Diệp Mạc xem như là rơi vào bên trong cái hố lớn do chính mình tự đào.
Nói với Tiếu Tẫn Nghiêm anh trai Diệp Nhã là bạn của mình chẳng khác nào nói mình nhớ hết chuyện lúc trước, dù rõ ràng cậu không có trí nhớ của Diệp Tuyền trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng mà lúc này ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu rõ ràng trở thành kẻ nói dối.
Hoặc là mất trí nhớ thì không quen biết Diệp Mạc, hoặc là không mất trí nhớ mới nhớ tới Diệp Mạc, đồng thời đại biểu cho việc phải nhớ đến những chuyện lúc trước của Diệp Tuyền, nhưng mà cậu vốn không phải Diệp Tuyền, cậu chỉ là đang chiếm giữ thân thể cậu ta mà thôi, chỉ cần hơi tra hỏi đào sâu một chút liền có thể biết cậu đối với Diệp Tuyền căn bản không biết gì cả.
Nhưng nếu như nói với Tiếu Tẫn Nghiêm cậu bị mất trí nhớ, vậy phải trả lời thế nào về chuyện làm sao cậu biết được người tên Diệp Mạc này?
Diệp Mạc thật sự bị dồn đến ngõ cụt rồi, dưới tình huống này căn bản cậu không có cách nào nguỵ biện được nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng lúc mới ký hợp đồng với cậu đã bắt đầu nghi ngờ cậu rồi, chỉ là khi đó cậu đối với hắn còn có giá trị lợi dụng rất lớn, thế nên hắn mới không vạch trần cậu thôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm nâng khuôn mặt Diệp Mạc lên, nhìn biểu hiện khổ sở muốn nói lại thôi của Diệp Mạc, hắn thoả mãn vỗ vỗ gò má Diệp Mạc, lạnh lùng nói “Cậu quả nhiên đã đem Tiếu Tẫn Nghiêm tôi làm một thằng đần.”
“Không có không có, tôi trước nay không hề nghĩ tới chuyện lừa gạt ngài.” Diệp Mạc gấp gáp đến toát mồ hôi, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, vốn dĩ Tiếu Tẫn Nghiêm vì mối thù với Hạ Hải Long đối với cậu đã có sát cơ, bây giờ lại bày ra chuyện cậu đã liên tiếp lừa gạt hắn, cậu sợ là cuối cùng chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc một lúc, đột nhiên mỉm cười, chỉ là trong lúc cười đã lấp loé lên khí tức dã thú, nhìn cái lưng đã tê dại của Diệp Mạc.
Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới bên cạnh bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy trắng, ở phía trên xoàn xoạt viết vài nét bút, sau đó quay người ném xuống dưới chân Diệp Mạc còn đang quỳ trên mặt đất, giờ khắc này gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đã trở nên lạnh như băng, Tiếu Tẫn Nghiêm một thân tây trang màu đen được cắt may tinh tế làm nổi bật hình dáng cao to vĩ đại, lẫm lẫm uy nghiêm như đang đứng trên đỉnh cao nằm quyền sinh sát mà nhìn xuống.
Diệp Mạc cầm lên tờ giấy ở bên chân, mở ra nhìn, trên tờ giấy viết một cái địa chỉ, Diệp Mạc ngẩng đầu cẩn thẩn nghi hoặc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Đêm nay đến đấy chờ tôi” Tiếu Tẫn Nghiêm tựa người vào cạnh bàn, vẻ mặt hờ hững châm điếu thuốc ngậm trong miệng, thanh âm đầy hàn khí “Nếu như đêm nay tôi không thấy cậu đến, tôi đảm bảo nửa cuộc đời về sau của cậu sẽ phải sống trong địa ngục”
Diệp Mạc muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì bây giờ, Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên là muốn ám chỉ cậu, chỉ cần tới nơi mà hắn yêu cầu, hắn sẽ liền hủy bỏ tố tụng.
“Đi tới đấy… để làm gì?” Diệp Mạc từ trong hoảng loạn khi nãy bắt đầu tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi.
“Làʍ t̠ìиɦ” Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhanh gọn nói câu tiếp theo.
Khuôn mặt Diệp Mạc lập tức biến sắc, mới vừa định mở miệng lên tiếng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã nói trước ngắt lời cậu “Lời cảnh cáo cũng đã nói rồi, có đi hay không thì tùy cậu. Hiện tại, cậu có thể đi.”
Ánh mắt quyết tuyệt của Tiếu Tẫn Nghiêm không cho phép Diệp Mạc được nói thêm một câu, hết nửa buổi, Diệp Mạc mới chậm rãi xoay người, cả người u ám suy sụp giống như vừa bị dội nước lạnh buốt.
Tầm mắt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhìn theo bóng Diệp Mạc rời đi, chờ cho đến khi văn phòng rộng lớn chỉ còn lại mỗi Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn mới quay người đem điếu thuốc chỉ vừa mới hút vài hơi trong miệng dụi tắt vào gạt tàn thuốc, sau đó mới đi đến cửa sổ lớn sát đất trước mặt hờ hững nhìn toàn cảnh thành phố X. Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn mới hơi nhếch lên lộ ra một vệt ý cười sâu xa.
……..
Diệp Mạc đi ra khỏi tòa cao ốc Hoàng Sát, cả người nhìn qua uể oải suy sụp, cúi đầu nhìn tờ giấy trong nắm tay, trong lòng lại nổi lên một trận cay đắng, cuối cùng mệt mỏi đem tờ giấy nhét vào trong túi quần.
