“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh.
Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm.
Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên.
Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát gϊếŧ chết cậu đi còn hơn.
“Là em buộc tôi.” Tiếu Tẫn Nghiêm hàn mắt tràn ngập tơ máu dọa người, thô bạo đem tay áo của Diệp Mạc kéo lên tận vai, quay đầu đối với tên tay sai thủ hạ mặc áo đen lạnh lùng nói “Tiêm ma túy vào người cậu ta đi.”
Diệp Mạc vụt trợn mắt lên, không thể tin được lời Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nói ra.
Tiếu Tẫn Nghiêm muốn tiêm ma túy vào người cậu!
Thân thể vốn đang còn vô lực buông xuôi đột nhiên kịch liệt giãy giụa, Diệp Mạc dùng hết toàn bộ khí lực mà chống cự, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm gắt gao đè xuống trên bàn.
“Không được! Tiếu Tẫn Nghiêm anh thả tôi ra đi! Tôi một bước cũng không dám rời khỏi anh nữa.” Diệp Mạc khổ sở cầu xin, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm, cậu đã bị đánh gãy mất một chân, cậu vẫn còn có thể kiên cường đối mặt với cuộc sống, nhưng nếu cậu nhiễm phải ma túy, điều đó đồng nghĩa với chuyện cậu không còn được là một con người bình thường nữa.
Và như thế cậu mãi mãi cũng không còn cơ hội thoát khỏi Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Em yêu, đừng sợ.” Tiếu Tẫn Nghiêm bỗng ôn nhu nhìn Diệp Mạc, trong mắt đều là đang ẩn nhẫn sự kích động “Chúng ta mãi mãi cũng sẽ không tách rời nhau.”
Nhìn chất lỏng trong ống chích từ từ
bị đẩy mạnh vào trong thân thể, những giọt nước tuyệt vọng từ khóe mắt Diệp Mạc rơi xuống.
Lúc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đè xuống giường cưỡng đoạt, lúc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh gãy chân phải, lúc bị Tiếu Tần Nghiêm liên tục đánh cho phải vào bệnh viện, Diệp Mạc chưa bao giờ rơi nước mắt. Nhưng lần này, trái tim của Diệp Mạc đã chạm đến cực hạn.
Tiếu Tẫn Nghiêm lè lưỡi liếʍ giọt nước mắt rơi bên khóe mắt của Diệp Mạc, cực kỳ đau lòng ôm lấy eo Diệp Mạc vào người.
Diệp Mạc như một xác chết đã không còn bất kỳ sự giãy giụa kháng cự nào nữa, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm tràn ngập sự thù hận.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Mạc, động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên dừng lại.
“Không cho phép hận tôi.” Thanh âm trầm thấp gầm nhẹ lộ ra vẻ trắng xám vô tận, trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện cùng lúc vẻ thống khổ cùng phẫn nộ “Yêu tôi! Nói, nói em yêu tôi!” Tiếu Tẫn Nghiêm giơ nắm đấm lên, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ tay xuống.
Diệp Mạc vẫn luôn không thể hiểu được cái tình yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm rốt cuộc đến tận cùng nó là cái gì, bởi vì cái tình yêu này mà dùng cách tiếp cận biếи ŧɦái. Mỗi lần mỗi lần triền miên đến chết kia đều là cơn ác mộng của cuộc đời Diệp Mạc.
Tiếu Tẫn Nghiêm là vương ở Đông Nam Á, ở hắc đạo xưng danh lãnh huyết tàn bạo, là Thái Dương giới bạch đạo, tài sản nhiều vô số kể. Trên thế gian có biết bao nhiêu mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp muốn lao mình vào hắn ta, Diệp Mạc nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, người đứng đầu cả bạch đạo lẫn hắc đạo như Tiếu Tẫn Nghiêm vì sao lại coi trọng một nam nhân bình thường như cậu.
Tiếu Tẫn Nghiêm đem Diệp Mạc ôm vào lòng đi đến phòng ngủ mà cậu vẫn luôn bị giam cầm trong đó, nhẹ nhàng bế cậu đặt lên giường, sau đó dùng một cái xiềng xích thật dài khóa mắt cá chân Diệp Mạc lại.
“Từ giờ trở đi, em chỉ có thể nghe lời tôi, lấy lòng tôi, nếu không tôi sẽ sai người cưỡиɠ ɧϊếp em gái của em.” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Tiếu Tẫn Nghiêm vang vọng ở bên tai Diệp Mạc, như lời thì thầm của ác ma.
Diệp Mạc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cậu từ bỏ, từ bỏ cái gọi là tự do rồi, Diệp Mạc biết, bản thân cậu có lẽ sẽ phải mãi ở trong căn phòng này bị Tiếu Tẫn Nghiêm hành hạ ngược đãi đến khi chết già.
Làn môi lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm đặt lên môi Diệp Mạc, bắt đầu tham lam liếʍ mυ"ŧ, đầu lưỡi linh xảo dễ dàng cạy hàm răng Diệp Mạc ra xông vào cướp đoạt, một tay từ từ đặt Diệp Mạc xuống dưới thân, khơi dậy bản năng nguyên thủy nơi cậu.
Diệp Mạc hận Tiếu Tẫn Nghiêm đã đẩy cậu rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nhưng càng hận đang trầm luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm giao hoan bên trong chính cơ thể của mình.
“Mạc Mạc… bảo bối của tôi…” Tiếu Tẫn Nghiêm ôm siết lấy Diệp Mạc, không cần nói cũng biết trên mặt có bao nhiêu là thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Diệp Mạc nhìn lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng lộ ra vẻ bi thương tuyệt vọng cùng cực.
Nếu như ông trời cho tôi một cơ hội, Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi mãi mãi cũng không muốn gặp phải anh.
Đây là trọng sinh văn ~