Chương 22: Tiểu Tường Tử cáu kỉnh
Edit: Tammie
Beta: Patee
Chu Tiểu Tường tự nhắc nhở bản thân, làm một nhân viên quèn cực khổ giãy dụa ở tầng lớp thấp nhất, khi đang đối mặt với tên đại Boss cố tình gây sự thể hiện da^ʍ uy, phải là đại trượng phu co được dãn được. Cho nên, để chứng minh mình là một đại trượng phu, cậu cố gắng anh dũng mà khuất phục.
Lại một lần nữa ngồi vào trong xe của Tiêu Bùi Trạch, đột nhiên (kí ức) về lần cướp đoạt vô cùng mang tính xâm lược ở góc tối dưới lầu lúc trước kia, từ chỗ sâu trong đầu hiện ra vô cùng rõ nét, làm đầu óc rung động ong ong, đau như muốn nứt ra. Chu Tiểu Tường thật vất vả lắm mới trấn định tinh thần lần thứ hai hỗn loạn, len lén liếc mắt về phía bên cạnh, thấy người nọ chăm chú lái xe, liền vội vàng móc điện thoại ra.
“Nhạc Nhạc, tối nay có nhà không? Lúc tớ về tớ gọi điện cho cậu, cậu ngắt máy rồi chạy ra đón tớ nha! Nhanh lên! Phải tránh bằng mọi cách!
Không bao lâu, Từ Nhạc trả lời tin nhắn: “Cậu đang đùa cái gì vậy?”
Chu Tiểu Tường khóc không ra nước mắt, trả lời: “Hôm nay hắn lại đưa tớ về nhà, cậu nhớ ra đứng ở cửa tiểu khu, hắn sẽ không làm bậy nữa!”
Từ Nhạc đang chơi trò chơi, miễn cưỡng hỏi lại: “Hắn? Hắn là ai?”
Chu Tiểu Tường quả thực muốn khóc chết, hận không thể bay về đập vào đầu y một cái, ngón tay lia lịa bấm bàn phím: “Sếp của tớ đó!”
Từ Nhạc vừa nhìn thấy liền phấn chấn: “A? Sao cậu không gọi hắn là tên khốn?”
Chu Tiểu Tường: “...”
Từ Nhạc lại gửi tới một tin nhắn nữa: “Yên tâm! Gia có một biện pháp tốt nhất có thể an nhàn cả đời sau! Để tên khốn kia sau này không bao giờ... quấy rối cậu nữa!”
“Biện pháp gì?”
“Cậu đừng tò mò biện pháp gì, chỉ cần chuẩn bị cúng bái Nhạc gia gia của cậu cho tốt là được rồi! Nhìn xong chưa! Hahaha!”
Chu Tiểu Tường yên lặng đối mặt với màn hình (điện thoại) trong chốc lát rồi làm vẻ mặt bình tĩnh mà cất điện thoại đi.
Tiêu Bùi Trạch nhìn thoáng qua cậu: “Có việc sao?”
Chu Tiểu Tường hoảng hốt, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lắc đầu làm bộ thích ý mà nhìn cảnh đêm rực rỡ của phố thị mới lên đèn: “Không có việc gì.”
“Ừ.” Tiêu Bùi Trạch gật đầu: “Vốn tưởng em nếu có việc, tôi sẽ không chiếm dụng thời gian của em, nhưng nếu không có chuyện gì vậy thì cùng tôi ăn một bữa cơm đi. Em muốn ăn cái gì?”
Chu Tiểu Tường: “...” Ông đây bây giờ nói có việc thì còn kịp không?
Tiêu Bùi Trạch nhìn thẳng một đường, thật kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Em muốn ăn cái gì?”
“Tùy, tôi không kén.” Chu Tiểu Tường không dám cào kính, buồn lực lén lút cào lên chân mình một cái.
“Ừ, thật dễ nuôi.”
Chu Tiểu Tường: “...”
