Phó Nguyên Ngọc ôm Ti Vũ ánh mắt trong nháy mắt trở nên băng lãnh, tay vỗ nhẹ đầu của nàng, "Chuyện lần này nếu là bọn hắn sau lưng lét lút hãm hại, nhất định sẽ không bỏ qua bọn hắn."
Lời nói của nữ nhân thanh lãnh khiến Ti Vũ rung động. Đoạn ký ức ở Ti gia cũng không phải là rất rõ ràng,thậm chí có chút mơ hồ. Từ trong lời nói của Phó Nguyên Ngọc có thể phán đoán được, Ti gia sau lưng làm không ít loại sự tình này. Ti Vũ biết nữ nhân này nhìn thì mềm yếu, nhưng có đôi khi gặp chuyện còn có thể rất mạnh mẽ. Tựa như chuyện bảo hộ nữ nhi của nàng , đáng tiếc, nàng vĩnh viễn sẽ không biết, Ti Vũ lúc đầu đã chết. Sau khi bị đánh ở trường, Ti Vũ dù có thể bình thường trở về nhà, Phó Nguyên Ngọc lại mời thầy thuốc giỏi nhất tới, vẫn không thể nào cứu mạng nàng ta.
Bên ngoài không có gì khác thường, không có nghĩa là không có nguy hiểm. Lúc Phó Nguyên Ngọc chuẩn bị đem nàng đi bệnh viện kiểm tra :. "Tiểu Vũ, chúng ta về nhà trước, " Phó Nguyên Ngọc buông Ti Vũ ra, quay người đến phía Tiết Băng Lợi đang bần thần nói một tiếng.
Cố Tuyển Diên đi tới, "Ti Vũ, vừa rồi cảm ơn ngươi." Vào lúc tất cả mọi người vội vã chạy trốn , chỉ có Ti Vũ đứng dậy, hắn coi như không thích nàng cũng nên tới nói một tiếng cảm tạ. Ti Vũ nhìn hắn một cái, ánh mắt nhạt như nước, "Là người khác cứu được ngươi, không có quan hệ gì với ta."
"Ti Vũ, đây là mẹ ngươi sao? Thật xinh đẹp!" Tôn Mục Sâm đi theo tới, trước kia xa xa gặp qua, hôm nay khoảng cách gần nhìn thấy Phó Nguyên Ngọc, mới phát hiện hai mẹ con đều là mỹ nhân xinh đẹp .
"Các ngươi là bạn học của tiểu Vũ à, tiểu Vũ ở trường học nhờ các ngươi chiếu cố! Các ngươi đều không sao chứ?" Tôn Mục Sâm lập tức xấu hổ, mặc dù hắn không có khi dễ qua Ti Vũ, nhưng trước kia cũng có chút chán ghét Ti Vũ . "Cảm ơn dì quan tâm, chúng ta không có việc gì."
"Không có việc gì liền tốt, hôm nay tiểu Vũ bị dọa kinh sợ không ở lại lâu, hôm nào đi mời các ngươi ăn cơm!" Phó Nguyên Ngọc tận lực cùng bạn học Ti Vũ tạo mối quan hệ, về sau ở trường học cũng có thể chiếu cố đến nữ nhi.
"Hàn đội trưởng,chúng nó đây là bị thứ gì cắn bị thương? Còn có súc sinh lợi hại hơn chó biến dị tồn tại sao? Thật là khủng bố!"
"Hàn đội trưởng, mấy con còn lại đều bị xé thành khối thịt vụn, nhìn qua giống như là bị áp lực ép bể, mấy con này chắc không phải biến dị có vấn đề mà nổ tung đi." Đội viên ngồi xổm xuống gắp từng khối thịt, kẹp lên lên được những con chip. Hàn Mục Lẫm đứng ở chỗ Ti Vũ đứng trước đó, nhìn chằm chằm hiện trường bừa bộn.
Cừu Tây Nguyên cau mày đi tới, "Chúng ta nhất định phải tra ra những đồ chơi này là ai làm ra,nếu không bắt được tên đằng sau, về sau sẽ có chuyện tương tự phát sinh."
