Chương 6

Trong màn đêm dày đặc, cô gái giơ bàn tay thon dài trắng như tuyết lên, búng tay về phía một gò đất cao.

Không có gì xảy ra.

Cô khẽ nhíu mày.

“Meo!”

Con mèo đen lượn quanh chân cô, rồi đứng sang một bên và ngẩng đầu lên nhìn.

“Vô ích thôi, trên người ta chỉ còn lại chút linh khí này.”

“Meo.”

“Đi lên đi.”

Cô đành phải tiếp tục đi bộ, càng đi càng xa.

Xung quanh tối đen như mực, gió đêm thổi xào xạc trên những ngọn cây, trong rừng có những bóng đen đang chạy như bay.

Tư Vũ dừng lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai, ba bóng người nhảy xuống từ tháp cao trên sườn dốc.

Bất ngờ nhìn thấy có người đứng phía dưới, họ không kịp dừng lại, suýt nữa thì đâm sầm vào người Tư Vũ.

“Bịch!”

Ba người ngã xuống làm văng cả bụi đất.

“Muốn chết hả?”

Chàng trai trẻ với nét mặt sầm sì gầm lên giận dữ.

Một người khác bèn ngăn hắn lại: “Bây giờ chúng ta không có thời gian cãi nhau với người không liên quan, mau đi thôi.” “Bọn họ tới rồi.” Người đàn ông bên phải khoảng ba mươi tuổi cảnh giác nhìn về phía sau.

“Xử lý con ranh này thế nào đây? Muộn như vậy rồi còn xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là có vấn đề. Liệu có phải đồng bọn của bọn họ không?” Người thanh niên đầu tiên mắng chửi Tư Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Diên Dương, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.” Người đàn ông vừa rồi đã ngăn cản hắn lại tóm lấy hắn.

Lữ Diên Dương đột nhiên lấy ra một quả cầu lửa, ném về phía Tư Vũ.

Quả cầu lửa tự động tạo thành một ngọn lửa cực lớn khi chạm đất.

“Meo~”

Con mèo đen xù lông, đôi mắt màu tím nhạt và đen tuyền của nó bỗng trở nên sẫm lại.

Ba người đàn ông hoàn toàn không nhìn thấy rõ con mèo đã nhảy lên và băng qua ngọn lửa, lao về phía họ như thế nào.

“Con mèo chết tiệt!” Lữ Diên Dương tức giận tóm lấy con mèo nhảy lên đầu mình và thẳng tay ném xuống.

“Meo!” Nó rơi xuống đất mà không hề phát ra tiếng động, khói đen bốc lên từ tứ chi, nhẹ nhàng nâng đỡ trọng lượng cơ thể, sau đó đáp xuống đất một cách yên ổn.

Tư Vũ đi ra từ phía bên kia mà không hề hấn gì.

Đôi mắt lạnh lẽo như sương giá nhìn thẳng vào ba người đàn ông.

Trước cảnh tượng này, ba người họ vô thức nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Tổ hợp mèo đen và thiếu nữ ở một nơi hoang vu như này, dù nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy quái dị.

Chẳng lẽ là ma?

“Cô bé, vừa nãy bạn tôi chỉ vô tình mà thôi, mong…”

“Vô tình thì có thể gϊếŧ tôi sao?”

Huống hồ, đó không phải quả cầu lửa thông thường.

Ba người này là cổ võ giả ư?

Người đàn ông hơi xấu hổ, đang định tiếp tục giải thích thì nhìn thấy vài bóng đen từ trên cao lao xuống, tất cả đều mặc đồng phục, phù hiệu trên vai đã nói rõ danh tính của những người này.

Một người đàn ông trong số họ đi xuống dốc, cười khẩy nói: “Chạy đi, sao không chạy nữa? Lại dùng lửa à? Các người giỏi thật đấy, dám đốt quần áo của cậu chủ Hàn, khiến anh ấy bị một cô bé nhìn thấy hết… Ơ, cô bé, sao em lại ở đây?”

Cừu Tây Nguyên lấy làm sửng sốt khi nhìn thấy Tư Vũ.

Cô khẽ nhíu mày tự hỏi sao lại là anh ta, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sau Cừu Tây Nguyên và thấy một người đàn ông đang thong thả đi tới. Lần này, Hàn Mục Lẫm mặc một chiếc áo khoác bình thường, nhưng Tư Vũ để ý thấy anh mặc quần quân đội, ngay cả đôi giày đinh cao cổ màu đen cũng là loại đặc biệt.

Anh là quân nhân ư?

“Bắt lấy chúng.”

Ánh mắt hờ hững mà sắc lẹm của anh quét qua khuôn mặt của Tư Vũ, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười xấu xa.

“Được rồi, các anh em, xông lên!”

Cừu Tây Nguyên nghiến răng nghiến lợi chỉ vào ba người Lữ Diên Dương.