Chỗ Tiêu Bùi Trạch dẫn cậu tới ăn cơm khá hóc, là một quán cơm nông gia gần ngoại ô, quán này buôn bán rất đắt đỏ, nhưng bởi bị vị trí rất hóc, nên không có chỗ đỗ xe, xe chỉ có thể đỗ ở quảng trường bên ngoài, sau đó xuống xe đi qua một cái ngõ nhỏ mới đến cửa tiệm.
Chu Tiểu Tường nghĩ nếu không phải tên họ Tiêu kia không thiếu tiền, thì cậu nhất định sẽ hoài nghi hắn là muốn đem cậu lừa tới chỗ bọn buôn người để lén bán Tiểu Vũ đi, rồi biếи ŧɦái mà ép buộc anh nó kiếm tiền cho hắn.
Sau khi trong đầu hiện lên các loại tình cảnh, Chu Tiểu Tường vuốt mặt mình hoàn hồn, hiếu kỳ hỏi: “Tiêu tổng, làm sao anh biết được một quán cơm hẻo lánh như thế này?”
Tiêu Bùi Trạch nâng Tiểu Vũ đang dính ở trên người mình lên, thấy thằng bé xoay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mình cười híp mắt, cũng nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt: “Trước đây trong lúc Cao Dục chụp ngoại cảnh thì vô ý phát hiện, dẫn tôi đến một lần.”
“Oh!” Chu Tiểu Tường nhìn khung cảnh xung quanh một chút, hơi cảm thán: “Không biết ăn ngon đến thế nào!”
“Cũng được, cũng không tính là đặc biệt ngon”
Chu Tiểu Tường quay sang nghi ngờ nhìn hắn.
“Cứ nghĩ nơi này xa, đi về một chuyến có thể ở cạnh em lâu như thế này.”
Chu Tiểu Tường dừng chân, ngây ngốc nhìn hắn, rồi vội vã quay đầu nhìn sang hướng khác, không hiểu tại sao mà hô hấp có chút loạn, ngực hoảng hốt rồi xoay đầu lại rống to với Tiểu Vũ: “Ai là anh của em hả? Có cho bế hay không?”
Tiểu Vũ vốn đang vui vẻ, nghe được tiếng gào thét của cậu không bị giật mình chút nào mà quay đầu nhe răng nhếch miệng giang hai tay ra về phía cậu: “Anh hai ôm!”
Chu Tiểu Tường bế thằng bé rồi quay đầu bước đi nhanh hơn, liền bị Tiêu Bùi Trạch kéo lại.
“Chạy nhanh như vậy làm gì?”
“...Tiểu Vũ đói bụng.”
Mặc dù Tiểu Vũ đã ở trên xe ăn không ít thứ, nhưng vẫn là thuận thế gật đầu: “Bụng bụng đói ~!”
Chu Tiểu Tường rất là vui vẻ, nghĩ thằng em này không uổng công nuôi, hài lòng sờ sờ đầu nó.
Cơm nước xong thì đã không còn sớm, Chu Tiểu Tường đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, cậu nhìn gương ngây ngốc hồi lâu. Cảm thấy mình để Tiêu Bùi Trạch mời cơm hoài như thế này thì hơi bất lịch sự, giống như đang lợi dụng, nếu mình mới đáp lễ thì sẽ mời qua mời lại hoài, nếu tặng đồ thì lại có điểm mờ ám, cuối cùng nghĩ đến đau đầu, không thể làm gì khác hơn là đem mấy ý nghĩ ngổn ngang kia vứt ra xa, xoa xoa tay một chút rồi trưng vẻ mặt bình thản đi ra ngoài.
Thanh toán hóa đơn rồi đi ra ngoài, bất chợt bên ngoài đổ mưa, Chu Tiểu Tường nhìn mái hiên liên tục chảy mưa xuống mà há hốc mồm, liền vội vàng hỏi chủ quán có thể ượn ô không.
Chủ quán xin lỗi cười cười: “Thật ngại, các cậu đi ăn trễ, trong quán vốn có ô dự phòng nhưng đã cho khách trước mượn đi rồi.”
Tiêu Bùi Trạch kéo cậu đến chỗ sô pha nghỉ ngơi: “ Em với Tiểu Vũ trước hãy ở đây chờ, trong xe có ô, tôi đi lấy.”
