(Đây là một chương hồi ức, không theo thứ tự thời gian, thỉnh thoảng bà tác giả lại chèn thêm mấy chương hồi ức như vậy đó)
Trên chiếc giường to lớn, Diệp Mạc nằm ở phía biên giới, hai tay ôm lấy ngực, thân thể cuộn tròn lại giống như con tôm bị chấn kinh, cằm cúi thấp tựa vào trước ngực, theo đó, cánh cửa phòng bị đá văng tạo ra tiếng vang ầm ầm, thân thể Diệp Mạc càng thêm cuộn tròn lại, cả người không nhịn sợ hãi được mà run lên bần bật.
Diệp Mạc biết, tên ác ma kia đã đứng ở sau lưng cậu, và còn đang dùng đôi mắt đỏ sẫm khát máu đυ.c khoét thân thể cậu.
“Tôi hỏi em.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào từ phía sau lưng truyền đến “Có phải em đem cơ mật thương mại của Hoàng Sát nói cho Lạc Tần Thiên biết?”
Đáp lại Tiếu Tẫn Nghiêm chính là bóng lưng run rẩy không ngừng của Diệp Mạc, Diệp Mạc có thể cảm nhận được lửa giận trên người Tiếu Tẫn Nghiêm đang bùng bùng thiêu đốt.
“Tôi hỏi lại em” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm tựa hồ ẩn nhẫn bạo động mãnh liệt, hung tợn nhìn chằm chằm vào nam nhân không muốn xoay mặt lại trên giường “Ở trong lòng em, có phải vẫn chỉ có mỗi Lạc Tần Thiên?”
Diệp Mạc vẫn im lặng không nói gì, ở trong mắt cậu, so với Lạc Tần Thiên, Tiếu Tẫn Nghiêm từ đầu đến cuối chính là một tên ác ma, cầm thú, Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao có thể đem ra so sánh được với người kia.
Trên trán Tiếu Tẫn Nghiêm nổi gân xanh, tiến đến một tay đột nhiên mạnh mẽ nắm lấy mái tóc ngắn của Diệp Mạc kéo đến trước mặt “Con mẹ nó, em điếc sao?”
Da đầu đau buốt khiến Diệp Mạc kêu thành tiếng, nhưng lại gắt gao cắn chặt môi, hai tay ôm lấy tóc bị kéo.
“Em ngẩng đầu lên cho tôi!” Một tay Tiếu Tẫn Nghiêm kéo mạnh, khuôn mặt Diệp Mạc bị ép phải ngẩng lên, trên mặt trước sau như một vẫn là vẻ hoảng sợ kinh hoàng.
“Em tưởng tôi không biết em vẫn còn lén lút trong bóng tối liên lạc với Lạc Tần Thiên sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm đưa điện thoại di động của Diệp Mạc giơ cao trước mặt cậu, nội dung trò truyện cùng với tin nhắn ghi chép ở bên trong từng bị Diệp Mạc xóa đi đã hoàn toàn được khôi phục, Diệp Mạc trợn mắt nhìn tin nhắn Lạc Tần Thiên đã từng gửi cho cậu hiện lên rõ mồn một trên màn hình điện thoại: Nếu em không rời không bỏ, anh tất sinh tử gắn bó.
“Tần… Tần Thiên chỉ là nhất thời hồ đồ mới… mới gửi tin nhắn như vậy, tôi… tôi sẽ nói cho anh ấy biết…. tôi không yêu anh ấy…” Diệp Mạc trong lòng run sợ giải thích, cậu biết, tin nhắn kia đã chọc tới điểm trọng yếu của Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Tần Thiên? Gọi thật là thân mật a!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm hiểm cười lên hai tiếng “Em thật sự cho rằng tôi không động vào hắn được?
Em
thật sự cho rằng hắn có thể đem em
từ bên cạnh tôi cướp đi?”
“Không phải như vậy, Tần… Lạc Tần Thiên chỉ là… chỉ là… Là tôi sai rồi, tôi không có quan hệ gì với anh ấy hết, van xin anh đừng…” Diệp Mạc còn chưa nói dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm đã vung tay tát mạnh cậu té ngã xuống giường.
Diệp Mạc ôm bên mặt bị đánh, không để ý đến máu đã từ từ chảy ra từ khóe miệng mà níu lấy áo Tiếu Tẫn Nghiêm khổ sở khẩn cầu “Đừng thương tổn đến anh ấy, đều là tôi sai, là tôi, là tôi đã chủ động gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Tiếu Tẫn Nghiêm gỡ tay Diệp Mạc ra, ánh mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào gương mặt hoảng sợ của Diệp Mạc, trong thanh âm lộ ra vài tia đau đớn “Em nói vậy là muốn giữ cho Lạc Tần Thiên cái mạng sao, được, rất tốt! Tôi con mẹ nó phải cho hắn ta biết hậu quả dám cướp người của tôi đi” Nói xong rời đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Diệp Mạc thật sự hoảng hốt, tác phong làm việc của Tiếu Tẫn Nghiêm cậu biết rất rõ, kết cục của việc chọc giận hắn so với cái chết còn thảm hơn, Diệp Mạc giống như phát điên mà chạy xuống giường quỳ gối trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, khẩn thiết ôm lấy chân Tiếu Tẫn Nghiêm van xin “Van cầu anh… tôi thật sự biết sai rồi… tôi thề… tôi không bao giờ liên lạc với anh ấy nữa… Sau này… sau này tôi sẽ đàng hoàng ở bên cạnh anh… Đừng làm hại đến anh ấy… anh ấy vô tội… anh có thể đánh tôi… anh có thể trút giận lên tôi… tôi đảm bảo sẽ không tránh né…” (Jian: Trời ạ, Mạc à, em nói như này khác nào chọc tiết nó lên =.=)
Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên cao nhìn xuống người con trai đang quỳ gối bên chân hắn gần như sắp phát khóc, đau đớn trong lòng càng kịch liệt, hắn biết, nam nhân này có thể quỳ xuống cầu xin mình nhưng lại hoàn toàn là vì người khác, vì tên đàn ông cậu ta yêu đến tận xương tủy.
Tại sao? Rõ ràng ở trên thế gian này, người yêu cậu ta nhất là hắn kia mà….
Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi xổm người xuống, đem Diệp Mạc đang quỳ gối bên chân ôm vào trong l*иg ngực, thân thể gầy yếu của Diệp Mạc hoàn toàn rơi vào bên trong cái ôm của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại lẳng lặng hít vào hơi thở trên người Diệp Mạc, một tay không ngừng vuốt ve tóc Diệp Mạc, giống như đang âu yếm trân bảo hiếm thấy trên đời.
Khí tức riêng thuộc về Tiếu Tẫn Nghiêm vây lấy Diệp Mạc, tuy đã cảm thụ qua vô số lần, nhưng Diệp Mạc vẫn cảm thấy loại khí tức này thật sự vô cùng nguy hiểm.
“Mạc Mạc” Làn môi Tiếu Tẫn Nghiêm dịu dàng chạm vào tai Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Chờ tôi gϊếŧ Lạc Tần Thiên, lúc đó em chỉ có thể yêu mình tôi mà thôi.”
Thanh âm êm ái mềm mại ở bên tai Diệp Mạc nhưng khiến cậu cả người đông cứng lại, ngay cả khi Tiếu Tẫn Nghiêm đã rời đi rồi cũng không dịu xuống, Diệp Mạc khẽ nhếch miệng đau đớn, trong não đã hoàn toàn trống rỗng rồi.
……….Kết thúc hồi ức……..