Chương 48: Tâm sự nỗi lòng
Edit: Tammie
Beta: Patee
Bầu trời Tam Á xanh lam trong vắt, cùng với cảnh biển hòa cùng một chỗ nhìn qua đặc biệt đẹp mắt, Chu Tiểu Tường cả người khoan khoái đến nỗi như thấy lỗ chân lông có thể luồn gió, cả người đều nhẹ hẫng.
Cả buổi chiều nghịch cát với Tiểu Vũ, càng chơi càng hăng, cuối cùng dứt khoát đào một cái hố rồi tự mình nằm lên. Tiêu Bùi Trạch như cậu mong muốn, cùng Tiểu Vũ dùng cát lấp cậu lại, chỉ để thò cái đầu ra ngoài, làm cho Tiểu Vũ cười khanh khách không ngừng, ôm đầu cậu xoa xoa, rồi hôn hôn lên mặt cậu.
Đến khi mặt trời treo nửa mình ở đường chân trời, bọn họ mới chơi tận hứng, cơm tối thì đặc biệt đi đến khu chợ hải sản Xuân Viên nổi danh.
Chỗ đó rất rộng lớn, mặc dù là trong nhà, nhưng phong cách và bày trí không tồi, trên nóc là mái vòm rất lớn, các khu bếp nhỏ san sát bên nhau, chính giữa đầy chỗ ngồi, người qua tấp nập. Chu Tiểu Tường thích loại khung cảnh ầm ĩ này, còn đối với nhà hàng lớn, nhà hàng nhỏ ngược lại một chút hứng thú cũng không có.
Ăn ở chợ hải sản này, điểm tốt nhất chính là có thực phẩm tươi ngon, vừa bước vào trong đã có mấy người phục vụ bao quanh chào hàng, chọn trúng người nào liền đi theo người ấy, đi vào trong quầy hàng tươi sống, mua thứ mình thích, mua xong thì đưa cho phục vụ về nấu, bọn họ chỉ lấy tiền công chế biến.
Lúc chờ món ăn thì mua ba trái dừa, bên trong cắm ống hút, cầm trái nhỏ đặt trên bàn để Tiểu Vũ đang ở trong tay chậm rãi mυ"ŧ, còn hai trái lớn cậu và Tiêu Bùi Trạch mỗi người một quả.
Tiêu Bùi Trạch thấy cậu tựa lưng vào ghế vừa hút nước dừa vừa nhìn về phía đầu bếp bận rộn, cười rộ lên: “Thích chứ?”
Tuy rằng khung cảnh rất ồn ào nhưng hai người đnag dựa vào nhau rất gần, giọng nói của Tiêu Bùi Trạch tuy khá trầm nhưng Chu Tiểu Tường vẫn nghe rõ ràng, nhìn hắn một cái, rồi vội vàng uống dừa, nói cũng không nói, chỉ gật gật đầu.
Ngược lại Tiểu Vũ lên tiếng, ngồi trên đùi anh Đại Tiêu của nó, nhả ống hút ra, lớn giọng đáp: “Thích lắm!”
Chu Tiểu Tường bị thằng bé chọc cười, nhìn nó rồi lại nhìn Tiêu Bùi Trạch, đột nhiên nhớ tới lần cùng nhau ăn đồ nướng nọ, đang hút lại cắn ống, nhìn chằm chằm hắn lúc lâu, mở miệng nói: “Tôi thấy anh giờ ăn vỉa hè cũng rất hài lòng.”
“Ừ.” Tiêu Bùi Trạch cười cười. “Ăn ở đâu với em, thì hài lòng chỗ đó.”
Chu Tiểu Tường nghe hắn nói xong có chút mất tự nhiên, cúi đầu tiếp tục uống, mới hút hai cái đã thấy hết, cầm lên lắc lắc hai cái rồi thả lại trên bàn.
“Muốn uống nữa à? Của tôi còn này.”
“Không, uống nữa lát ăn không nổi.” Chu Tiểu Tường nói rồi đẩy trái dừa đến giữa bàn, giống như buồn chán, cầm ống hút nhét vào bên trong, đang nhét đến hăng hái lại bị Tiêu Bùi Trạch ngăn lại.
“Bây giờ mới thấy quán vỉa hè cũng rất tốt, rất sôi động.” Tiêu Bùi Trạch kéo tay cậu xuống, tùy ý đặt lên đùi Tiểu Vũ, mân mê ngón tay cậu, thấy cậu rũ mắt nhìn tay mình, cười cười: “Mai là giao thừa, ở trên đảo em có thấy cô đơn không?”
