Chương 7

Có điều, hắn bất thình lình nhào tới kéo Tư Vũ lại, kề sát vũ khí trong tay vào trán cô, lạnh lùng đe dọa: “Các người lùi lại một nghìn mét cho tôi, nếu không tôi sẽ gϊếŧ chết cô ta.”

“Mẹ kiếp! Thật vô liêm sỉ!” Cừu Tây Nguyên quay đầu lại nhìn Hàn Mục Lẫm.

“Meo.” Một tiếng mèo kêu khàn khàn vang lên, mọi người đều chú ý tới sự khác thường của con mèo đen.

Toàn thân nó xù lông, lao vυ"t về phía Lữ Diên Dương giống như một vệt sáng màu đen.

“Á!” Lữ Diên Dương bị mèo cắn, đau đớn hét lên một tiếng, cuối cùng đành phải buông Tư Vũ ra.

Cô chậm rãi đi sang một bên. Con mèo lại nhảy lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai cô, cảnh giác nhìn chằm chằm ba người Lữ Diên Dương.

“Diên Dương, tay của cậu…”

Lữ Diên Dương cảm thấy tay mình tê dại, vừa nghe thấy tiếng hét của đồng bọn liền giơ tay lên nhìn, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Tay của hắn vậy mà lại bị một con mèo cắn đứt một miếng thịt. Vết thương có màu tím đen, máu nhuộm đỏ nửa cánh tay.

Hắn nhìn con mèo đen đang lè lưỡi liếʍ máu dính trên miệng.

Nhóm Cừu Tây Nguyên cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Quả là một con mèo hung tợn.

Lữ Diên Dương nổi giận, quát lớn: “Đồ chết bầm!”

Hắn nhìn con mèo với ánh mắt lạnh buốt, rồi lại ném ra một quả cầu lửa nữa.

“Còn ngây ra đó làm gì, xông lên đi!”

Cừu Tây Nguyên dẫn đầu nhóm người của mình lao tới.

Một bàn tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tư Vũ, kéo cô lùi lại.

“Meo.”

Mèo đen lại xù lông, định vồ lấy người đàn ông bất ngờ đến gần. Tuy nhiên, Hàn Mục Lẫm chỉ phẩy tay một cái đã hất nó xuống đất: “Cút xuống!”

Mèo đen ấm ức kêu “meo meo”.

Sau đó, Tư Vũ được kéo vào trước ngực người đàn ông, cô chợt ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.

Ngay khi đầu cô chạm vào l*иg ngực của Hàn Mục Lẫm, cô liền giơ tay chống lên ngực anh, lùi lại phía sau.

Cánh tay anh đang ôm lấy eo cô cũng trượt ra theo động tác lùi lại này.

Cô gái đứng dưới màn đêm, cho dù mặc quần áo bình thường vẫn toát lên sự sạch sẽ thánh thiện, dáng vẻ khi im lặng mang một vẻ đẹp đáng kinh ngạc.

Điều này khác hẳn với ấn tượng đầu tiên của anh khi gặp cô ở bệnh viện.

Hàn Mục Lẫm nheo đôi mắt tựa như đầm sâu: “Sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Tư Vũ mím môi nhìn đám người đang đánh nhau.

Ba người đối đầu trực diện với một nhóm người, không cần nghĩ cũng biết quả.

“Bịch, bịch, bịch!”

Ba người Lữ Diên Dương bị giẫm mạnh xuống đất. Cừu Tây Nguyên khịt mũi khinh thường, nhổ cát trong miệng ra, rồi chạy đến trước mặt Hàn Mục Lẫm, giọng điệu xun xoe nịnh nọt: “Cậu chủ Hàn, em đã bắt được bọn chúng rồi. Xin hãy đưa ra chỉ thị tiếp theo.”

Hàn Mục Lẫm xua tay: “Lui ra đi!”

“Vâng.”

Anh đi tới trước mặt ba người đã bị hạ gục, ra lệnh cho người của mình: “Đốt hết quần áo của bọn chúng, rồi lôi về.”

“Vâng, thưa đội trưởng.”

Nói đoạn, họ nhanh chóng bắt tay vào việc lột quần áo của ba người kia.

“Làm cái gì đấy?” Hàn Mục Lẫm cau mày hỏi.

Đám cấp dưới nhìn anh với vẻ thắc mắc: “Chẳng phải đội trưởng nói là đốt hết quần áo của bọn chúng ư?”

“Không nhìn thấy ở đây còn có một cô bé à? Chơi trò khiếm nhã thì đi chỗ khác mà chơi, đừng làm tổn hại mầm non của tổ quốc.”

Sau đó, ba người Lữ Diên Dương bị khống chế và kéo đi.