Chương 5

“Không phải nhà họ Tư vẫn gửi tiền cho mẹ định kỳ sao?”

“Chúng ta không thể động vào số tiền đó, được không con?” Phó Nguyên Ngọc nói với giọng gần như cầu xin.

Tư Vũ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không hỏi tại sao lại không thể động vào số tiền đó.

Phó Nguyên Ngọc cầm bát đũa dựa vào cửa, không kìm được mà trào nước mắt.

Bà gạt lệ, giả vờ mạnh mẽ đi xuống lầu.

Vợ của bác cả Tư Vũ là Tôn Ưu về nhà ăn cơm trưa, bà ta hơi bực mình khi thấy Phó Nguyên Ngọc hai mắt đỏ hoe, như thể đã phải chịu tủi thân ghê gớm.

“Chị dâu.”

“Ừ.” Tôn Ưu dửng dưng đáp, rồi đi vào phòng ăn, hoàn toàn ngó lơ Phó Nguyên Ngọc.

Buổi tối, những đứa trẻ như Phó Lâm Lâm đi học về, người lớn trong gia đình cũng đã về. Cả nhà trở nên ồn ào, chỉ có căn phòng của Tư Vũ là yên tĩnh đến lạ thường. Con mèo đen vẫn nằm cuộn tròn bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt đẹp như pha lê nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tư Vũ mở mắt, đi tới mở cửa sổ, rồi bất ngờ nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống con ngõ phía sau.

Con mèo đen cũng nhảy xuống, lẽo đẽo theo sau cô.

Trong màn đêm, tổ hợp một cô gái và một con mèo đen trông vô cùng quái dị.

...

“Đội trưởng Hàn, bọn chúng chạy mất rồi.”

Trên sườn núi bên ngoài huyện lị, một bóng người chạy như bay tới gần người đàn ông, vừa thở hổn hển vừa báo cáo.

Hàn Mục Lẫm nheo đôi mắt đẹp hút hồn, nói: “Bọn chúng đốt quần áo của tôi, vậy mà các cậu lại để bọn chúng chạy thoát. Thể diện của tôi vứt đi đâu hả? Các cậu còn nhìn tôi làm cái gì, đi lùng bắt bọn chúng cho tôi. Nếu không tìm được bọn chúng thì các cậu trở về nhận phạt đi.”

Những người đứng bên cạnh anh lập tức hành động.

“Chậc chậc, cậu chủ Hàn mà ra oai là không phải dạng vừa đâu.” Cừu Tây Nguyên ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào bùn ướt trên mặt đất, rồi nói: “Chắc bọn chúng vẫn chưa chạy được bao xa.”

Đột nhiên, anh ta bị đá mạnh vào mông, suýt nữa thì ngã cắm mặt xuống đất.

Hàn Mục Lẫm trịch thượng nhìn anh ta, nở nụ cười sâu xa: “Cậu đi đại tiện thì tự mình dọn đi, còn kéo ông đây xuống nước là muốn được ông đây đưa sính lễ à?”

Cừu Tây Nguyên rùng mình, tái mặt đáp: “Vâng, tiểu nhân đi bắt bọn chúng về cho cậu chủ Hàn trút giận đây ạ.”

Nói đùa sao, ai mà không biết cậu chủ thứ năm nhà họ Hàn ở thành Tứ Cửu là Thiên sát cô tinh*, ngay cả quỷ thần cũng phải sợ hãi tránh xa. Người nào chọc giận anh, cho dù trong nhà có con trai hay con gái, chỉ cần bị anh “đưa sính lễ” thì đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ bị phá sản, trong bảy ngày sẽ xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng chết sặc.

(*) Theo quan niệm dân gian Trung Quốc, những người mang mệnh Thiên sát cô tinh sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh, và thường cô độc cả đời.

Đây không phải chuyện đùa, mọi người ở thành Tứ Cửu đều biết rõ điều này, không có ngoại lệ.