Chu Tiểu Tường sửng sốt một lát, ngước mắt nhìn Tiêu Bùi Trạch, đột nhiên khóe mắt cay cay: “Không đâu, ở đâu chẳng giống nhau, có vui vẻ thì cũng là nhà người ta, chẳng bằng mắt không thấy tâm không phiền.”
Tiêu Bùi Trạch nhìn ánh mắt ảm đạm của cậu, siết chặt tay cậu, kéo lên nhanh chóng đặt lên môi hôn một cái.
“Anh làm gì vậy!” Chu Tiểu Tường bị dọa giật mình, trừng mắt nhìn hắn: “Đây là nơi công cộng đó, chú ý hình tượng!”
“Không sao, thấy em tâm tình không tốt, kí©h thí©ɧ em một chút.” Tiêu Bùi Trạch nói lời hiển nhiên, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Chu Tiểu Tường chưa từng thấy qua ánh mắt này của hắn, có chút không quen, thế nhưng nghĩ rồi lại nghĩ hình như trước đây chưa từng thổ lộ bất cứ tâm sự gì đáng để đắc nhân tâm, nhất thời thấy tiêu cực ngày hôm nay có chút giả tạo, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, lại cảm thấy ngón áp út của tay mình nóng lên, giãy ra không được, lầm bầm nói: “Có kiểu khích thích người như thế sao?”
“Không như thế thì thế nào? Nếu em ngại chưa đủ kí©h thí©ɧ, giờ tôi hôn lưỡi em có muốn không?”
Chu Tiểu Tường trợn mắt há mồm nhìn hắn, tuy rằng đã sớm biết hắn mất nết nhưng vẫn có loại cảm giác mới lạ, trề môi một cái, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Đồ không biết xấu hổ...”
Hai người tùy ý nói đôi câu, Tiểu Vũ cho dù nghe nửa hiểu nửa không, chăm chú cầm nửa trái dừa hút hết một phần tư, khi đồ ăn lần lượt bưng đến, cái miệng nhỏ của thằng bé vẫn còn đang hút.
Đồ ăn bọn họ chọn đa số đều là sò hến, tôm tươi, còn có cá mú hoa tương đối nổi tiếng, bất quá không dám để Tiểu Vũ ăn nhiều hải sản, nên ngoài ra còn mua thêm một ít đậu rồng, lớp thịt rất dày, mùi tỏi xào tỏa ra vô cùng thơm, lại mua chút bánh ngọt, cắt chút thịt gà, một bàn bày ra không ít món.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu há mồm trừng mắt vẻ mặt bất ngờ, cười nói: “Đều là em chọn, xem thử đến khuya bao tử em có còn muốn ăn đồ nướng không.”
Chu Tiểu Tường nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, nhìn nhiều thế nhưng đều là xác thôi. Nào. Tiểu Vũ nếm thử miếng!” Nói xong liền cầm một con sò, dùng đũa khảy miếng thịt ra, đưa đến bên miệng thằng bé.
Tiểu Vũ há to mồm, a ô một ngụm ăn vào, vui vẻ đến híp mắt.
Chu Tiểu Tường thấy nó ăn đến vui vẻ, so với mình ăn còn sướиɠ hơn, vẻ mặt hài lòng đầy thỏa mãn. Tiêu Bùi Trạch nhìn thấy mà buồn cười, lột một con tôm đưa tới miệng cậu: “Em hầu hạ Tiểu Vũ, tôi hầu hạ em.”
Chu Tiểu Tường không khách sáo cắn một cái, môi chạm vào đầu ngón tay hắn, sửng sốt một chút rồi ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người vùi đầu ăn.
Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên: “Sao phối hợp quá vậy? Không sợ người ta nhìn thấy sao?”
Chu Tiểu Tường cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Đều bận ăn, ai nhìn anh chứ!”
Bữa cơm này thoạt nhìn dọa người, nhưng thực ra ăn xong thì còn dư lại một đống vỏ, thật sự đi vào trong bụng không có bao nhiêu.
Ăn xong trở lại bờ biển tản bộ, gió đêm thổi có cảm giác khác biệt. Buổi tối ở Đại Đông Hải rất náo nhiệt, có hải sản nướng, có biểu diễn tiết mục, còn có quán bar. Bọn họ ăn no nên chỉ ăn thêm mấy cây xiên nướng tượng trưng, không còn kế hoạch nào khác.