Chu Tiểu Tường bị hắn ấn ngồi xuống, nghe như thế liền phản ứng, vội vàng đứng lên: “Không được! Anh giúp tôi bế Tiểu Vũ, tôi đi lấy!”
“Em lo lắng cho tôi?”
“Hở?” Chu Tiểu Tường gật đầu nhìn ý cười mơ hồ trong mắt hắn, há há mồm, nhất thời nổi giận: “Đại ca à! Sao lúc nào anh cũng như tự kỷ thế hả? Anh mời tôi ăn tôi đã rất áy náy rồi được không? Muốn lấy ô thì cũng là tôi nên lấy!” nói xong liền đưa Tiểu Vũ cho hắn.
Tiêu Bùi Trạch một lần nữa nhấn cậu ngồi xuống ghế sa lông, khóe miệng cong cong: “Em đi thì có ích gì? Chìa khóa không đưa cho em.”
Chu Tiểu Tường đơ mặt, lặng lẽ trừng hắn một hồi rồi cào cào tóc, cuối cùng không có biện pháp gì đành ngồi bên trong cửa kính nhìn hắn cởϊ áσ khoác phủ lên đầu chạy vào màn mưa đen kịt.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Chu Tiểu Tường lấy ra nhìn, là tin nhắn ngắn Từ Nhạc gửi tới: “Tiểu Tường Tử, khi nào cậu về? Trời mưa rồi, Tiểu Mai nói em ấy đi nghe giảng không mang dù, tớ phải mang ô cho em ấy.”
Tiểu Mai là học muội của cậu và Từ Nhạc, lúc này đang học đại học năm ba, hai người bọn họ đang ở trong giai đoạn lơ lửng, Từ Nhạc rất thích cô ấy, biết cô ấy không mang dù chắc chắn là rất lo lắng. Chu Tiểu Tường khó thấy y nghiêm túc như vậy, đương nhiên không thể vì chuyện nhỏ của mình mà bỏ lỡ chung thân đại sự của y, cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Tớ còn một lúc lâu nữa, cậu mau mang dù cho cô ấy đi, đừng trông tớ.”
“Được! Bạn tốt! Hôm nay cậu cứ tự mình gánh chịu, ngày mai Nhạc gia gia sẽ thực thi chiến lược, đem tên khốn kiếp kia cưỡng chế di dời khỏi cậu!”
Khóe miệng Chu Tiểu Tường giật giật, cậu rất hiểu Từ Nhạc, không cần nghĩ cũng biết chắc là chiến lược kia không đáng tin cậy, im lặng cầm điện thoại bỏ vào trong túi, ôm chặt Tiểu Vũ đã ăn no mệt lả vào lòng, ngẩng đầu nhìn đêm mưa đen kịt bên ngoài.
Đêm ngoại ô và khu vực thành thị bất đồng, không có nhiều ánh đèn cao tầng, không có âm thanh ầm ĩ, tiệm này với con đường lớn cách một khoảng, càng lộ vẻ yên ắng. Xa xa dưới đèn đường hạt mưa li ti rơi xéo dưới ánh đèn mờ nhạt, trong tai chỉ nghe thấy tiếng mưa va vào cửa thủy tinh rất nhỏ, càng tôn thêm sự tĩnh lặng, ánh mắt Chu Tiểu Tường đăm đăm, đột nhiên trong ngực buồn bực khó hiểu.
Không bao lâu, trong ánh sáng mờ ảo xuất hiện một bóng dáng, người dưới ô bước vội vã. Chu Tiểu Tường trong lòng rộn ràng, mau chóng từ trên ghế salong bật dậy, vội vội vàng vàng vọt đến cửa.
Tiêu Bùi Trạch đi tới, giũ giũ nước đọng trên áo khoác treo trên cánh tay, hiển nhiên kết quả cũng không tốt mấy, một phát ướt nhẹp, trên mặt dính nước mưa chưa kịp lau, áo sơ mi trắng cũng bị thấm ướt dán chặt vào người, ống quần càng không phải nói, từ đầu đến chân đều bị mắc mưa.
