Xe chạy không bao lâu, Nguyên Hướng hơi len lén liếc mắt nhìn Lạc Tần Thiên ngồi bên cạnh đang tựa lưng vào ghế chợp mắt, lòng sùng bái ngưỡng mộ lần thứ hai dồn dập lên, so với nhìn lén qua ống kính máy ảnh thì thưởng thức ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Lạc Tần Thiên khiến cho Nguyên Hướng nhìn đến thất hồn.
Nguyên Hướng luôn luôn nhớ đến cái ngày đó, cảnh tượng Lạc Tần Thiên dùng chủy thủ gϊếŧ chết Lạc Hách, vào thời điểm ấy khi cậu bất lực tuyệt vọng nhất thì anh ấy đột nhiên xuất hiện, cho dù anh ấy chỉ đơn thuần là muốn lấy mạng Lạc Hách, không phải đến để cứu cậu, nhưng một khắc đó, quả thực anh ấy cũng đã cứu cậu thoát khỏi số phận trở thành món đồ chơi cho gã đàn ông kia!
Nguyên Hướng vốn dĩ không tin vào chuyện nhất kiến chung tình, tình yêu sét đánh vừa gặp đã yêu, những thứ như vậy chỉ có ở trên màn ảnh thôi, cậu luôn nghĩ lý do cậu mãi không quên Lạc Tần Thiên sau cái ngày đó, chỉ đơn giản là bởi vì ngũ quan anh tuấn mị lực mê người của Lạc Tần Thiên, nhưng thời gian trôi đi, tình cảm cậu đối với Lạc Tần Thiên lại càng trở nên sâu sắc, đến hiện tại thì đã đạt đến mức độ không thể kiềm chế.
Không chỉ dừng lại ở việc yêu thích vẻ bề ngoài, cậu đối với Lạc Tần Thiên, gần như đến một mức độ sùng bái mù quáng. Là một sinh viên vừa mới ra trường như Nguyên Hướng mà nói, trên người vẫn còn mấy phần hồn nhiên ngây thơ của một cậu sinh viên trẻ, cộng thêm miễn cưỡng thì cũng được tính là tiểu thiếu gia nhà giàu, thế nên cậu đối
với một lão đạo tâm địa âm hiểm như Lạc Tần Thiên quả thực chẳng khác gì một con vật nhỏ ngu ngốc dễ lừa gạt.
Buổi sáng Lạc Tần Thiên có một cuộc họp hội nghị cao tầng, trong lúc cuộc họp diễn ra thì Nguyên Hướng ngồi ở bên ngoài nghịch điện thoại chờ đợi, đợi khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ, tâm trạng Nguyên Hướng vẫn rất tốt, bởi vì cậu đang tưởng tượng chuyện cậu chờ đợi Lạc Tần Thiên thành cậu đang chờ đợi bạn trai mình.
Sau khi hội nghị kết thúc thì đã là buổi trưa, Lạc Tần Thiên vừa ra khỏi cửa, Nguyên Hướng lập tức tiến lên nghiêng tiếp, ngoan ngoãn đi theo phía sau Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Nguyên Hướng một chút, cũng không hề nói gì.
Sau khi lên xe, Nguyên Hướng rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng nói “Lạc tổng, tôi…. hồi còn học đại học tôi học về chuyên ngành ngôn ngữ, tôi biết đến mười mấy loại ngoại ngữ, ngài thường xuyên tiếp đón thương hào tứ hải, tôi…. tôi có thể được ở bên ngài làm phiên dịch được không?”
Để cho đối phương phải tìm chức vụ sắp xếp cho mình, còn không bằng bản thân chủ động đưa ra vị trí mong muốn, nếu như thuận lợi trở thành người phiên dịch bên cạnh anh ấy, vậy thì mỗi ngày mình đều có thể được kề cận bên cạnh nhìn thấy người mình yêu rồi!
“Có thể” Thanh âm Lạc Tần Thiên bình thản lạnh nhạt, mặt hắn vẫn không chút cảm xúc cúi đầu lật xem quyển tạp chí kinh tế, như là thuận miệng đáp ứng.
Nguyên Hướng vui vẻ, cười đặc biệt xán lạn “Cảm ơn Lạc tổng, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình!”
