" Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Áy náy hôn, thương tiếc hôn, sau mỗi câu xin lỗi, hắn hôn nhẹ lên trán, mắt, má, mũi nàng.
Bọn họ nguyên bản có thể hạnh phúc khoái hoạt, tất cả trách hắn không coi ai ra gì cùng lòng tự trọng quấy phá, mới có thể làm cho hết thảy biến thành bi kịch. Là lỗi của hắn, tất cả đều là lỗi của hắn.
" Anh thề," Hắn nhìn nàng đang ngủ say, hứa hẹn nói: "Bắt đầu từ giờ khắc này đến giây cuối cùng anh nhắm mắt lại, anh sẽ thương em, sủng em, yêu em, cho em quên đi đau xót từng có, chỉ nhớ rõ mỗi khắc, mỗi giây tương lai hạnh phúc. Anh lấy sinh mệnh chính mình thề, anh sẽ yêu em trọn đời, Lăng Vị Ương."
Hạ Tử Dược thực lòng kiên định hứa với chính mình cũng là hứa với nàng.
Sau khi vừa có cảm giác tỉnh ngủ, Lăng Vị Ương chỉ cảm thấy hai mắt khó chịu không thôi, trước mắt là một mảnh trần nhà xa lạ, đầu nàng hỗn độn nhất thời vẫn không thể suy nghĩ bình thường, ngoài mờ mịt ra vẫn là mờ mịt.
Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên nằm cứng đờ trên giường, nháy mắt tất cả đều nhớ ra.
Nàng kinh hách lập tức ngồi dậy trên giường, chấn động bất ngờ làm cho Hạ Tử Dược cùng ngủ trên giường cũng tỉnh lại theo.
" Em tỉnh rồi?" Hắn ngủ không đến vài giờ, mang theo giọng khàn khàn, trầm thấp nam tính mở miệng nói.
Nghe thấy thanh âm, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn thấy hắn sau lập tức trợn to hai mắt, phản xạ tính đã nghĩ nhảy xuống giường, kết quả luống cuống tay chân bị chăn đắp trên người vướng, cả người nghiêng ngả muốn ngã khỏi giường.
" Cẩn thận!" May mắn Hạ Tử Dược nhanh tay lẹ mắt kéo nàng một phen, ngừng thế ngã của nàng.
Chính lôi kéo này lại làm cho nàng ngã vào lòng hắn, mặt còn dán chặt vào trong ngực trần trụi, nửa thân thể đã đặt ở trên người hắn.
Trong phút chốc, toàn thân máu tựa hồ đều chảy nhanh hướng lên đầu, làm cho Lăng Vị Ương mặt lại đỏ lại nóng, chẳng những thế lỗ tai thêm ong ong, não cũng có chút choáng váng.
Nàng trừng mắt nhìn, muốn từ trên người hắn đứng dậy, lại bởi vì động tác quá mức bối rối, một tay không chống đỡ kịp, lập tức lại ngã xuống ngực hắn, va chạm khiến hắn đau đến phát ra một tiếng hô nhỏ.
" Úc!"
" Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nàng nhanh xin lỗi, lại nhớ tới thân thể nên giãy dụa lần nữa.
Sao biết được hắn lại đột nhiên phát ra một câu, "Đừng nhúc nhích!"
Nàng phản xạ lập tức bất động, không nghĩ tới giây tiếp theo, nhưng lại cảm giác được tay hắn di chuyển, vòng ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng cả người vòng ôm chặt trên người hắn.
Nàng nhất thời cả người cứng ngắc.
" Hạ, Hạ Tử Dược, anh muốn làm gì?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không tự chủ được lắp bắp nói.
" Anh mệt mỏi quá, hãy nằm cùng anh ngủ thêm một chút." Hắn nhắm mắt lại, mỏi mệt nói.
Nàng trừng mắt nhìn, không dám tin.
" Em vì sao phải nằm cùng anh? Anh nhanh buông em ra!" Nàng giãy dụa nói ra mệnh lệnh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy ánh sáng chiếu qua bức màn nhè nhẹ.
Hiện tại rốt cuộc mấy giờ rồi? Nàng như thế nào ở trong này ngủ một đêm? Mà tối hôm qua...... Nàng vẻ mặt uể oải, hoàn toàn không muốn nhớ chuyện tối hôm qua.
Nàng hiện tại cái gì cũng không nghĩ thêm nữa, chỉ muốn biết hiện tại mấy giờ, bởi vì nàng còn phải đi làm.
" Hạ Tử Dược, nhanh chút buông, em còn phải đi làm anh có biết hay không?"
Nàng dùng sức muốn gỡ bỏ tay hắn đặt trên lưng ra, lại nghe thấy hắn mở miệng nỉ non nói: "Xin nghỉ phép, đừng đi."
" Xin phép đừng đi?" Nàng tức giận lập tức nói, trào phúng hướng hắn gầm nhẹ, "Anh cho là mỗi người ai cũng đều giống anh tài hoa dào dạt, tự do tự tại, không lo cái ăn cái mặc sao? Nếu không đi công tác, đi làm kiếm tiền, muốn em ăn không khí mà sống sao? Hay là anh sẽ nuôi em?"
