Phó Nguyên Ngọc thậm chí còn không có quyền lên tiếng trong nhà họ Tư.
Nếu không có sự bảo vệ quyết liệt của bố Tư Vũ, e rằng hai mẹ con họ còn sống hèn mọn không bằng bụi bặm.
“Có lẽ đây thực sự chỉ là một sự tình cờ. Một đứa trẻ bị bỏ rơi, đời này coi như chấm hết.”
Lôi Khải Thiên nói: “Đã sắp xếp người ẩn nấp ở bệnh viện, một khi tìm được người đã cứu ông cụ Phó, người này sẽ lập tức thông báo cho chúng ta.”
Lôi Bảo Tuệ gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.”
***
Trong phòng bệnh, Phó Nguyên Ngọc kìm nén nỗi chua xót trong lòng, dịu dàng nói: “Tiểu Vũ, tối nay con về nhà nghỉ đi, một mình mẹ ở lại đây trông ông là được rồi. Nếu con không muốn đi học thì có thể xin phép cô Tiết.”
Sau chuyện ngày hôm đó, chắc hẳn học sinh sẽ dễ dàng xin nghỉ phép hơn.
“Không cần đâu mẹ, con sẽ đi học bình thường.”
Cho đến tối, người nhà họ Phó cũng không có ai đến thăm Phó Trác.
Tư Vũ mua bữa tối cho mẹ mình rồi mới rời đi.
Vì họ đã từ chối đề nghị “được” nhà họ Lôi “nghiên cứu” nên bệnh viện lập tức sắp xếp cho Phó Trác vào nằm ở phòng bệnh chung, ba người một phòng.
Phó Nguyên Ngọc ở lại trông đêm sẽ càng vất vả hơn.
Tư Vũ vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng bước chân chạy bình bịch trên lầu, sau đó, Phó Lâm Hâm tức tối lao xuống cầu thang, giơ tay định đẩy cô.
Tuy nhiên, Tư Vũ kịp thời túm lấy cổ tay cậu ta, ấn cậu ta vào bức tường sau bàn.
Cái bàn đổ xuống đánh “rầm” một tiếng.
Cao Mai và Tôn Ưu đang nấu ăn ở tầng một nghe thấy tiếng động thì lật đật chạy ra xem, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, họ đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
“Hâm Hâm!”
“Tiểu Hâm!”
Cao Mai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vớ lấy cái chổi, vụt về phía Tư Vũ và quát: “Mày làm gì đấy hả? Còn không mau buông Hâm Hâm ra?”
Phó Lăng Trí đang xử lý công việc trong phòng ăn ở tầng một, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy con trai mình bị nhấc lên và ném vào tường.
Phó Lâm Hâm chỉ có thể kêu ú ớ, đau đến mức mặt đỏ gay.
Hai chiếc ghế đột nhiên nằm ngang trước mặt Cao Mai và Tôn Ưu, chắn đường họ.
Tư Vũ ném Phó Lâm Hâm về phía chiếc bàn gỗ, khiến chiếc bàn vỡ vụn thành từng mảnh.
Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó vì đau đớn, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
“Hâm Hâm, cháu ngoan của bà.” Cao Mai đi vòng qua chiếc ghế, đỡ cháu trai của mình dậy.
Phó Lăng Trí cũng cau mày đi tới kiểm tra tình trạng của con trai mình.
Tư Vũ thản nhiên đứng đó, dửng dưng nhìn họ.
“Đau quá... Đau quá... Mẹ ơi, bà ơi, con đau chết đi được.” Phó Lâm Hâm đau chảy nước mắt, liên tục kêu la.
“Tư Vũ!” Tôn Ưu vốn dĩ không phải người dễ nổi giận, nhưng bây giờ nhìn thấy con trai mình đau đớn như vậy, bà ta liền đứng phắt dậy, giơ tay định giáng cho Tư Vũ một cái bạt tai. Có điều, cô đã bắt được cổ tay bà ta và hất ra, khiến bà ta suýt nữa thì văng vào tường.
“Ở tuổi của anh, nếu là một trăm năm trước thì đã có thể xông pha trận mạc, hoặc xuống biển đi buôn rồi đấy.”
Tư Vũ nhìn Phó Lâm Hâm như thể đang nhìn một đứa trẻ ấu trĩ, sự giễu cợt trong mắt cô khiến cậu ta thẹn quá hóa giận.
“Mày là đồ nghiệp chướng, nhìn xem mày đã làm gì với Hâm Hâm, để xem hôm nay tao có đánh tuốt xác mày không!”
Cao Mai vừa chửi vừa vung chổi về phía Tư Vũ.
Cô nhẹ nhàng chộp lấy cái chổi, rồi ném vào khung cửa đánh “rầm” một tiếng, cây chổi gãy làm đôi.
“Nể tình bà đã có tuổi, tôi không so đo với bà.” Tư Vũ nhìn Cao Mai bằng ánh mắt lạnh buốt: “Trong vòng ba ngày tới, bà sẽ gặp rất nhiều chuyện đấy.”
Cao Mai tái mặt: “Mày dám nguyền rủa tao.”
“Đối phó với một người bình thường, còn chưa cần đến nguyền rủa.”
Cao Mai giận dữ đến độ huyết áp tăng vọt, run rẩy chỉ vào Tư Vũ mà không nói nên lời.
Bà ta thở hổn hển rồi chỉ ra ngoài cửa: “Cút, mày cút ngay, cút ra khỏi cái nhà này cho tao.”
Tư Vũ nhìn lướt qua Phó Lăng Trí, sau đó nói với Cao Mai: “Hai mẹ con tôi sẽ chuyển đi.”
Nói đoạn, cô đi thẳng lên lầu.
Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai, vội vàng đứng sang một bên, nhường đường cho cô và nhìn cô không chớp mắt.
Phó Lâm Nguyệt nói thầm vào tai anh trai mình: “Chị họ ngầu quá!”
Phó Lâm Hãn che miệng cô bé lại.
Cao Mai vẫn mắng chửi xa xả ở dưới lầu.
Chỉ một lát sau, Tư Vũ cầm ba lô và túi quần áo đi xuống lầu.
Thấy vậy, Cao Mai lại lên giọng: “Đi đi, đừng trở lại đây nữa.”