Ban ngày ngồi mấy giờ máy bay lại chơi hăng hái, lúc đó không thấy gì, buổi tối nghỉ một chút mới cảm thấy mệt mỏi rõ ràng, động cũng lười động, hơn nữa cơm nước no nê, lúc Chu Tiểu Tường tắm thì thiếu chút nữa ngủ quên trong phòng vệ sinh, cuối cùng hai anh em đều được Tiêu Bùi Trạch hầu hạ tận giường.
Chu Tiểu Tường giữa lúc mơ màng cảm giác được hắn ôm mình, mở nửa mắt ra nhìn hắn, miệng lẩm bẩm: “Mai là năm mới.”
“Ừ.” Tiêu Bùi Trạch nhét cậu vào chăn, hôn lên môi cậu.
“Ngày này năm ngoài, tôi với Tiểu Vũ còn ở trong phòng trọ ngoài trường học. Ngoài cửa sổ bay vào đủ mùi thơm, mùi thịt viên chiên, cà tím chiên, thịt cá...” Ánh mắt Chu Tiểu Tường nhìn hắn đến thâm trầm, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi không muốn kém cạnh nhà người ta, cũng làm thật nhiều đồ ăn, làm xong mới nhận ra, chỉ có một mình tôi ăn, khi đó Tiểu Vũ còn nhỏ, vốn không thể ăn được mấy thứ đó, sau này để lâu quá liền bị ôi. Thật lãng phí...”
Tiêu Bùi Trạch nhìn lướt về phía Tiểu Vũ đang nằm bên cạnh cậu, rồi lại nhìn cậu, lòng cảm thấy có chút khó chịu, cọ ngón tay cái lên thái dương của cậu, thấp giọng nói: “Sau này nấu đồ ăn, tôi ăn giúp em.”
Mũi Chu Tiểu Tường cay cay, vùi đầu vào gối gật một cái, buồn rầu đáp: “Ừ, anh đi đánh răng đi.”
Lúc Tiêu Bùi Trạch đi đánh răng, Chu Tiểu Tường tiếp tục ngủ, chờ hắn đánh răng xong, tỉnh lại, nhìn hắn chui vào chăn, hỏi hắn: “Sao anh không về nhà?”
Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Muốn mở hội đàm nằm à?”
Chu Tiểu Tường sửng sốt một chút, trở mình đưa lưng về phía hắn: “Sẵn tiện hỏi một chút, không nói thì thôi.”
“Giận rồi?” Tiêu Bùi Trạch tiến đến hôn lên mặt cậu một cái, đem cậu lật người lại.
Chu Tiểu Tường nhìn hắn: “Không, là tôi nhiều chuyện.”
Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên: “Cái vẻ mặt u oán này...”
“Đồ tâm thần!” Chu Tiểu Tường đưa tay đẩy hắn, bị hắn nắm tay đè xuống giường, môi dính môi, tìm vào đầu lưỡi, trêu chọc mυ"ŧ vào, hơi thở lập tức trở nên dồn dập.
Tiêu Bùi Trạch buông môi ra, chạm trán cậu ổn định hô hấp, nhẹ giọng nói: “Em đừng nghĩ nhiều, những chuyện kia không nên nhớ lại, tôi nghĩ quên được thì nên quên, dù sao đó cũng không phải là nhà tôi, sau này, nhà tôi là nhà em.”
Chu Tiểu Tường yên lặng nghe hắn nói xong, đột nhiên trên mặt có chút nóng, chớp mắt mấy cái, không hé răng.
“Trước em, người thân duy nhất của tôi là mẹ, bất quá bà ấy đã chết khi tôi được tám tuổi.” Tiêu Bùi Trạch thấy Chu Tiểu Tường trợn to mắt nhìn mình, hắn cười cười nhìn cậu: “Bị Tiêu Đình gϊếŧ chết.”
“Gϊếŧ...” Vẻ mặt Chu Tiểu Tường khϊếp sợ, đột nhiên nhận ra một vấn đề: “Tiêu Đình là ai?”
“Là Tiêu lão gia tử trong miệng người khác.”
Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bật thốt ra hai chữ “Ba anh”, nhưng vừa nhớ đến thái độ của hắn liền lập tức im bặt, lúc lâu sau mới tìm lại được dòng suy nghĩ, hỏi dò: “Bạo lực gia đình?”
“Không phải, là bị súng bắn chết.”
Chu Tiểu Tường lại lần nữa sửng sốt, cậu nghĩ cái chữ “súng” này nghe thật hư cấu, thế nhưng Tiêu Bùi Trạch mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ hận ý, cậu không biết một người như thế nào mới có thể vừa cười vừa hận, nhìn bộ dạng này của hắn chỉ cảm thấy đặc biệt thương cảm, vô thức đưa tay ôm hắn.
