Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng sang trọng, có vẻ như Lạc Xuyên đã sớm bày trí chuẩn bị, vì để đón tiếp người yêu của cháu mình, đặc biệt bao hết cả tầng trên của nhà hàng, cũng vì thương nhân hợp tác trong nước của Lạc gia tộc, tổng giám đốc Hoàng Sát Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Mạc cúi thấp đầu, đứng bên cạnh phía sau Lạc Tần Thiên, có bóng người Lạc Tần Thiên che khuất nên nhất thời Diệp Mạc không nhìn thấy rõ Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi phía đối diện Lạc Xuyên.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thấy Diệp Mạc, rõ rõ ràng ràng.
Cứ nghĩ người hắn đã ngủ chỉ là một nam kỹ ở Thiên Đường, thật không ngờ…
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn là vẻ mặt sét đánh không đổi, trong lòng chỉ thoáng thấy bất ngờ, không nghĩ tới bản thân đêm đó cư nhiên lại trở thành tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp. Một đêm thức giấc rời đi, Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản đã quên mất cái người Diệp Mạc rồi, đối với hắn mà nói, nhiều lắm chỉ là một đêm đạt nhiều thoả mãn hơn so với những lần trước thôi. Có điều lúc này nhìn thấy gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Điệp Mạc, ký ức đêm hôm đó lại lướt qua, tiếng gào khóc xin tha, hắn không ngừng nghỉ điên cuồng chiếm lấy…
“Ngài đây hẳn là Tiếu tổng đúng không, rất hân hạnh được biết ngài.” Lạc Tần Thiên rất khách khí quay sang nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, cung kính lễ phép mở miệng nói, dù sao cũng là khách quý của Lạc thúc, chung quy cũng phải vuốt mặt nể mũi một chút, chỉ là muốn anh phải gọi hắn một tiếng Tẫn ca thì đừng có hòng.
Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ khẽ vuốt cằm, ánh mắt sắc bén âm lãnh lần thứ hai rơi xuống trên người Diệp Mạc, nhìn cậu từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt chầm chậm chuyển hướng nhìn về phía mình, Tiếu Tẫn Nghiêm hơi cong khóe miệng, nhìn ánh mắt Diệp Mạc đột ngột trở nên hoảng sợ, lộ ra nụ cười âm hiểm ý tứ sâu xa.
Diệp Mạc không thể tin nổi nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, đôi con ngươi trong suốt hoảng hồn phóng to…
Hắn? Là hắn!
Sao hắn lại ở chỗ này?
Trong nháy mắt, Diệp Mạc cảm thấy nhìn mình bị đóng lại trong vạn trượng băng uyên, lỗ chân lông khắp toàn thân từ trên xuống dưới tất cả nứt trương, ngũ lôi đánh xuống đầu cũng chỉ đến như thế thôi.
Cảm nhận được bàn tay Diệp Mạc đang siết chặt lại, Lạc Tần Thiên chỉ nghĩ là Diệp Mạc đang căng thẳng, dù sao lúc này nhìn loại vẻ mặt đăm chiêu nghiêm nghị như thế của Lạc Xuyên, dù là ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
“Ngồi xuống đi!” Lạc Xuyên Văn lạnh mặt quát lên.
“Anh vẫn còn chưa giới thiệu Lạc thúc với em.” Lạc Tần Thiên vẻ mặt cao hứng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi Lạc Xuyên, anh kéo Diệp Mạc về phía trước, trịnh trọng giới thiệu. “Đây chính là người mà cháu đã nói với chú trong điện thoại, người yêu của cháu, Diệp Mạc. Cũng chính là bà xã tương lai của cháu.” Lạc Tần Thiên như muốn nhấn mạnh với Lạc Xuyên quyết tâm sẽ chung sống cùng Diệp Mạc, nhìn sắc mặt của Lạc Xuyên hết trắng lại đen, anh cao giọng nói một câu “Cuộc đời cháu, chỉ cần có Diệp Mạc.” (Jian: ôi dồi *ôm má*)
Diệp Mạc giờ khắc này lẽ ra nên vì câu nói này của Lạc Tần Thiên mà cảm động tha thiết, thế nhưng, chẳng ai biết được hiện tại Diệp Mạc đang hoảng sợ vô cùng, đêm hôm đó, bản thân bị gã đàn ông lúc này đang trầm mặc ngồi không nói một lời trước mặt ngang nhiên ép uổng cưỡng đoạt, toàn bộ tôn nghiêm cùng thanh cao của chính mình bị hắn ta vò ngược xé vụn.
Hung thủ là hắn, người đáng chết là hắn, nhưng giờ phút này, người đang thấp thỏm sợ hãi lại là Diệp Mạc, giống như đang đi trên cầu treo bằng dây cáp mà không có tay vịn vậy, bốn phía đều là trống trải lạnh lẽo.
Nếu như người đàn ông này công bố hết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, vậy cậu thật sự là sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Lạc thúc” Diệp Mạc giống như bị hút cạn sức lực, trong cổ họng khô khốc nghẹn ngào thốt ra một tiếng, dù có cố gắng thân thiện mỉm cười đối mặt với thúc thúc của Lạc Tần Thiên, nhưng dư quang của khóe mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Mạc hoảng sợ nhận ra, người đàn ông kia đang hơi híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, âm u mà lại quỷ dị nở nụ cười…