[Mười lăm tuổi và hai mươi hai tuổi cách nhau những bảy tuổi, tôi nên gọi anh là chú mới đúng.]
Anh nhíu mày đọc tin nhắn này rồi trả lời: [Như này là tăng vai vế của anh đây à? Cô bảo những ông chú của nhà họ Tư sẽ nghĩ thế nào?]
[Chẳng liên quan đến tôi.]
Hàn Mục Lẫm đọc tin nhắn cuối cùng, cất điện thoại rồi xoay người rời đi.
***
Phó Nguyên Ngọc lái chiếc xe đã được “độ”, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tư Vũ đang ngồi trên ghế lái phụ.
“Tiểu Vũ, con mượn chiếc xe này ở đâu vậy?”
“Thuê trên mạng ạ.”
“Trang web nào thế? Có thể giới thiệu cho mẹ được không?”
“Con quên rồi.”
Bà lại dò hỏi thất bại lần nữa.
“Chị họ, đây là xe đi mượn à? Xe xịn nhỉ?” Phó Lâm Hãn là con trai nên cảm thấy rất hứng thú với xe cộ.
Tư Vũ đáp gọn lỏn: “Ừ.”
Phó Lâm Nguyệt nằm bò ra ghế sau, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước: “Chị họ ơi, chị và cô mua biệt thự thật à? Biệt thự trông thế nào? Có đẹp không? Em có thể đi xem không?”
Cô bé có hứng thú với những thứ như vậy hơn.
Phó Lâm Hãn cũng nhìn hai mẹ con Tư Vũ.
Lúc này, Phó Trác mới lên tiếng: “Nguyên Ngọc, con và Tiểu Vũ dọn ra ngoài ở cũng tốt. Mấy năm nay bố đã khiến con phải chịu khổ.”
Ông không hề cảm thấy kỳ lạ khi con gái mình có thể mua được một căn biệt thự.
“Bố, bố đừng nói như vậy, lúc đầu con vừa mới trở về, mọi người sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, có điều trong nửa năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Dù nói thế nào thì bố cũng có lỗi với con.”
Nói đến đây, ánh mắt ông tối đi.
Lũ trẻ nhận ra bầu không khí trong xe hơi kỳ lạ nên cũng im lặng.
***
Thôn Hà Đông.
Có mấy chiếc xe màu đen dừng lại trước cây cầu nhỏ, không thể tiến lên trước được nữa, đành phải đỗ ở đây.
Một người mặc Âu phục đi giày da bước ra khỏi xe, một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ở giữa, một chàng trai trẻ cũng bước ra từ chiếc xe phía sau.
“Bố.”
Chàng trai trẻ đi tới gọi người đàn ông trung niên.
“Đằng trước là thôn Hà Đông ạ?”
“Ông chủ, hôm đó tôi và cậu Bảy đã đến đây một chuyến, điện thờ ở ngay bên trong.” Người đàn ông mặc Âu phục đi giày da tiến lên phía trước và chỉ về phía cửa thôn.
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi nhìn xung quanh với ánh mắt dò xét: “Người nhà họ Tư không đến đây à?”
“Bố, chúng ta đừng chờ người nhà họ Tư nữa.” Chàng trai trẻ nhíu mày nói.
“Tiểu Giáng, sau này con phải cưới con gái nhà họ Tư làm vợ.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở anh ta.
Mặc dù vẻ mặt anh ta vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân này.Ông ta nhắc nhở chàng trai đừng xa lánh người nhà họ Tư mà phải tiếp xúc với họ nhiều hơn.
Tuy nhiên, anh ta lại có suy nghĩ khác, anh ta không muốn cưới một người vợ đần độn để biến mình thành trò cười trong giới thượng lưu.
“Mọi người đã vào vị trí cả chưa?” Người đàn ông trung niên cất tiếng hỏi.
Trợ lý Từ Ngự liền bước tới đáp: “Ông chủ, tất cả các ám vệ đã chia ra hành động.”
“Vào thôn đi, Tiểu Giáng.”
Đệ Ngũ Giáng đi theo Đệ Ngũ Thành Tông vào trong thôn, tò mò hỏi: “Bố, rốt cuộc điện thờ nho nhỏ ấy có thứ gì vậy?”
Đệ Ngũ Thành Tông trả lời: “Bây giờ vẫn chưa chắc chắn nó có phải là điện thờ mà chúng ta đang tìm kiếm hay không. Nghe đồn trong điện thờ có thứ mà cổ võ giả chúng ta hằng mơ ước, đó cũng là cội nguồn của ba gia tộc lớn chúng ta.”
Nghe xong, Đệ Ngũ Giáng không khỏi rùng mình.
Đệ Ngũ Thành Tông nheo mắt lại: “Đó chỉ là một trong số những tin đồn mà thôi.” Vẫn còn nhiều thứ ẩn giấu trong điện thờ đó.
Không chỉ người nước Hoa mà ngay cả người nước ngoài cũng đang tìm điện thờ tổ tiên bí ẩn này.
***
Vừa vào đến cửa thôn, xe của nhà Tư Vũ đã bị những chiếc xe đỗ đằng trước chặn đường.
“Họ hàng nhà ai ở thôn Hà Đông về thăm quê ạ?” Phó Nguyên Ngọc hỏi Phó Trác.
Ông suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, đáp: “Bố chưa bao giờ nghe nói nhà nào ở thôn Hà Đông có họ hàng giàu có như này.”
“Ông ơi, liệu có phải người ta đi nhầm không?”
“Có lẽ là thế.”
Tư Vũ mở cửa xe rồi bước xuống, quan sát xung quanh một lượt. Những người đó không đi nhầm đường mà là cố tình vào thôn. Trong số họ có cổ võ giả, hơi thở yếu, luyện tập sơ sài.
Tuy nhiên, bọn họ không có ý công kích nên Tư Vũ cũng mặc kệ.
Cô quay người lại giúp Phó Trác cầm hành lý.
“Tiểu Vũ, để mẹ.”
Sau khi khóa cửa xe, Phó Nguyên Ngọc định nhận lấy hành lý từ tay con gái mình, tuy nhiên Phó Lâm Hãn đã hăng hái cầm lấy một nửa số hành lý: “Cô ơi, cứ để cháu và chị họ cầm cho.”
Họ đi vào thôn không lâu thì lại có mười mấy chiếc xe chạy tới.