Lão Tứ Là Thiên Tài

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn là nhạc sĩ luôn tùy hứng làm theo ý mình, chẳng những có toàn ý xấu ùn ùn, còn thường thường đi quá giới hạn trong công việc, lớn mật khiêu chiến những nhạc sĩ chuyên nghiệp khác. >Những sáng tác  …
Xem Thêm

Lăng Vị Ương trừng mắt nhìn, có chút khó hiểu nhìn hắn, rồi đáp: "Em hẳn là lúc vui vẻ nói chuyện phiếm có đề cập qua, em cũng không chắc lắm. Nhưng em không thường nói chuyện này với mọi người, nếu có đề cập qua thì hẳn chỉ nói riêng với chị ấy thôi."

" Nhưng Liễu Đại Quyền lại biết."

" Có lẽ Mĩ Nha đề cập qua với anh ta đi."

" Cô ta không có việc gì sao lại nói chuyện này với anh ta?"

" Liễu Đại Quyền......" Lăng Vị Ương muốn nói lại thôi, đột nhiên có chút do dự.

" Anh ta như thế nào? Không cần chỉ nói một nửa." Hắn rất nhanh nhìn chằm chằm nàng.

Nàng khẽ thở dài, thành thật nói với hắn; "Anh ra là người theo đuổi em, đã theo đuổi hơn một năm nay, trong công ty không người nào không biết. Mĩ Nha vẫn thường giúp anh ta nói tốt, đứng về phía anh ta. Em nghĩ, chính là vì thế chị ấy mới nói với anh ta chuyện cha mẹ em, sau đó gián tiếp nhắc tới chuyện tiền bảo hiểm đi."

" Em thật sự cho rằng như vậy sao?" Hắn trầm mặc một chút, ý ám chỉ có điều mờ ám, không nhanh không chậm mở miệng nói.

" Có ý gì?" Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

" Quan hệ hai người bọn họ cảm giác không phải đơn thuần thế."

" Cái gì?" Nàng nhịn không được hai mắt mở to kinh ngạc kêu lên, "Nhưng Mĩ Nha đã kết hôn, mà Liễu Đại Quyền theo đuổi em, không phải sao?"

" Hai chữ nɠɵạı ŧìиɧ này em đã nghe qua chứ?" Hắn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng nói.

" Nhưng là......" Nàng lắc đầu, không thể tưởng tượng cũng khó chấp nhận việc này. "Hẳn là anh suy nghĩ nhiều quá." Nàng cuối cùng kết luận.

" Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì mà không thể cho ai biết, anh một chút hứng thú cũng không có, chỉ cần bọn họ không đem rắc rối tới em là được." Hắn bĩu môi, biểu tình thực không cho chuyện này là đơn giản.

" Cũng đã nói chúng ta sẽ kết hôn, bọn họ hẳn phải có chừng có mực thôi?" Nàng cũng không chắc chắn.

" Chỉ sợ bọn họ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mới thật có ý đồ khác."

Nàng liếc hắn một cái, dở khóc dở cười hỏi: "Anh có thù oán gì sao? Bốn chữ ‘Có ý đồ khác’ này đêm nay thật đúng là đứng đầu danh sách, liên tục được dùng đến."

" Anh nói thật đó, cũng không phải nói giỡn với em đâu, em không nên tin tưởng hai người đó quá." Vẻ mặt hắn đứng đắn nghiêm túc nhìn nàng nói.

Nàng đang tươi cười thoáng chốc cứng đờ, biểu tình có chút nghi ngờ không rõ. "Anh nói thật?"

" Đã nói là anh nói thật mà, cho nên em đáp ứng anh cách xa hai người đó một chút, không được thân cận quá với bọn họ." Hắn cúi đầu, ôn nhu hôn nàng.

Lăng Vị Ương vẫn có vẻ mặt không dám tin. Chu Mĩ Nha cùng Liễu Đại Quyền? Có khả năng sao?

Nàng vẫn không hiểu hắn lo lắng cái gì, vì sao cứ luôn nhằm vào hai người kia? Điều đó khó lắm, vì bọn họ một kẻ là người theo đuổi nàng, còn lại một kẻ muốn làm bà mối? Nếu thật sự như vậy, hắn chắc cũng không tránh khỏi rất ghen tị đi?

" Ha ha......" Nàng nghĩ, nhếch miệng cười ra tiếng.

" Cười cái gì?" Hắn hỏi nàng.

" Không có gì." Mắt nàng mị mị cười nói, dựa vào lòng hắn, mở hai tay ra ôm hắn, cảm giác được hạnh phúc.

Hạ Tử Dược khóe miệng xếch tận mang tai, hai tay cũng ôm lại nàng, cùng nàng gắn bó, hai người lúc này ngọt ngào dù chẳng cần nói thêm lời nào.

Đối với lời nhắc nhở cùng lo lắng của Hạ Tử Dược nhằm vào hai người Chu Mĩ Nha cùng Liễu Đại Quyền, Lăng Vị Ương cũng không có thật sự đem nó để trong lòng, thứ nhất là nàng cảm thấy có lẽ hắn suy nghĩ nhiều quá, thứ hai là gần đây nàng có chuyện phiền lòng về hắn, làm nàng không có dư bao nhiêu thời gian suy nghĩ chuyện này.

Hôm nay sau khi tan tầm, nàng sẽ chuyển đến nhà Hạ Tử Dược cùng hắn ở chung, mặc dù có điểm thẹn thùng, nhưng làm như vậy so với tiếp tục ở nhà nàng thì tốt hơn nhiều lắm.

