Lão Tứ Là Thiên Tài

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn là nhạc sĩ luôn tùy hứng làm theo ý mình, chẳng những có toàn ý xấu ùn ùn, còn thường thường đi quá giới hạn trong công việc, lớn mật khiêu chiến những nhạc sĩ chuyên nghiệp khác. >Những sáng tác  …
Xem Thêm

Lăng Vị Ương cảm thấy lạ kỳ, không hiểu chị ấy đang nói cái gì, nàng hoàn toàn muốn làm rõ nó.

Nàng ngẩng đầu nhìn đến người ngồi cùng bàn còn lại là Liễu Đại Quyền ngồi đối diện Mĩ Nha, hy vọng hắn có thể giúp nàng giải thích việc này, nhưng anh ta vừa thấy nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức đem hai tay dán chặt mặt bàn, cúi đầu xuống thấp đập mặt bàn một tiếng "Khấu".

" Thực xin lỗi, van cầu em." Hắn khẩn thiết cầu xin.

Lăng Vị Ương cứng họng nhìn hai người này, thật như là trời tối tắt đèn nhìn không được rõ ràng.

" Hai người trước tiên đừng như vậy, hãy nói rõ đã, em căn bản là không biết hai người đang nói cái gì nha?" Nàng nhíu mày nói, trên mặt có biểu tình mờ mịt.

" Em không biết?" Chu Mĩ Nha không chuyển mắt nhìn nàng, coi như muốn nhìn rõ ràng nàng nói thật hay nói dối.

" Không biết." Lăng Vị Ương không tránh nhìn lại chị.

Tựa hồ xác định nàng không có nói dối, Chu Mĩ Nha ngược lại có chút việc không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Liễu Đại Quyền, giống như đang hỏi hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Liễu Đại Quyền nhanh nhăn mày, do dự trong chốc lát, rồi mới cúi đầu vừa nói: "Chuyện này hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược tiên sinh, có gì em mời hắn nói cho được không? Bởi vì chúng ta thật sự là xấu hổ đến nỗi khó mở miệng. Thực xin lỗi, em hãy tha thứ cho chúng ta, chúng ta về sau không bao giờ sẽ ra oai bêu xấu hay làm loại chuyện này nữa, thực xin lỗi."

" Thực xin lỗi." Chu Mĩ Nha cũng cúi đầu xin lỗi.

Lăng Vị Ương nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trên mặt hiện dấu chấm hỏi.

Hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược, mà nàng lại hoàn toàn chẳng hiểu chẳng biết gì?

Rốt cuộc là chuyện gì nha?

Đại khái là Lăng Vị Ương đợi hắn về hỏi nhưng ngủ quên mất, Hạ Tử Dược nhiệt tình đánh thức làm nàng rêи ɾỉ tỉnh lại, lập tức đã bị hắn cuốn vào trong kí©ɧ ŧìиɧ cuồng dã, lâu sau mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.

" Anh đã về." Dạo này, đây thường là câu đầu tiên nàng mở miệng nói với hắn, luôn là những lời này.

Công việc Hạ Tử Dược tự do không giống với nàng làm việc từ chín giờ sáng đến hơn năm giờ chiều, thời gian đi làm của hắn luôn không nhất định, hơn nữa khi gặp được linh cảm mạnh xuất hiện, thì thường xuyên quên về nhà ngủ cũng là chuyện bình thường - đây là Trác Tuyệt Phong nói.

Nhưng sau khi nàng đến sống cùng hắn, tình hình này thật ra còn không có chạm mặt qua, chỉ quá vài lần giống hôm nay về muộn như vậy vì có người chạy tới tìm hắn họp bàn, trưng cầu ý kiến hay ý tưởng sáng tạo, hắn mới không thể không để nàng một mình lên lầu về nhà.

Mà nếu hắn về trễ hơn nàng, khi hắn mở cửa vào nhà, nàng có thói quen thường nói với hắn một câu như vậy "Anh đã về", tiếp theo hắn sẽ mặt mày hớn hở đáp lại nàng "Anh về rồi đây", sau đó hôn nàng, nàng cũng vui vẻ cười theo hắn.

" Anh về rồi đây." Nói xong hắn cúi đầu hôn nàng, nàng quả thực mỉm cười thỏa mãn.

" Mấy giờ rồi?" Nàng ôn nhu hỏi hắn.

" Một giờ đêm." Hắn đáp, sau đó lại hôn nàng một cái. "Thật có lỗi đã đánh thức em."

" Anh cũng không cảm thấy thật có lỗi một chút nào đâu." Nàng cười như không cười tà mị nói hắn.

" Đúng." Hắn lập tức nhếch miệng thừa nhận.

Nàng đảo cặp mắt, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

" Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy." Hắn lại hôn nàng một cái, tay chuẩn bị tắt đèn ngủ đầu giường thì bị nàng ngăn cản.

" Chờ một chút, em có vài vấn đề muốn hỏi anh." Nàng ngồi dậy.

" Vấn đề gì?" Hắn chờ nàng ngồi dậy, đem nàng ôm trước ngực, hai tay vây quanh nàng hỏi.

" Anh làm gì với Liễu Đại Quyền và Chu Mĩ Nha thế, khiến cho bọn họ chạy tới xin em tha thứ?" Nàng quay đầu hỏi hắn, để tự mình có thể thấy biểu tình trên mặt hắn.