Lạc Tần Thiên nghe thấy thanh âm vui sướиɠ của Lạc Hướng, hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười tươi sáng rạng rỡ trên khuôn mặt Lạc Hướng, trong một thoáng, hắn có chút hoảng hốt, ngơ ngác nhìn, càng trong lúc vô tình sản sinh ra kích động muốn chạm vào khuôn mặt Lạc Hướng, nhưng rất nhanh đã áp chế lại.
“Một lát nữa tôi sẽ đi gặp một thương nhân nước ngoài bàn chuyện hợp tác, chuyện phiên dịch giao cho cậu.” Lạc Tần Thiên gấp quyển tạp chí lại, một bên xoa nắn mi tâm, một bên lạnh lùng nói.
Cùng Lạc Tần Thiên đàm phán hợp tác là một thương nhân người Bồ Đào Nha thân hình khôi ngô cao lớn, Thiết Lãng, hơn 40 tuổi, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt thế nên nhìn qua chỉ như ngoài 30, tướng mạo vẫn tính là hòa ái thân thiện, cùng Lạc Tần Thiên vẻ mặt lạnh như băng khách khí cười nói.
Nguyên Hướng đứng ở phía sau Lạc Tần Thiên, thỉnh thoảng tiến đến bên tai Lạc Tần Thiên phiên dịch, Nguyên Hướng nghe được khí tức dễ ngửi trên người Lạc Tần Thiên, cảm thấy cả người thỏa mãn đến mức tận cùng, hận không thể ôm lấy cổ Lạc Tần Thiên, mặt chôn trước ngực Lạc Tần Thiên để ngửi ngửi khí tức quyến rũ khiến tim cậu đập thình thịch kia.
Nguyên Hướng vóc dáng nhỏ bé không quá chói mắt, nhưng vẫn bị Thiết Lãng liếc trộm rất lâu, sau khi kết thúc trao đổi, Lạc Tần Thiên mời Thiết Lãng dùng bữa tối, ở bên trong một gian phòng ăn nói chuyện phiếm, tán gẫu, Nguyên Hướng cũng đi theo bên cạnh Lạc Tần Thiên, trong lúc dùng bữa, Thiết Lãng dùng những câu nói đầy hàm ý sắc tình khıêυ khí©h Nguyên Hướng, Nguyên Hướng ngượng ngùng đỏ mặt, chỉ cười cười chứ không hề nói gì.
Thiết Lãng cho rằng Lạc Tần Thiên nghe không hiểu lời gã nói, liền càng dùng những ngôn ngữ da^ʍ tục làm nhục Nguyên Hướng, đối với Thiết Lãng mà nói, nhìn thấy cậu trai nhỏ trong sạch thuần khiết như Nguyên Hướng giận dữ xấu hổ cũng không dám tỏ ra phẫn nộ, quả thực là một loại hưởng thụ.
Nếu không phải còn nể mặt Lạc Tần Thiên, gã nhất định đã làm chút thủ đoạn chiếm được cậu ta rồi!
Nguyên Hướng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cậu đứng dậy, nói rằng mình có chút không thoải mái muốn đi vệ sinh, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng khách.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Nguyên Hướng đỏ lên vì tức giận, Thiết Lãng cười ha ha, vừa định uống một hớp rượu, liền nghe được Lạc Tần Thiên ngồi đối diện dùng tiếng Bồ Đào Nha chậm rãi âm hiểm cười nói “Không nghĩ Thiết Lãng tiên sinh là loại này a.”
Thiết Lãng cả kinh, gã cho rằng Lạc Tần Thiên mang theo phiên dịch là vì không hiểu những gì gã nói, không ngờ rằng….
Lạc Tần Thiên nhẹ như mây gió nở nụ cười “Thấy Thiết Lãng tiên sinh lúng túng như vậy, mấy thứ lạc thú của đàn ông, ta và ngài đều biết rõ mà.”
Thiết Lãng rất không tự nhiên cười gượng hai tiếng “Đã để Lạc tổng chê cười rồi.”
“Tôi nghĩ tôi đại khái cũng có thể đoán ra điều Thiết Lãng tiên sinh hiện tại muốn là gì.” Nói rồi, Lạc Tần Thiên lấy một chìa khóa phòng đưa đến trước mặt Thiết Lãng, có thâm ý khác khẽ cười nói “Mong rằng Thiết Lãng tiên sinh nhận lấy, đồng thời chúc Thiết Lãng tiên sinh có được một đêm tiêu hồn.”