Hôm nay chỉ là bị thương hai người, về sau không biết ồn ào thành cái dạng gì. "Hai học sinh kia tình huống thế nào."
"Đã có chuyên gia y học tiếp nhận thanh lý nọc độc, sẽ không có gì,quản lí nơi đó chúng ta cũng đã nói chuyện, tránh đem sự tình làm lớn chuyện." Cừu Tây Nguyên bó tay toàn tập.
Sớm biết việc này phiền toái như vậy liền không đi theo Hàn Mục Lẫm chạy ra ngoài. Hàn Mục Lẫm chậc một tiếng, "Kế hoạch có biến, chúng ta ở lại huyện Tùng Sơn mấy ngày."
Cừu Tây Nguyên hồ nghi nhìn chằm chằm hắn, "Hàn thiếu không phải là vì tiểu cô nương kia đi, kỳ quái, lấy mệnh của ngươi còn dám trêu chọc tiểu cô nương, ngươi cùng với nàng có thù đi." Hàn Mục Lẫm lạnh lùng cười tà một tiếng, nhìn chằm chằm Cừu Tây Nguyên. Cừu Tây Nguyên bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu.
"Là ai tự mình đem danh thϊếp của ta cho tiểu cô nương?" Cừu Tây Nguyên lúng túng cười một tiếng, "Ta không phải chỉ nghỉ trêu chọc tiểu cô nương chơi à."
"Lấy mạng đùa chơi? Ngươi thật đúng là dám chơi."
". . ."
Mắt đen thâm thúy nhắm lại, khóe miệng cười mỉm, "Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu cô nương liền rất hạp khẩu vị của ta."
"Hàn thiếu, tha thứ cho ta mạo muội, lần đầu tiên không phải là tiểu cô nương nhìn chằm chằm tiểu Hàn của ngươi?" ( còn con ciu đó bà con ????)
Hàn Mục Lẫm cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn. Khí lạnh vèo một cái nhảy tót vào thân thể, Cừu Tây Nguyên tranh thủ thời gian quay người chỉ vào một người khác "Ngươi lại đây, để cho ta nhìn xem con Chip."
Hai mẹ con bước chân còn chưa tiến vào cửa nhà, liền thấy Phó Lăng Trí vội vàng từ trong nhà cầm thẻ bảo hiểm y tế đi ra. "Đại ca, xảy ra chuyện gì?"
"Lão gia tử hôm nay về thôn bị té ngã , bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu." Phó Nguyên Ngọc nhớ tới hôm nay Phó Trác đúng là có nói muốn về thôn đi đáp tạ tổ sư thần.
Nàng hoảng hốt vội nói: "Chúng ta cùng đi."
Đi hai bước lại quay người đối Ti Vũ nói: "Tiểu Vũ, ngươi vừa bị kinh sợ, ở trong nhà nghỉ ngơi, mẹ cùng đại cữu đi bệnh viện."
Phó Trác đối Ti Vũ không tệ, Ti Vũ liền muốn đi theo xem rõ ngọn ngành. "Con muốn cùng đi."
"Không sao sao?" Phó Nguyên Ngọc lo lắng khi đến bệnh viện bản thân không chiếu cố được nữ nhi, thả ở nhà một mình cũng có chút không yên lòng. Ti Vũ không nói một lời đi trước ở phía trước.
Bệnh viện. Lão thái thái mấy và những người khác đều ở phòng phẫu thuật ,khuôn mặt chờ đợi lo lắng. Phó Lăng Trí cầm tiền cùng bảo hiểm y tế thẻ đến nộp phí . Lão thái thái Cao Mai nhìn thấy Phó Nguyên Ngọc chậm chạp mới tới, trong lòng liền có oán khí: "Bình thường lúc lão đầu tử đối với các ngươi hai mẹ con tốt nhất, hắn xảy ra chuyện cũng không thể trông cậy vào các ngươi."
Phó Nguyên Ngọc một trận khó chịu, cũng không muốn lúc này cùng người nhà nảy lên xung đột, "Tình huống thế nào? Đưa tới cha là thanh tỉnh hay vẫn hôn mê?"
