" Lúc trước đói lâu lắm rồi, bụng giống như nhỏ đi, ăn một bát cũng đã thấy no. Anh trễ chút nữa lại ăn tiếp là được." Hắn nói.
Nhắc tới điều này, nàng liền nhịn không được nhớ lời hắn đã nói.
" Cho nên mới nói anh không có chuyện gì sao để cho chính mình đói bụng? Không nghĩ bệnh này gây chết người, cho nên rõ ràng muốn chết đói trước?" Nàng liếc hắn một cái, châm chọc khıêυ khí©h, sau khi nói xong cầm lấy đũa tiếp tục ăn mỳ của nàng.
" Em thay đổi rất nhiều." Hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.
" Bởi vì bỏ niềng răng, đôi mắt cũng làm phẫu thuật thôi đeo kính cận." Nàng cũng không ngẩng đầu lên nói.
" Anh không phải ý tứ này. Diện mạo của em kỳ thật không có gì biến đổi, ý anh nói cá tính của em cơ."
Lời nói của hắn làm nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng hắn.
" Diện mạo của em không thay đổi?" Nàng xem hắn, nói lặp lại, không xác định rốt cuộc là nàng nghe lầm, hay là hắn nói sai?
Hắn hướng nàng gật đầu. "Khuôn mặt em trước kia không phải vẫn là dài như vậy sao? Hay là qua mấy năm gần đây, em có đi phẫu thuật thẩm mỹ?"
" Em cho tới bây giờ vốn không có qua chỉnh hình, phẫu thuật thẩm mỹ!" Nàng buồn bực hướng hắn trừng mắt kêu lên.
" Cho nên anh mới nói diện mạo của em không thay đổi nha."
Nàng trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điểm buồn, hóa ta trong mắt hắn, nàng vẫn giống như trước đây là cái cô gái xấu xí, cũng không bởi vì lấy niềng răng cùng kính mắt bỏ ra, liền biến thành thiên nga.
Nhếch môi dưới như cánh hoa, nàng cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, rầu rĩ không vui.
" Kỳ thật anh vẫn đều cảm thấy em rất được." Hắn lại mở miệng nói.
" Muốn cảm tạ em nấu mỳ cho anh ăn, cũng không cần phải như vậy khẩu thị tâm phi (nói lời trái với lòng mình ^^)." Nàng cúi đầu ăn mỳ, lãnh đạm đáp lại.
" Anh nói thật đó."
Lúc này, nàng ngay cả đáp lời cũng không suy nghĩ.
Lời nói thật? Nếu là lời nói thật, năm đó hắn lại đối xử như vậy với nàng?
Đột nhiên trong lúc đó, nàng cảm thấy buồn rầu, chính mình lĩnh ngộ chỉ biết càng khó chịu, vì thế nàng nhanh chóng ăn xong, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đem bát bỏ vào bồn rửa.
Người giúp việc nhà hắn hẳn là không ngại rửa thêm một bộ bát đũa đi? Bởi vì nàng thật sự một khắc cũng không muốn đứng ở đây thêm nữa.
" Em xem tình trạng của anh hình như cũng không đến nỗi không dậy được, hẳn là có thể chiếu cố chính mình. Nhớ rõ phải uống thuốc, em phải đi, chúc anh sớm khỏi bệnh." Nàng xoay người hướng hắn nói xong, trực tiếp đi đến phòng khách lấy ví.
Cầm lấy ví đặt ở trên sô pha, nàng quay người lại, lập tức bị vô thanh vô tức, không biết khi nào hắn đi đến phía sau nàng dọa nàng lùi nhanh một bước.
" Anh làm gì?" Nàng trừng mắt kêu lên, thực không thích cảm giác kinh ngạc, giật mình.
" Ở lại giúp anh một chút, đừng đi nhanh như vậy." Hắn đột nhiên cầm tay nàng, làm cho nàng kinh hoảng cực độ.
" Anh làm gì?" Nàng cố bỏ tay hắn ra, càng thêm bức thiết muốn rời nơi này.
Phía trước có hắn chắn đường, nàng đành hướng người đi sang phía khác, không biết hắn cất bước một cái, nháy mắt lại chặn đường đi của nàng.
" Hạ Tử Dược, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Nàng nóng nảy, giận dữ hét hắn.
" Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện."
" Nói chuyện gì? Anh còn đang bệnh, sẽ nên có bộ dáng bệnh nhân, ăn no phải đi uống thuốc, uống thuốc xong phải đi nghỉ ngơi, em ngày mai còn phải đi làm, không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm, cho nên, tránh ra." Nàng tức giận nói.
" Em đang sợ cái gì?" Hắn nhìn thẳng nàng hỏi.
" Sợ?" Nàng trừng trố mắt nhìn hắn.
" Nếu không phải sợ, em vì sao muốn đào tẩu?"
" Em không nghĩ mình đang chạy trốn!"
Hắn vẻ mặt tỏ vẻ biểu tình hiểu rõ, trầm mặc không nói nhìn nàng.