Nam nhân này...... Nàng nên nói như thế nào đây?

Tùy hứng, làm theo ý mình, ý đồ xấu ùn ùn, nói ngắn lại, chính là thích làm gì cũng được là ổn rồi.

Nếu có thể tốt nhất đừng bị hắn hạ lệnh, một khi bị lĩnh án lệnh, ngoài nhận mệnh không còn con đường thứ hai có thể đi, bởi vì hắn tuyệt đối không đạt mục đích thì thề sẽ không bỏ qua.

Ngay từ đầu lấy cớ là chiếu cố nàng, hắn dám ở luôn nhà nàng, chờ sau khi nàng khỏi bệnh cảm hẳn, lại lấy lý do nàng ở một mình rất nguy hiểm, hắn lo lắng nên không rời đi. Cũng không ngẫm lại, trước khi hắn xâm nhập nhà nàng, nàng mỗi ngày đều một mình cũng vẫn sống rất tốt sao?

Đuổi không đi, là vì hắn sớm tự đánh thêm một cái chìa khóa cửa, có thể quay lại nhà nàng tự nhiên -

Buổi tối đến, hắn tự động xuất hiện trên giường nàng. Ban ngày thì nàng ở công ty đi làm vốn hắn có thể không quan tâm chuyện của nàng, ai ngờ hắn lại dùng thái độ khác ngày thường (không còn lạnh lùng, khó gần ^^), tốn công tốn sức giao hảo với hàng xóm cạnh nhà nàng, nơi nơi đều tự giới thiệu hắn là vị hôn phu của nàng, bọn họ sẽ sớm kết hôn......

Kết quả nàng chẳng qua phải đến công ty làm mới một ngày mà thôi, về nhà đã trời đất đổi thay, từng người quen nàng từ mấy nhà hàng xóm, nhất là mấy vị trưởng bối, tất cả đều nói chúc mừng nàng, nói nàng rằng những năm gần đây vất vả, rốt cục cũng tìm được người có thể phó thác, ba mẹ nàng trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm thấy thực vui mừng.

Tránh không được, họ nhất định cũng đem vị hôn phu của nàng ca ngợi thật to một phen, khiến cho nàng dở khóc dở cười.

Nhưng nếu chỉ là như vậy liền thôi, nhưng các trưởng bối cuối cùng còn tự cho là quan tâm cố tình hỏi một câu, "Các cháu ở cùng một nhà?" Sau đó, lại tự thấy đầu óc mình nên cới mở nói thêm một câu, "Hiện tại người trẻ tuổi vui vẻ là tốt rồi. Không sao, chúng ta sẽ không có nói cái gì đâu." Hại nàng nghe xong, quả thực là khóc không ra nước mắt.

Tóm lại, đối mặt hắn, nàng cũng chỉ có thể quen biết có hạn.

Năm giờ ba mươi, vừa đến thời gian tan sở, Lăng Vị Ương lập tức thu dọn này nọ rồi ra khỏi cửa công ty, bởi vì Hạ Tử Dược đã ở dưới lầu chờ nàng.

Xe hắn không khó tìm, một chiếc xe BMW X6* chào giá ba, bốn trăm vạn (tệ). Cho dù nàng không thấy được, cũng sẽ có một đống ánh mắt lóe sáng chung quanh, chỉ dẫn phương hướng giúp nàng.

Lúc trước nghe hắn tự nói mình là trạch nam, nàng còn tưởng rằng hắn không có xe, sau lại biết hắn có xe thì hắn cũng chỉ nói câu "Chỉ là thứ công cụ thay cho đi bộ". Kết quả thấy "Công cụ thay cho đi bộ" qua miệng hắn nói lại đúng là một chiếc xe ô tô cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng nhập khẩu giá ba, bốn trăm vạn (tệ) xa hoa, nàng suýt nữa té xỉu.

Nam nhân này...... Quên đi, nàng không biết nói gì nữa.

Đến gần xe, nàng nhìn xuống biển số xe để xác định là xe hắn, sau đó nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế trước, để hắn có thể khởi động xe nhanh chút, tránh ảnh hưởng giao thông. (Sia: tỷ sợ xe còn đậu đó thì sẽ có khối người ngắm xe anh rùi gây tắc đường đó ^^)

Nhưng không biết sao nàng ngồi trên xe và đã thắt dây an toàn, xe vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.

" Sao anh chưa lái xe đi?" Nàng quay đầu hỏi, chỉ thấy ánh mắt hắn sáng sáng nhìn nàng.

" Làm sao vậy?" Nàng hỏi.

" Hôn anh một cái đã." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.

" Cái gì?" Nàng ngây người một chút.

" Hôn anh một cái." Hắn lại nói, vẻ mặt mang đầy chờ đợi.

Mặt của nàng không tự chủ được đỏ ửng lên, xấu hổ quẫn bách trừng mắt liếc hắn một cái, thúc giục: "Nhanh nhanh lái xe đi."

" Em hôn anh một cái đã, rồi anh mới lái xe đi." Hắn bốc đồng nói.

" Hạ Tử Dược!"

" Nhanh hôn anh một cái đi."

Lăng Vị Ương thật sự thấy dở khóc dở cười, muốn cho hắn thất vọng nhưng mắt thấy phía sau tình trạng tắc xe hình như càng lúc càng nghiêm trọng, tiếng còi xe không dứt bên tai, nàng cũng chỉ có thể làm điều hắn mong muốn, nhanh chóng quay sang hôn hắn một cái, sau đó lại lần nữa thúc giục hắn: "Mau lái xe!"

Thêm Bình Luận