Hồi ức………
Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở bên cạnh chiếc giường màu trắng, sắc mặt nhợt nhạt tiều tụy ảm đạm, hai tia sáng nơi đáy mắt dị thường đen đặc, râu ngắn bên mép dường như mấy ngày nay cũng không được cạo, cả người sụp đổ giống như đã phải chịu một đả kích vô cùng to lớn, rất khó để người ta tưởng tượng được người đàn ông này chính là kẻ đứng đầu hắc bạch hai đạo hung ác lãnh huyết kiêu hùng Tiếu Tẫn Nghiêm.
Hình ảnh Diệp Mạc từ trên lầu nhảy xuống vẫn trình diễn sống động trong đầu Tiếu Tẫn Nghiêm, một khắc đó quả thực nỗi sợ hãi kinh hoàng khắc cốt ghi tâm tựa như có ngọn núi lớn trùng trùng đè lên người hắn, ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn đi lại vững vàng oai hùng, trang phục thẳng thớm tinh mỹ, mỗi bước đi mị lực bắn ra tứ phía, trên thương trường làm ăn vẫn là một nam nhân sát phạt tàn nhẫn tuyệt tình, hỉ nộ bi tuyệt của hắn vẫn không thể hiện rõ, thật giống như có sóng to gió lớn hơn nữa cũng không thể đánh ngã hắn, nhưng những người thân tín bên cạnh hắn như Trình Tử Thâm cùng Triển Duy lại âm thầm cảm nhận được thay đổi bên trong Tiếu Tẫn Nghiêm, khí tức của hắn mệt mỏi yếu ớt cùng tinh thần suy sụp đổ vỡ, như có hàng ngàn mũi tim sắc nhọn bắn ra đâm chọc vào đường hô hấp của Tiếu Tẫn Nghiêm, ép hắn đến nghẹt thở.
(Jian: à đây là đoạn sau khi thằng Nghiêm ép bé Mạc BJ cho nó mà em nó méo chịu nhảy lầu luôn =)) xem lại chương 11
nghe =v=)
Diệp Mạc nằm trên giường, liếc nhìn nửa con mắt Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở bên giường, tiếp đó đôi mắt băng băng lạnh lùng, đờ đẫn dại ra nhìn lên trên trần nhà.
“Em muốn chết đến thế sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt rất bình tĩnh, mấy ngày nay trong lúc Diệp Mạc hôn mê, cả tinh thần lẫn thân thể cùng lúc dày vò hành hạ khiến lửa giận ngập trời vốn có đã vơi bớt đi không ít, giờ phút này Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh một cách kỳ lạ, thân hình cao lớn tựa hồ cũng không phát ra bất kỳ khí tức âm hàn nào.
“Cánh tay trái của tôi hình như không động đậy được nữa rồi nhỉ.” Diệp Mạc không trả lời câu hỏi của Tiếu Tẫn Nghiêm, sắc mặt tái nhợt giống như xác người chết, đáy mắt tràn lan nỗi bi thương tuyệt vọng “Có phải đã gãy mất rồi không?”
Ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn sát đất trong gian phòng, rõ ràng chiếu đến tia ấm áp, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm lại có cảm giác toàn thân hắn lạnh cả người, hắn đứng dậy ngồi trên giường, đem một tay Diệp Mạc nắm trong lòng bàn tay.
“Sẽ chữa khỏi thôi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm quả quyết nói với Diệp Mạc, cánh tay trái rơi xuống đã bị gãy mất, hai tay bị trói ngã xuống lầu, chỉ mất một cánh tay xem như là may mắn lắm rồi.
Diệp Mạc vô lực nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, trong ánh mắt hiện lên vẻ thê lương bạc nhược cầu xin “Vậy còn chân của tôi? Tôi muốn đi lại như người bình thường, tôi không muốn trở thành người què.”
