Đó là biệt thự ở Hoa Quý Viên.
“Đồ ăn tàn phá hại nhà mày, có số tiền này thì mua biệt thự làm gì, để tao cất cho không phải tốt hơn sao?” Cao Mai giơ tay lên định đánh con gái mình.
Phó Nguyên Ngọc sầm mặt tránh né, rồi vớ lấy ấm trà sắt trên bàn, nói: “Mẹ, tin đồn trên mạng mà mẹ cũng tin sao.”
“Mày còn dám chống trả à, đặt ấm trà xuống”
“Hôm nay mẹ cứ động vào con thử xem.” Phó Nguyên Ngọc hét lên.
“Đồ nghiệp chướng nhà mày...”
Cao Mai tức giận trợn trừng mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào con gái mình.
“Bà ơi, còn một chuyện nữa, cháu nhìn thấy cái này trong phòng của Tư Vũ. Một đứa đầu óc có vấn đề mà cũng cần máy tính sao, nó có biết dùng không?” Phó Lâm Hâm lấy ra một chiếc máy tính xách tay từ phía sau.
Thấy cậu ta còn lấy cả máy tính của con gái mình, Phó Nguyên Ngọc tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng: “Phó Lâm Hâm, đặt xuống.”
Cậu ta còn nhơn nhơn chiếm làm của mình: “Cháu không đặt xuống đấy. Bà ơi, đúng lúc cháu đang cần một chiếc máy tính, để cho đứa đần độn dùng, chi bằng cho cháu thì hơn.”
Cao Mai ra mặt: “Hâm Hâm nói đúng, Tiểu Vũ dùng máy tính làm gì chứ, thật lãng phí.”
Phó Nguyên Ngọc giận dữ bước tới giành lại chiếc máy tính xách tay, trong lúc giằng co, máy tính đột nhiên rơi xuống đất.
Đúng lúc đó, Phó Lâm Hãn và Tư Vũ bước vào, bắt gặp cảnh này.
Cô thờ ơ đi tới…
“Tiểu Vũ.”
Phó Nguyên Ngọc lo lắng nhìn con gái mình.
Vẻ mặt của cô khiến bà cảm thấy sợ hãi.
“Mày, mày định làm gì…”
Phó Lâm Hâm khϊếp sợ trước vẻ mặt của cô.
Ánh mắt cô lạnh như băng, thậm chí vẻ mặt cũng lãnh đạm đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tư Vũ tóm lấy cậu ta và kéo lên lầu.
“Bỏ tao ra!” Phó Lâm Hâm không tài nào vùng ra được, đành phải kêu cứu: “Bà ơi, cứu cháu với, nó điên rồi.”
Tư Vũ kéo cậu ta lên tầng thượng bằng một tay.
Mọi người bừng tỉnh, vội vàng chạy lên theo.
Sau khi lên tầng thượng, họ nhìn thấy Tư Vũ ném Phó Lâm Hâm xuống dưới lầu bằng một tay mà không hề do dự.
“Á!”
“Hâm Hâm!”
“Tiểu Hâm!”
“Tiểu Vũ, đừng!”
Người hét lên cuối cùng là Phó Nguyên Ngọc.
Phó Lâm Hãn đi theo phía sau, nhìn thấy cảnh Tư Vũ ném Phó Lâm Hâm không thương tiếc thì sợ ngơ cả người.
Mọi chuyển động dừng lại trong vài giây, Cao Mai và Tôn Ưu suy sụp chạy tới nhìn xuống dưới. Khi thấy chiếc xe chở rác bên dưới và Phó Lâm Hâm đang nằm trên đó, Tôn Ưu ngồi bệt xuống đất, nước mắt đầm đìa.
Phó Lăng Trí vừa khéo đi xuống lầu, nhìn thấy con trai của mình bị ném từ trên tầng xuống thì cũng sợ hết hồn.
“Đồ của nợ! Mày làm gì thế hả, đó là Hâm Hâm đấy.” Cao Mai quát lớn.
Tư Vũ phớt lờ bà ta, cứ thế quay người đi xuống lầu.
“Mày, mày...” Bà ta tức đến độ nghẹt thở, suýt nữa thì ngất xỉu.
Phó Lâm Hãn ngẩn ngơ nhìn người đi ngang qua mình.
Thật đáng sợ!
Cô vừa gϊếŧ người ngay trước mặt người nhà của mình.
***
“Tiểu Vũ.” Phó Nguyên Ngọc rất sợ hành vi cực đoan của con gái mình.
Tư Vũ cầm chiếc máy tính bị rơi vỡ một góc ở dưới đất lên, vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Lâm Hâm được Phó Lăng Trí bế vào nhà.
Mười phút sau, cả nhà có mặt đầy đủ ở lầu một.
Tôn Ưu nhìn đứa con trai của mình đã sợ hãi đến mức ngất xỉu trên ghế sô pha với sắc mặt tái nhợt.
“Hai mẹ con cô đã mua biệt thự à?” Phó Lăng Trí nhíu mày hỏi Phó Nguyên Ngọc.
“Vâng.”
“Mày còn không biết xấu hổ nói vâng, mày nhìn xem mày đã khiến cái nhà này trở thành như thế nào!” Cao Mai tức tối chửi mắng.
“Con thay mặt Tiểu Vũ xin lỗi mọi người về chuyện của Tiểu Hâm.”
“Nói xin lỗi là xong à? Mày xem đứa con gái thiểu năng của mày khiến Hâm Hâm khϊếp sợ như vậy. Nếu không phải thằng bé không sao thì tao nhất định sẽ không tha cho nó.” Giọng nói của Cao Mai cũng trở nên cay nghiệt.
“Câm miệng!” Phó Trác quát: “Nếu Tiểu Hâm không cư xử quá đáng thì Tiểu Vũ có làm thế không? Thằng bé bị các người chiều hư rồi đấy. Theo tôi thấy, bị ngã què thì nó mới nhớ lâu.”
Cao Mai kinh ngạc trợn trừng mắt: “Hâm Hâm mới là cháu trai ruột của ông, ông thế mà lại đi bênh vực người ngoài.”
“Chúng ta đang phân xử đúng sai, bà xem thằng bé đã làm gì với Tiểu Vũ trước.”
“Bố, cho dù Tiểu Hâm có làm sai đi chăng nữa thì Tiểu Vũ cũng không được làm như vậy, nó suýt nữa thì gϊếŧ chết Tiểu Hâm rồi đấy.” Phó Lăng Trí nhìn thẳng vào Tư Vũ với vẻ mặt khó coi.
“Ông già kia, ông không nghe thấy gì hả, mẹ con chúng nó đã giấu cả nhà mình đi mua biệt thự, chỉ lo hưởng thụ cho sướиɠ cái thân mình. Loại vô ơn thật đáng ghét, không phải chỉ lấy cái máy tính của nó thôi sao, làm gì đến mức nó phải gϊếŧ Hâm Hâm?”