Nàng tức lên, đem ví hướng phía sô pha quăng một cái, đặt mông an vị ngồi xuống, sau đó hai tay khoanh trước ngực trừng mắt nhìn hắn nói: "Được, anh muốn nói cái gì? Cứ nói nha!" Nghĩ đến nàng sẽ không sợ hắn đâu?
Như vậy cũng tốt, đem sự tình một lần giải quyết cho xong, thuận tiện gọi người đại diện của hắn đến xử lý, hắn cũng không cần lại làm cho Trác Tuyệt Phong ti bỉ uy hϊếp nàng, lợi dụng nàng lần nữa.
Hắn không lựa chọn ngồi ở đối diện nàng, ngược lại ngồi vào vị trí bên người nàng, làm nàng thân thể cứng đờ một chút. Nhưng là nàng suy nghĩ nàng thua sức chứ không thua tinh thần, dám ho một tiếng thông cổ họng, chính là thoáng điều chỉnh một chút hướng ngồi, làm cho chính mình có thể tiếp tục trợn mắt hướng phía hắn.
" Chuyện năm đó, anh nghĩ, anh thiếu em một câu thực xin lỗi." Hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng, thong thả mở miệng nói.
Nghe vậy, Lăng Vị Ương cả người cứng đờ lại, vẫn bất động thanh sắc (mặt không thể hiện gì +.+) lấy ngữ khí bình thản mở miệng nói:" Năm đó? Năm đó có chuyện gì em cũng đã quên, cho nên anh không cần phải nhắc lại."
" Không được." Hắn thế nhưng lắc đầu cự tuyệt.
Nàng rất muốn thét chói tai, nói nàng không muốn nghe, chuyện hai người bọn họ năm đó với nàng mà nói là không chịu nổi, nhưng với hắn mà nói, hẳn là tựa như qua cầu rút ván, đảo mắt liền nhanh quên không còn một mảnh mới đúng, không phải sao? Hắn rốt cuộc còn muốn cùng nàng nói chuyện gì?
Thực xin lỗi?
Nàng thật sự không hiểu câu thực xin lỗi này của hắn, rốt cuộc là vì việc gì đây?
Là chuyện không thích nàng, lại cùng nàng kết giao sao?
Hay là trong lúc kết giao luôn quên mất sự tồn tại của nàng, thường xuyên để nàng chờ đợi, lại cho tới bây giờ mới nói qua một câu thực xin lỗi chuyện này?
Hay là giả tạo, là tùy theo ý các bằng hữu của hắn lấy nàng làm trò cười, lại chưa bao giờ ngăn cản, ngược lại còn gia nhập cùng bọn họ?
Càng giả tạo hơn nữa là thủy chung chưa từng hướng nàng thừa nhận lần nào, lúc trước hắn sở dĩ kết giao cùng nàng, đơn thuần chính là bởi vì đánh cược với người khác?
Hắn rốt cuộc có biết hay không, nàng năm đó chọn chủ động buông tha cho hắn, chủ động mở miệng nói cùng với hắn chia tay, chính là bởi vì đã biết chuyện thật tàn khốc này, mới không thể không chết tâm với hắn.
Nếu hắn thích nàng một chút, như vậy nàng sẽ có khả năng cố gắng hết sức, làm cho lòng người kia chậm rãiở rộng một chút một, làm cho hắn thêm thích nàng hơn nữa. Nàng có tin tưởng chính mình có thể làm điều đó.
Nhưng là, nguyên lai hắn với nàng không có nửa điểm ý tứ...... Loại sự tình một cây làm chẳng nên non, bảo nàng như thế nào có thể tiếp tục cố gắng?
Hơn nữa hắn coi thường nàng, cùng thường xuyên lấy nàng làm trò cười, chờ đợi hắn rất lâu; bao chuyện làm trái tim nàng thật thương tổn làm chứng cứ, nàng thật sự nếu không biết lùi bước vậy tất tổn hại mình thêm......
Giây tiếp theo, Lăng Vị Ương đột nhiên hoàn hồn, sự tình đều đã qua mười năm, vì sao nàng lại còn nhớ rõ ràng sự tình và cảm giác?
Nàng nghĩ rằng đã quên, nghĩ đến chính mình đã không thèm để ý, kết quả vết thương trong lòng căn bản vẫn âm ỉ, chưa từng lành.
" Khi đó anh còn rất trẻ, bởi vì tài hoa dào dạt mà được hoan nghênh rất nhiều, mới có thể tự cho mình siêu phàm, tự cho là giỏi giang, không thấy rõ thị phi đúng sai." Hắn dừng nói một chút, tiếp theo đôi mắt tràn đầy xin lỗi ngóng nhìn nàng, nói rõ ràng: "Đối với chuyện cùng bằng hữu đem em ra đánh cược, anh thật sự thực có lỗi."
Vậy ra hắn hiểu được nàng đã biết chuyện này.
Cho nên, hắn thực xin lỗi là vì chuyện này?
" Chuyện quá khứ đều đã qua rồi." Nàng mặt không chút thay đổi lấy câu này đáp lời.
" Với anh mà nói, nó không có qua đi." Hắn lại nói như thế.
Không biết những lời này là ý tứ gì, lại không muốn hỏi nhiều, Lăng Vị Ương chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.