Hắn bỗng nhiên mở to mắt, mang theo hai mắt vẫn hơi buồn ngủ thật sâu nhìn nàng, còn thật sự gật đầu nói: "Tốt, anh nuôi em."
Nàng lặng nhìn hắn, bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng.
" Anh nuôi em." Hắn lại còn thật sự nói lần nữa. "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ lo chi tiêu của em, bao gồm tiền ăn mặc ngủ nghỉ chơi, hết thảy tất cả anh đều lo cho em."
Nàng ngây người một trận, cảm xúc trong lòng sao nói không nên lời, chỉ biết hỏi: "Vì sao? Dựa vào cái gì em muốn anh lo chứ?" Ngữ khí khinh thường thêm phản nghịch.
" Bởi vì em sẽ là thê tử của anh, mà lão công dưỡng lão bà là chuyện đúng đắn phải đạo." (Sia ^.^ mới thổ lộ thế mà em đã siêu lòng >_
Nghỉ nửa ngày, Lăng Vị Ương quá giữa trưa mới đến công ty đi làm.
Hạ Tử Dược - đại vương tùy hứng kia, vốn muốn nàng nghỉ cả ngày, thậm chí nói rõ ràng muốn nàng từ chức, kết quả bị nàng giận tái mặt nói vài lời liền an tĩnh lại, làm cho nàng nhất thời cảm thấy vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Mặc kệ trước đây hay hiện tại, hắn làm cho mọi người cảm giác lời hắn luôn là mệnh lệnh, không thể nói hắn độc tài, nhưng hắn chính là có điểm uy quyền, quyết đoán làm mọi người không thể không theo, bất luận là trừng mắt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương, hoặc là một câu "Bởi vì ta cao hứng", đều đủ để cho người ngoan ngoãn nghe theo quyết định của hắn, không dám có dị nghị.
Thay vì nói hắn không có độ lượng rộng rãi, dung hòa với người, không bằng dùng một câu, hắn chính là cậy tài khinh người thêm tùy hứng là được rồi.
Cá tính hắn mười năm không thay đổi, cho nên nàng không để ý tới mệnh lệnh của hắn, mà lẳngặng nhìn hắn, khi hắn nhanh chóng thỏa hiệp đầu hàng, thực sự làm nàng có chút giật mình lại băn khoăn bối rối.
Xem ra, hắn thật là trưởng thành không ít.
" Vị Ương?"
Tiếng gọi từ phía sau vang lên, Lăng Vị Ương kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đồng nghiệp Chu Mĩ Nha ăn cơm trưa bên ngoài đã trở về, vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt nàng.
" Buổi sáng em có chuyện gì thế? Vì sao không đi làm? Gọi di động và điện thoại ở nhà cũng không ai nhấc máy, hại chúng ta nghĩ đã xảy ra chuyện gì. Không cần dọa người như vậy được không?"
" Thực xin lỗi." Nàng nói nho nhỏ.
" Những lời này em hãy nói với Liễu Đại Quyền ấy, anh ấy gấp đến độ nhanh chóng muốn nổi điên kìa." Chu Mĩ Nha nói.
Nghe vậy, Lăng Vị Ương không tự chủ được nhíu mày, tuyệt không thích nghe thấy tin tức này.
Liễu Đại Quyền là đồng nghiệp cùng nàng vào công ty làm một đợt, bộ dạng cao ráo lại khá ưa nhìn, người cũng hài hước khôi hài, năng lực công tác khá tốt, ở trong công ty nhân duyên cũng tốt, xem như rất được hoan nghênh, cho nên nhiều người theo đuổi, trong chốc lát nghe nói anh ta cùng Mỗ Mỗ đi dạo phố, trong chốc lát lại nghe hoà giải với Ai Ai rồi cùng nhau xem phim, ăn bữa tối trong ánh nến...... Tóm lại, nói cuộc sống tình cảm của anh ta thực sinh động là được.
Cũng không biết anh ta thần kinh tự dưng có vấn đề, đột nhiên bị sét đánh, một năm trước đột nhiên thay đổi, bắt đầu theo đuổi nàng.
Vốn nàng nghĩ anh ta đại khái chống đỡ quá lắm hai tháng sẽ buông tha, không nghĩ tới anh ta thế nhưng chống đỡ một năm rồi.
Hơn nữa rắc rối là, bởi vì anh ta bám riết không tha, làm cho rất nhiều người bắt đầu đứng về phía anh ta, giúp anh ta cố gắng, giúp làm tham mưu, giúp tạo cơ hội, làm cho nàng phi thường phi thường không chịu nổi phiền nhiễu này.
Mọi người cũng đều không hiểu, nàng nếu không có bạn trai, vì sao vẫn không chấp nhận anh ta? Dù sao cc phương diện điều kiện anh ta đều không tồi, cho dù trước giống như hoa tâm (đào hoa) một chút, nhưng là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, nam nhân như vậy mới càng có mị lực không phải sao?
Vấn đề ngay từ đầu nàng không có cảm giác với anh ta, ngược lại còn có điểm bài xích, hỏi nàng miễn cưỡng chính mình như thế nào chấp nhận đây?
Nói cự tuyệt không dưới trăm lần, đến sau này nàng cũng không muốn nói thêm, nhưng hiện tại, nàng không thể giữ thái độ như trước được nữa.