" Bọn họ chạy tới cầu xin em?" Miệng hắn toác ra cười, vẻ mặt giống như có chút châm chọc.

" Ừ."

" Thật đúng là lúc thì nói xấu, lúc lại xu nịnh nha." Lúc này rõ ràng chính là châm chọc.

" Anh rốt cuộc làm gì bọn họ?" Nàng thật sự tò mò muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là hắn làm gì đó mới có thể làm cho hai người phản ứng thế này.

Nam nhân này khi biết rõ có người sẽ gây nguy hiểm cho nàng, tuyệt không chỉ ra tiếng cảnh cáo, muốn nhắc nàng tự mình cẩn thận một chút mà thôi, nàng đáng lẽ nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng.

" Còn nữa, vì sao bọn họ yêu cầu em tha thứ bọn họ? Bọn họ có làm chuyện gì có lỗi với em sao?" Nàng hỏi lại, vẫn nghĩ không ra chính mình rốt cuộc quên cái gì hay chuyện nên biết lại không biết.

" Em nha, thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thật quá hiền lành." Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hồng hồng của nàng, có chút thở dài nói.

Nàng không thể phủ nhận.

" Trước khi anh trả lời vấn đề này, nói cho anh biết em có nghĩ tới nghỉ công việc hiện tại hay không, chuyên tâm làm nhàn thê lương mẫu (mẹ hiền vợ đảm ^^) của anh?" Hắn ôn nhu hỏi nàng.

" Anh hy vọng sau khi kết hôn em ở nhà làm bà chủ gia đình sao?" Nàng nhìn kỹ hắn, không đáp mà hỏi lại.

" Anh không có hy vọng chuyện này, mà chỉ cần em cảm thấy khoái hoạt, cao hứng là tốt rồi, anh sẽ không can thiệp quyết định của em." Hắn nhẹ nhàng mà trầm giọng, nói cho nàng.

" Một khi đã như vậy, vì sao đột nhiên hỏi em vấn đề này?" Nàng thấy khó hiểu.

" Bởi vì nếu em còn muốn tiếp tục làm ở công ty hiện tại này, anh cho rằng em không biết có vẻ tốt hơn, dù sao em mỗi ngày đều phải đối mặt hai người kia." Lời hắn chân thật, thành khẩn nói nàng.

" Anh nói như vậy muốn em làm cách nào hết hiếu kỳ?"

" Rất đơn giản, bởi vì em không muốn bới móc chuyện riêng tư của người khác. Mà việc này mặc dù có liên quan tới em, nhưng lại là chuyện riêng tư quan trọng hơn với hai người kia đến độ không thể cho ai biết." Miệng hắn nhếch lên mỉm cười nói.

" Nếu bọn họ không thể cho ai biết chuyện riêng tư ấy, anh sao lại biết?"

" Có tiền có thể hô phong hoán vũ, kêu ma gọi quỷ." Hắn tiếp tục mỉm cười, bộ dáng xem ra có chút xấu xa, lại có chút trào phúng. (Sia: Vâng, em bít Dược ca nhìu xiền rùi ạ >_<)

Lăng Vị Ương lại lần nữa không chống đỡ nổi chẳng thốt nên lời.

Nhưng hắn thật sự hiểu nàng, biết nàng đối với chuyện riêng tư của người khác luôn giữ thái độ phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, cho dù có người nói thì nàng cũng không muốn hóng chuyện, sao có thể tò mò đi bới móc đâu?

Chuyện cũng không thể cho ai biết, chính là không nghĩ để cho người khác biết. Nàng cũng có nhiều bí mật không thể để ai biết, dĩ nhiên trong lòng nàng đồng cảm, hiểu được điểu này.

” Một khi đã như thế, vậy đừng nói nữa.” Nàng suy sụp buông tha.

” Em chỉ cần biết rằng không nên có mưu mô hại người, nhưng cũng không thể không tự đề phòng người khác là tốt rồi, chuyện của hai người họ đều giao cho anh là ổn thỏa, anh tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào khi dễ em, thương tổn em.” Hắn hôn nàng, ôn nhu cam đoan.

Lăng Vị Ương nhìn lên mặt hắn đầy thâm tình cùng ôn nhu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào mềm mại dần dần lan tràn tới toàn thân, cảm giác nỗi lo lắng tự trong lòng thoát ra biến đâu mất.

Nàng kìm lòng không được bỗng nhiên ở trong lòng hắn xoay người lại mặt đối mặt cùng hắn, hai tay đưa ra ôm thân thể rắn chắc của hắn, khuôn mặt cũng dán trước ngực, ngoan ngoãn trong lòng hắn.

” Làm sao vậy?” Hắn xem nàng thình lình hành động như trẻ con cảm thấy có chút khó hiểu, lại cười tươi hơn.

” Em thật đang cao hứng.” Nàng bỗng nhiên thốt nên lời.

” Cao hứng cái gì?”

” Có thể cùng anh kết lại duyên tình.”

” Chỉ cao hứng thôi sao?” Miệng hắn nhếch cao lên chút.

” Cao hứng, vui vẻ, may mắn. Vì có thể yêu thương anh, cũng vì anh nguyện yêu em, em thật sự không biết nên cảm tạ trời xanh, hay là nên cảm tạ anh.”

Thêm Bình Luận