiên xoay người, đưa tay bế lấy nàng.

” A!” Nàng kêu sợ hãi một tiếng, phát hiện hắn bế nàng về phía cửa nhà, nàng vội vàng mở miệng kêu lên: “Anh muốn làm chi, Tử Dược? Em trên người đang mặc áo ngủ, ngay cả nội y cũng chưa mặc nha.” Nàng không thể không nhắc nhở hắn.

Thêm Bình Luận