“Anh chờ chút!” Chu Tiểu Tường nói xong liền mau chóng xoay người chạy trở vào, chốc lát sau cầm một xấp giấy ăn thật dày đi ra, rút hai tờ đưa tới trước mặt hắn: “Lau chút đi.”
Tiêu Bùi Trạch đưa mắt nhìn cậu, cười cười nhận lấy: “Cảm ơn!”
Cầm khăn thấm trán, tiện tay ném vào thùng rác bên cửa, Tiêu Bùi Trạch liếc đống giấy dư trong tay cậu, rồi nhìn cậu ý cười sâu sắc: “Em lấy nhiều giấy của chủ tiệm như vậy làm gì, có chục người nữa mắc mưa à?”
Chu Tiểu Tường khó hiểu mà chớp chớp mắt: “Không phải toàn thân anh đều bị ướt sao?”
“Vậy bây giờ tôi cởi hết rồi tiếp tục lau?”
Trong đầu Chu Tiểu Tường đột nhiên hiện ra cảnh hắn thân trên trần trụi quấn khăn tắm đêm đó, mất tự nhiên mà nhìn sang hướng khác, trong đầu đột nhiên giật mình. Mợ! Đều là đàn ông mà thẹn thùng có cái gì tốt!
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu không chớp mắt, ý cười hiện rõ trong mắt.
Chu Tiểu Tường nhanh chóng trấn định tinh thần, ngoan cố đem xấp giấy dư bỏ vào lòng Tiểu Vũ: “Không phải cho anh dùng, giấy trong nhà không đủ, thuận tay thó về không được à?”
“Ừ.” Tiêu Bùi Trạch nhìn cười gật đầu, tự nhiên khoác tay lên vai cậu đưa cậu đến dưới ô: “Đi thôi.”
Lên xe mở đèn, Chu Tiểu Tường vừa nghiêng đầu thì thấy vai phải đều của hắn ướt đẫm, yên lặng nhìn hắn một hồi, cậu lại phiền muộn mà tựa lưng vào ghế đem mặt hướng ra phía ngoài cửa kính. Bên ngoài rất tối, trên tấm kính phản chiếu sườn mặt chuyên chú của Tiêu Bùi Trạch, vẻ mặt này so với lúc gặp nhau lần đầu tiên sẵng giọng thì khác nhau một trời một vực, dường như giống của hai người khác nhau.
“(Em) nghĩ còn có thể được nhìn à?” Thanh âm Tiêu Bùi Trạch đột nhiên truyền vào trong tai.
“Hả?” Chu Tiểu Tường quay đầu, thấy hắn vẫn nhìn còn đường trước mặt, gãi gãi đầu: “Cái gì?”
“Tôi.” Chu Tiểu Tường sửng sốt, nhìn khóe miệng hắn cười nhẹ, ngốc ngốc nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn, liền há hốc mồm, một lần nữa quay đầu nhìn ra phía ngoài: “Fuck!”
Tiêu Bùi Trạch cười cười nhìn thoáng về phía cậu, không nói nữa.
Trong xe lặng ngắt khiến cho người ta khó chịu, Chu Tiểu Tường ngồi một lúc rồi lần thứ hai quay đầu nhìn hắn: “Trên xe anh không có khăn lông sao?”
“Không.”
Chu Tiểu Tường nhìn cái đầu tóc ướt nhẹp của hắn, bĩu môi: “Cái loại khăn mặt thường dùng này cũng không chịu chuẩn bị, xe đều bị thấm ướt.”
Tiêu Bùi Trạch nở nụ cười nhẹ “Ừ” một tiếng rồi không nói nữa.
Chu Tiểu Tường lại liếc nhìn hắn: “Thật là đỏm dáng, mùa đông nhanh tới rồi mà chỉ có một cái áo sơ mi với áo khoác, ông đây áo len cũng phải mặc.”
“Không lạnh.”
Chu Tiểu Tường ngừng một lát, rụt người vào trong ghế nói thầm: “Ai thèm lo anh có lạnh hay không...”
“Sao?”
“Không có gì, mệt rồi...”
“Hai anh em em thật giống nhau.”
“Nói xàm.”