Diệp Mạc vốn dĩ không phải là một nam nhân dễ dàng chịu khuất phục số mệnh, nếu không cậu đã không nhiều lần nghĩ cách để thoát khỏi Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ là gặp phải chuyện như vậy, cậu căn bản không thể nào tìm ra được bất kỳ đối sách nào để giải quyết cả, 20 triệu không phải là con số nhỏ, Diệp Mạc lại khó có thể lại tìm Diệp Thần Tuấn mở miệng vay tiền.
(Jian: có vẻ như bà tác giả muốn nhấn mạnh là bé Mạc không nhu nhược, chỉ là thằng kia quá ghê gớm với lại rơi vào hoàn cảnh như bé căn bản là không tìm được lối thoát mới đành buông xuôi =v=)
Nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm có ý định làm khó dễ cậu, Diệp Thần Tuấn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ cậu, nhưng như thế không thể nghi ngờ sẽ chọc giận đến Tiếu Tẫn Nghiêm, chưa biết được hắn có làm tổn hại gì đến Diệp Thần Tuấn không. Vì thế nên Diệp Mạc đành chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Diệp Mạc đem Diệp Nhã chuyển đến một bệnh viện nhỏ bình thường để an dưỡng, chỉ cần điều dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa, trên căn bản Diệp Nhã sẽ khỏi hoàn toàn, đến lúc ấy, Diệp Mạc định sẽ đưa Diệp Nhã ra nước ngoài học tập, dựa vào tài năng của cậu đương nhiên cũng có thể ở nước ngoài tìm được một công việc lương cao, chỉ là lấy tình hình trước mắt mà nói, tựa hồ Diệp Mạc khó có thể rời khỏi thành phố X, điều cậu sợ nhất chính là Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ gây khó dễ cho cậu.
Diệp Mạc bỏ ra một buổi chiều để chuyển em gái mình đến bệnh viện khác, đương nhiên trong quá trình đó cũng phải bịa ra rất nhiều lời nói dối, Diệp Nhã rất tin tưởng Diệp Mạc, tuy rằng Diệp Nhã không biết chàng trai trước mắt này chính là anh trai thật sự của mình, nhưng có cậu ở bên cạnh cô, Diệp Nhã có cảm giác rất an toàn, vì thế nên bất kể Diệp Mạc nói cái gì thì Diệp Nhã theo bản năng đều lựa chọn tin tưởng cậu.
Diệp Mạc sợ rằng địa ngục của kiếp trước một lần nữa sẽ tái diễn, bởi vì cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng, biểu hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu có thâm ý khác, dường như không phải chỉ muốn dừng lại ở chuyện xem cậu như con trai Hạ Hải Long trả thù, mà là hắn có vẻ như muốn tìm kiếm bóng dáng Diệp Mạc trên người cậu, mặc dù trong lòng hắn vẫn cho rằng cậu không thể là Diệp Mạc. (Jian: ai không hiểu thì để bạn Jian nhắc lại cho nhớ kẻo quên với nhầm, bé Mạc bây giờ đang mang hình dáng của Diệp Tuyền nghe, tính cách với thói quen vẫn là của bé Mạc nhưng hình dáng bên ngoài và thân phận hiện giờ là Diệp Tuyền)
Khi tình yêu rơi vào cực đoan sẽ biến thành chuyện vô cùng đáng sợ, Diệp Mạc biết Tiếu Tẫn Nghiêm hận cậu, hận không thể đem cậu lột da tróc thịt, kiếp trước đã mất một năm ròng vướng mắc với hắn, hắn đã dùng hết đủ loại thủ đoạn để đem cậu ràng buộc bên người hắn, cuối cùng cậu đã biến mất, hơn nữa còn không để lại hài cốt cho hắn tìm thấy.
Khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ còn lại nỗi hận cùng đau đớn vô biên vô hạn…
Vào một buổi trưa, chỉ có khi ở trước mặt em gái mình, Diệp Mạc mới lộ ra gương mặt tươi cười vui vẻ, vừa rời khỏi bệnh viện, lông mày Diệp Mạc lập tức nặng nề chùng xuống, lẳng lặng không nói một lời mà trở về căn phòng trọ nhỏ, sau đó cực kỳ mệt mỏi mà lết tới nằm ngửa ra giường, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
Diệp Thần Tuấn gọi điện đến, phương án mấy ngày trước Diệp Mạc đề xuất đã đạt được thành công lớn, hơn nữa trong buổi trò chuyện với đối tác, bởi vì Diệp Mạc đã xuất sắc đưa ra lời thương thuyết giải thích mà công ty đối phương đã đồng ý hợp tác, giúp cho công ty trong một năm sinh ra thêm khoản lợi nhuận 100 triệu.
Diệp Thần Tuấn nói cho Diệp Mạc biết, lần thành công này không chỉ để toàn thể công ty trên dưới biết rõ được thực lực của Diệp Mạc, mà còn làm cơ sở để Diệp Mạc một bước thăng tiến, làm cho công việc Diệp Mạc đảm nhận không chỉ hạn chế ở mức một trợ lý giám đốc bình thường, mà để cho chuyện Diệp Mạc được thăng chức tăng lương sẽ không gặp phải nghi vấn đàm tiếu.
Đây là tin tức khiến Diệp Mạc vô cùng kích động, đối với một người đàn ông mà nói, có gì so với sự nghiệp đạt được thành công làm cho người ta cao hứng đây, vì thế nên Diệp Mạc rất nhanh chóng hai mắt liền sáng rỡ, kích động không thôi, nghe Diệp Thần Tuấn nói đêm nay sẽ tụ tập mấy nhân viên tinh anh ở công ty đến Kim Nghê hảo hảo chúc mừng một trận, Diệp Mạc không hề nghĩ ngợi gì liền vui vẻ đồng ý.
Thăng chức, tăng lương… nghe mê người cỡ nào a….
(Jian: vui quá nên quên Kim Nghê là nơi thuộc về thằng Nghiêm hả em =v=)