Chương 4

Sau khi xem kết quả xét nghiệm nướ© ŧıểυ, bác sĩ Cố gật đầu nói: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là sức khỏe quá yếu. Chỗ bị trầy xước, về nhà bôi thuốc vài ngày là được, ngoài ra phải bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.”

Ông bật máy tính, gõ danh sách tên thuốc rồi bảo họ đi lấy thuốc và thanh toán tiền thuốc là có thể về nhà.

Nhìn Tư Vũ được mẹ và ông ngoại mình dẫn ra ngoài, bác sĩ Cố khẽ lắc đầu.

Một cô gái xinh xắn, chỉ đáng tiếc là đầu óc hơi trì độn.

Sau khi rời bệnh viện huyện, họ đi mua thực phẩm giàu dinh dưỡng rồi mới về nhà.

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu ca phàn nàn ở tầng một.

“Không phải đi bệnh viện à? Sao lại chạy đi chợ mua nhiều đồ ăn thế? Chi tiêu trong nhà vốn đã nhiều rồi. Hai năm nay nó đến đây ăn nhờ ở đậu, cũng chẳng thấy ông bố giàu có của nó đến thăm con gái mình lần nào, chỉ đưa vài nghìn thì có thể làm được gì hả?”

Phó Nguyên Ngọc ngại ngùng xách đồ ăn bước vào, quay sang nói với Tư Vũ: “Con lên lầu nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ nấu món ngon cho con. Khi nào nấu xong, mẹ sẽ gọi con.”

“Nguyên Ngọc, mày đừng suốt ngày chỉ biết nuông chiều nó như vậy. Nếu vẫn còn ở quê thì bây giờ nó cũng phải phụ giúp gia đình việc đồng áng rồi đấy.” Bà Phó rất bất mãn với việc Phó Nguyên Ngọc cưng chiều Tư Vũ.

Phó Nguyên Ngọc cười đáp: “Mẹ ơi, Tiểu Vũ mới bị thương mà.”

“Cháu đi lên lầu đi, Tiểu Vũ.” Phó Trác cũng giục Tư Vũ lên lầu.

Bà Phó càng khó chịu, nói chuyện càng chướng tai: “Chỉ xước tí da thôi mà cũng nghỉ học. Đi bệnh viện lại tốn một đống tiền đây mà.”

“Đủ rồi!” Phó Trác cau mày, lại giục cháu gái mình đi lên lầu.

Tư Vũ thờ ơ liếc nhìn bà Phó, sau đó đi ngang qua bà ta và lên lầu.

Bà ta không thoải mái khi bị cô nhìn như vậy, nên bực bội nói: “Xem thái độ của nó kìa!”

“Bà là bà ngoại của con bé, vậy mà không thể ra dáng bà ngoại một chút sao?” Phó Trác tức giận quát.

Bà Phó trợn tròn mắt, cảm thấy rất ấm ức.

Sau đó, ông Phó nói với Phó Nguyên Ngọc: “Con đi vào bếp nấu cơm cho Tư Vũ đi. Bác sĩ Cố nói là phải cho con bé ăn nhiều thực phẩm dinh dưỡng hơn. Con rể cũng gửi về khá nhiều tiền, không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc đâu.”

Bà Phó lập tức muốn phản bác nhưng lại bị ông Phó trừng mắt nhìn.

“Vâng.” Từ nhỏ Phó Nguyên Ngọc đã biết mẹ mình trọng nam khinh nữ. Nếu không phải năm đó bà gả vào gia đình khá giả thì đã bị bà ta xem như thẻ đánh bạc, gả cho những lão già để đổi lấy lợi ích.

...

Tư Vũ ngồi thiền trên giường, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ dưới lầu vọng lên.

“Meo!”

Con mèo đen từ trong góc nhảy ra không một tiếng động, lặng lẽ nép vào bên cạnh cô.

Phó Nguyên Ngọc bưng cơm trưa lên phòng cho cô, lại bị bà Phó mắng cho một trận.

Vì con gái của mình, Phó Nguyên Ngọc giả vờ làm ngơ trước tất cả những điều này.

Sau bữa trưa, Tư Vũ nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn yếu đuối đang thu dọn bát đũa, và hỏi: “Sao mẹ không dọn ra ngoài ở?”

Phó Nguyên Ngọc sững người giây lát rồi mỉm cười đáp: “Sao thế? Tiểu Vũ muốn dọn ra ngoài ở à?”

“Gia đình này ghét chúng ta.” Vậy tại sao phải tiếp tục sống ở đây?

“Tiểu Vũ à, cuộc sống chỉ có hai mẹ con mình sẽ khó khăn hơn nhiều. Nếu con muốn chuyển ra ở riêng, mẹ có thể cố gắng kiếm tiền rồi dọn ra ngoài.”