Chương 26

Phó Nguyên Ngọc mím môi, im lặng nhìn cô ta.

Lôi Bảo Tuệ lại nói tiếp: “Bác trai có một số triệu chứng cần phải nghiên cứu, chúng tôi sẽ ở lại huyện Tung Sơn hai ngày.”

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta lầm tưởng rằng việc Phó Trác “được” họ nghiên cứu là vinh hạnh của ông.

Cho dù là về địa vị hay năng lực, Lôi Bảo Tuệ đều có ưu thế vượt trội.

Phó Nguyên Ngọc khẽ nhíu mày: “Cô Lôi, tình trạng sức khỏe của bố tôi…”

“Còn có một số vấn đề chúng tôi cần phải nghiên cứu, bà Tư, chúng tôi còn có việc phải làm.” Nói đoạn, cô ta quay người lại và bắt gặp ánh mắt của Tư Vũ.

Ánh mắt lãnh đạm của cô hơi khác với ánh mắt ngây thơ ngờ nghệch lúc trước, khiến Lôi Bảo Tuệ không khỏi ngẩn người trong giây lát.

Ngay sau đó, cô ta cảm thấy mình đã quá nhạy cảm. Một người được xác định là thiểu năng trí tuệ, bây giờ lại ở một huyện lị như thế này thì chỉ có một tương lai duy nhất đang chờ đợi mà thôi.

Giám đốc Chung ngạc nhiên nhìn Phó Nguyên Ngọc nhiều hơn.

Bà nắm chặt tay thành nắm đấm, kìm nén sự khó chịu trong lòng.

Nghe Lôi Bảo Tuệ gọi mình là “Đại phu nhân nhà họ Tư”, điều này giống như vết sẹo bị bóc ra và chảy máu đầm đìa, đau đớn không chịu nổi.

Một bàn tay đột nhiên đặt lên cánh tay bà, Phó Nguyên Ngọc nghiêng đầu nhìn sang thì thấy đó là con gái mình, bèn dịu dàng mỉm cười nói: “Mẹ con mình vào thăm ông ngoại của con đi.”

Tư Vũ khẽ gật đầu.

***

“Hãn Hãn, cháu đã đi đâu vậy hả?” Cao Mai nhìn xung quanh không thấy cháu trai của mình đâu, đang định ra ngoài đi tìm thì thấy hai anh em Phó Lâm Hãn đã trở lại.

“Cháu đi tìm cô và chị họ.”

Việc Cao Mai không thích hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc là sự thật rành rành, Phó Lâm Hãn vừa nhắc đến họ, bà ta liền sầm mặt không vui. Lúc này, nhìn thấy hai người họ bước vào phòng, bà ta càng bực bội ra mặt.

“Nhà họ Lôi có bác sĩ giỏi như thế mà lại không biết đường nhờ vả người ta, mày thật lòng muốn nhìn bố mày chết trên bàn mổ đấy phải không?” Bà ta mắng con gái mình xơi xơi.

Phó Nguyên Ngọc không muốn để ý đến bà ta, bây giờ nhìn thấy Phó Trác đã ngủ say, bà càng không muốn to tiếng với Cao Mai ở đây.

“Tình hình của bố thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?” Bà hỏi Phó Lăng Trí.

“Bác sĩ đã làm kiểm tra mấy lần, tất cả các cơ quan nội tạng đều bình thường. Họ nói rằng đây quả là một kỳ tích.” Phó Lăng Trí cũng khϊếp sợ trước việc này, đến giờ vẫn còn thấy hoang mang.

“Nguyên Ngọc à, cô quen biết bác sĩ giỏi như vậy mà sao không nghe cô kể gì về họ?” Tôn Ưu cười hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Cao Mai lại nổi giận: “Không phải nó sợ mất mặt ư? Chẳng phải việc nó bị nhà họ Tư đuổi đi vì không sinh được con trai là sự thật rõ mồn một sao? Ông cụ Lôi nhân hậu là thế, chỉ cần nó gọi một cuộc thì chắc chắn ông ấy sẽ đến ngay. Nhưng mà khổ nỗi nó không muốn hạ mình, sợ mất mặt. Vì chút thể diện của bản thân mà nó thậm chí còn chẳng màng đến tính mạng của bố mình. Đúng là uổng công sinh ra nó.”

“Mẹ ơi, bố con vẫn đang ngủ, đừng làm ồn ở đây.” Phó Lăng Trí nhức đầu nói.

“Con cũng đã chạy ngược chạy xuôi cả ngày rồi, mau đưa mấy đứa trẻ về nhà đi.” Cao Mai xót con trai và các cháu nội của mình.

Phó Nguyên Ngọc nhẹ giọng nói: “Mọi việc ở đây cứ giao cho con, mẹ cũng về nhà đi.”

“Mày ở lại đây là đúng rồi còn gì nữa.” Cao Mai chỉ đợi câu này của con gái mình.

“Nguyên Ngọc, cô ở lại đây có được không?” Phó Lăng Trí vẫn lo lắng Phó Trác sẽ xảy ra tình huống bất ngờ mà Phó Nguyên Ngọc không ứng phó được.

“Cứ để nó ở lại trông bố con đi. Mẹ con chúng ta đã bận tối mặt rồi, nó thì rảnh rang dẫn con gái chạy khắp nơi cơ mà.” Cao Mai cho rằng việc Phó Nguyên Ngọc ở lại đây trông Phó Trác là điều đương nhiên.

“Anh cả và chị dâu cứ đưa bọn trẻ về nhà đi, ở đây có em là đủ rồi.”