Lần này Tiêu Bùi Trạch là thật sự cười lên, hôn lên môi cậu: “Thật chủ động.”
Chu Tiểu Tường hoàn toàn không để ý hắn đang nói gì, chớp mắt mấy cái vẫn thấy khó hiểu: “Người bình thường không thể nào có súng chứ?”
“Xã hội đen có, cảnh sát có, em nghĩ ông ấy là loại nào?”
“....” Chu Tiểu Tường da đầu cứng ngắc: “Xã hội, đen..”
“Nếu ông ấy bình thường, tôi đã tố cáo, tuy rằng bây giờ ông ta đang tẩy trắng, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, tôi chưa thể đấu lại.”
Chu Tiểu Tường lần nữa nảy sinh tình thương, cậu tự nhỏ đã thấy ba bám theo sau mông mẹ như miếng da trâu, đối với chuyện ba hại chết mẹ này, bị sốc đến choáng váng.
“Thật kỳ lạ.” Tiêu Bùi Trạch lần nữa cụng trán cậu: “Nói cho em nghe, không khó khăn như đã nghĩ.”
Chu Tiểu Tường nhìn sống mũi thẳng tắp gần trong gang tấc của hắn, không biết nên đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt hắn một chút.
“Ông ấy vốn định nổ súng với tôi, nhưng mẹ tôi cản lại, cho nên, cuối cùng người chết là mẹ.”
Đáy lòng Chu Tiểu Tường run lên, không kìm được nắm chặt hai tay phía sau lưng hắn.
Tiêu Bùi Trạch lại tiếp tục nói: “Ông ấy có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, thế nhưng có một ngày lại mang người về nhà, lúc ấy tôi giận quá, trộm súng của ông ta, muốn gϊếŧ chết người đó. Nhưng mà, lúc ấy tôi còn nhỏ, không biết dùng súng, không bắn chết người kia, còn mình thị bị dội lại đến té lăn quay. Sau đó kinh động đến ông ta, súng bị đoạt lại.”
“Anh...” Chu Tiểu Tường ngoại trừ khϊếp sợ và thương yêu, không biết nên nói cái gì.
“Thật buồn cười, cây súng gϊếŧ chết mẹ tôi, là do tôi trộm được.” Tiêu Bùi Trạch trầm mặc một lúc rồi ôm chặt cậu một chút, cười nói: “Những chuyện hư hỏng thế này không nhiều lắm.”
Chu Tiểu Tường nhìn hắn, có chút đau lòng: “Anh đừng cười chứ... Trước đây anh đâu có cười...”
“Lúc bên cạnh em không nhịn được.”
“Tại sao lại kéo tôi vào?” Vẻ ngoài khó chịu của Chu Tiểu Tường không giảm bớt, không biết tâm tình hắn thật sự khôi phục hay là cố ý như vậy, cậu đối với chuyện hắn bất kể giờ giấc đùa cợt mình cảm thấy bất lực sâu sắc.
“Kéo em vào tâm tình tốt hơn, không để tôi kéo một chút được sao?” Tiêu Bùi Trạch sờ sờ mặt cậu: “Hay là nói, em muốn tôi buồn?”
“Đương nhiên không phải.” Chu Tiểu Tường hoàn toàn bị hắn làm cho hết cáu kỉnh: “Haiz... Kéo đi kéo đi...”
Tâm tình Tiêu Bùi Trạch quả thực khôi phục nhanh chóng, nói xong cả người dường như nhẹ hẳn, thấy Chu Tiểu Tường rõ ràng để tâm đến mình, lòng vui sướиɠ hơn bất cứ lúc nào, chống người dậy đem nhẫn đang đeo ở tay trái đổi sang đeo ở tay phải.
Chu Tiểu Tường nhìn động tác của hắn có chút khó hiểu: “Anh đang làm gì vậy? Sao tự dưng đổi tay.”
Tiêu Bùi Trạch lấy tay phải mình nắm lấy tay trái cậu, nhìn chiếc nhẫn của hai người dựa chung một chỗ, cười đáp: “Như vậy mới thành một đôi.”
“Nam tả nữ hữu... Đại ca, anh là nam đó...”
“Em coi tôi là nữ là được rồi...”
Chu Tiểu Tường một đầu hắc tuyến: “Bất cứ khi nào sao?”
“Đương nhiên không.”