"Người cùng thôn đưa tới sau liền đi, chúng ta vừa nghe điện thoại, cha đã tiến vào phòng giải phẫu. Tiền giải phẫu có một nửa là thôn trưởng ứng trước, Lăng Trí, ngươi đem trả lại cho người ta" Tôn Ưu nói.
Phó Lăng Trí gật đầu, "Lão gia tử tình trạng cơ thể vốn cũng không tốt lắm, lại ngã một phát, không biết chống đỡ nổi hay không." "Đều do hắn, một mực đòi về thôn còn đòi cầu nguyện cái gì,." Cao Mai nhìn về phía Ti Vũ, chán ghét nói: "Vì ngươi, lão đầu tử ngay cả mệnh cũng không cần, thật không biết có âm mưu gì."
Ti Vũ mặt mày nhàn nhạt đứng ở đó, giương mắt nhìn đèn sáng rỡ trong phòng giải phẫu. Tôn Ưu nhìn về phía Phó Nguyên Ngọc: "Nguyên ngọc, ngươi trước kia tại Ti gia khẳng định quen biết không ít bác sĩ có năng lực, nếu lão gia tử lần giải phẫu này không được, chúng ta cũng có thể chuẩn bị."
Lão thái thái Cao Mai kịp phản ứng, "Đúng a, ngươi nhanh liên hệ đi." Phó Nguyên Ngọc dự định không muốn cùng Ti gia có bất kỳ liên hệ nào, mà giờ lại muốn điều động nhân lực thì thật là phiền phức, lấy năng lực của nàng, căn bản không so được Ti gia nửa điểm quyền hạn.
"Chuyện gấp chết người, ngươi mau nói chuyện a." Lão thái thái tức giận .
"Mẹ, bằng thân phận của ta tại Ti gia căn bản là không có biện pháp liên hệ được bác sĩ,hiện tại ta thật sự bất lực"
"Tiến vào Ti gia vài chục năm, ngay cả thủ đoạn đại môn cũng không bằng, ngươi chà đạp mười mấy năm thanh xuân, sớm biết ngươi tiến vào Ti gia cũng không giúp được một tay, năm đó liền nên gả ngươi cho Lưu Tổng."
"Mẹ, Lưu Tổng kia đều bốn mươi tuổi. Lúc trước cũng là ngài nhất cử tán thành ta gả chi Ti gia, bây giờ lại nói ra những lời này, liền không nghĩ tới ta là con gái ruột của ngài à." Phó Nguyên Ngọc nhíu mày, đè ép lửa giận trong lòng. Cao Mai tức giận nói: "Ngươi bây giờ là trách mẹ đúng không, ban đầu là ngươi chết sống muốn cùng người Ti gia yêu đương, chúng ta ngăn cản cũng vô dụng, không đồng ý có thể làm sao."
Lúc trước bọn hắn căn bản cũng không biết Phó Nguyên Ngọc yêu và lấy là người Ti gia, vì có thể để cho nữ nhi dính vào kẻ có tiền, Cao Mai còn đem Phó Nguyên Ngọc nhốt vào gian phòng đói bụng vài ngày.
Phòng giải phẫu cửa lúc này có người ra, Phó Lăng Trí mau tới trước, "Bác sĩ."
"Các ngươi chính là người thân của bệnh nhân?"
" Ân, ta là con trai cả của người bị thương, bác sĩ, cha ta hắn thế nào rồi?" Giải phẫu làm sao nhanh như vậy. Bác sĩ kéo xuống khẩu trang, biểu lộ không có gì mà nói: "Ảnh hưởng tới não bộ, nội tạng cũng bị tổn thương, chúng ta đã tận lực." Ầm ầm! Phó Lăng Trí đầu óc cảm giác trống rỗng. Cao Mai hai mắt khẽ đảo kém chút liền hôn mê. Phó Nguyên Ngọc toàn thân cứng đờ, mặt trắng bệch, chán nản ngồi liệt tới đất bên trên. Hành lang bệnh viện trong nháy mắt bao phủ mùi tử khí đè nén. Bác sĩ đối với những việc này đã quen thuộc.