Nhu tình trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên tản đi, thần sắc phức tạp hiện lên, quay lưng về phía Diệp Mạc, lạnh nhạt nói “Em đã hôn mê 3 ngày rồi, chắc là đói bụng lắm, tôi đi sai người làm…”
“Anh chính là muốn tôi què cả đời!” Diệp Mạc đột nhiên quát lớn một tiếng, nước mắt yếu đuối vỡ đê tràn ra, không có khí lực để ngồi dậy, Diệp Mạc chỉ có thể nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiếu Tẫn Nghiêm “Tôi biết, anh hận không thể làm gãy hết hai chân của tôi mà!!”
Như vậy anh có thể xem tôi như một con chó mà ở bên cạnh anh, mặc cho anh tùy ý đùa giỡn lúc nào cũng được.
Tiếu Tẫn Nghiêm không quay đầu lại, lạnh nhạt nói “Bây giờ tôi đến công ty, em nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi để gói ma túy nhỏ ở dưới gối của em, muốn thì dùng đi.” (Jian: khϊếp thật =.=’ thân tàn ma dại luôn =.=’)
Diệp Mạc đã nói không ra lời nữa, nước mắt rơi ra ướt nhòe cả tầm mắt của cậu, bóng dáng Tiếu Tẫn Nghiêm càng ngày càng trở nên mờ ảo, giống như tương lai của cậu, cũng mờ ảo không nhìn ra được lối đi.
“Quản gia Lý, dặn dò người làm đem đi hết tất cả những đồ vật có thể tự mình làm thương tổn bản thân với những phương tiện điện tử liên lạc được với bên ngoài, còn nữa, trừ người hầu mỗi ngày đem thức ăn đến phòng với bác sĩ điều trị cho cậu ta, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép bất kỳ người nào được đi vào căn phòng này, A Tân, cậu sai mấy tên lính canh chừng bốn phía căn phòng này, nếu để cậu ta lại bước ra khỏi phòng này một bước, tôi sẽ hỏi tội cậu.”
“Vâng”
Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm rời đi, Diệp Mạc gương mặt tràn ngập tuyệt vọng bi thống, ánh mắt ảm đạm đau đớn nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, vừa rồi ánh nắng còn tươi sáng, vậy mà trong chốc lát, lại là một mảnh đen tối u ám, mây đen kéo tới phủ kín khiến bầu trời chẳng còn chút quang đãng trong sáng nào…
……….
Buổi tối là thời điểm thành phố X lung linh kỳ ảo, bản tính xem trọng vật chất bề ngoài bại lộ ở những con người thành phố, dòng người tìm đến nơi giải trí cao cấp xa hoa suy đồi tiêu hoang phung phí, du͙© vọиɠ đủ loại màu sắc, tìm không thấy một tia tinh khiết….
Tiếu Tẫn Nghiêm ở Kim Nghê uống rất nhiều rượu mới trở lại biệt thự, lảo đảo đi đến phòng Diệp Mạc ngã xuống trên giường, giống như người bị đóng băng lạnh lẽo tê cứng đã nhiều ngày muốn tìm kiếm chút ấm áp nóng rẫy vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm đem thân thể dán thật chặt vào người Diệp Mạc, Diệp Mạc tựa hồ như đã quen tình trạng này, chẳng hề cử động, mặc kệ Tiếu Tẫn Nghiêm ôm cậu.
“Mạc Mạc, bảo bối của tôi…” Tiếu Tẫn Nghiêm phun ra mùi rượu, đem đầu Diệp Mạc nhẹ nhàng nhấn ở trên giữa l*иg ngực, cằm chống đỡ ở trên mái tóc mềm mại của Diệp Mạc chậm rãi vò vò cọ cọ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn tóc Diệp Mạc.
Tiếu Tẫn Nghiêm buông Diệp Mạc ra, đưa tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Diệp Mạc lên, bên trong đáy mắt thường ngày hung tàn lạnh giá lúc này tràn đây nhu tình, khẽ cúi đầu, hạ môi hôn xuống làn môi lạnh lẽo mềm mại của Diệp Mạc, chân thành nhìn Diệp Mạc, môi mỏng khẽ động đậy chậm rãi nói “Đừng phản bội tôi, nếu không tôi sẽ phát điên mất…”