“Quỷ Môn thập tam châm.” Lôi Khải Thiên kinh ngạc thốt lên, con ngươi lại giãn ra.
Hồi dương cửu châm.
Rốt cuộc là ai đã làm việc này?
Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ nhìn các bác sĩ khác trong nhà xác.
Bác sĩ đang rửa vết thương cho Phó Trác bị họ nhìn chằm chằm đến mức toàn thân run rẩy.
“Ông Lôi, Quỷ Môn thập tam châm là gì?”
Giám đốc bệnh viện ngơ ngác hỏi.
Lôi Khải Thiên bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Không có gì, có lẽ chúng tôi đã nhìn nhầm.”
Chỉ là, nhìn vẻ mặt của hai ông cháu họ thì có thể chắc chắn rằng họ đang che giấu điều gì đó.
***
Điều kỳ diệu xảy ra trong nhà xác khiến Phó Trác trở thành đối tượng quan sát đặc biệt, tất cả các cuộc kiểm tra đều được sắp xếp một cách nhanh chóng nhất, thậm chí còn được nằm phòng bệnh VIP của bệnh viện, hoàn toàn không cần phải tiến hành phẫu thuật nữa, chỉ cần xử lý một số vấn đề về vết thương là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Phó Nguyên Ngọc cũng tìm thấy con gái mình ở khoa nội trú.
“Tiểu Vũ, sao con lại chạy đến đây một mình? Không sao đâu con, họ nhất thời nóng giận nên mới làm chuyện như vậy. Ông ngoại con đã mất rồi, sau này chúng ta sẽ rời khỏi nhà họ Phó, chuyển ra ngoài sống. Cho dù phải đi thuê nhà, hai mẹ con cũng phải rời khỏi nhà họ Phó.
Bởi vì khi Phó Trác còn sống, ông không cho phép hai mẹ con họ sống bên ngoài, nên Phó Nguyên Ngọc mới đưa Tư Vũ về nhà họ Phó.
“Cô ơi, ông tỉnh lại rồi.”
Đúng lúc này, Phó Lâm Hãn chạy bước nhỏ tới, vui mừng báo tin tốt lành cho hai mẹ con bà.
Phó Nguyên Ngọc kinh ngạc và phấn khởi ra mặt, sau đó cười nói: “Tiểu Vũ, con có nghe thấy không? Ông ngoại con tỉnh lại rồi.”
“Vâng.”
Tư Vũ nhìn chiếc xe Maybach đậu ở cửa bệnh viện, khẽ nheo mắt lại.
Trong phòng bệnh VIP, một nhóm bác sĩ đang vây kín nơi này, chặn hết cả lối vào.
Phó Nguyên Ngọc kéo Tư Vũ và Phó Lâm Hãn lùi lại: “Chúng ta đừng quấy rầy các bác sĩ khám bệnh, đợi họ rời đi rồi chúng ta hãy đi vào.”
Tư Vũ đút một tay vào túi quần, hơi cong khuỷu tay, đứng dựa vào tường trông vừa ngầu vừa phớt đời.
Phó Lâm Hãn quay đầu lại thì thấy người chị họ đầu óc có vấn đề của mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô càng thêm phần xinh xắn, nước da mịn màng dường như còn sáng bóng.
Tư Vũ bất ngờ quay mặt lại, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cậu, khiến cậu có ảo giác rằng mình đang bị hút hồn vào trong đó.
Phó Lâm Hãn bối rối đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé mới hơn mười tuổi nên dễ xấu hổ.
***
Những người bước ra khỏi phòng bệnh VIP hơi sửng sốt khi nhìn thấy Phó Nguyên Ngọc, sau đó đi tới trước mặt bà.
Vẻ mặt bà cũng hơi thay đổi khi nhìn thấy Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ.
Tư Vũ nhớ ra bóng dáng lờ mờ của hai người này từ trong ký ức của mình. Họ là người của nhà họ Lôi ở thành phố Thân, cũng là gia tộc nổi tiếng trong nghề y với tám tuyệt kỹ vô song.
Mỗi gia tộc đều có tuyệt kỹ của mình, nhà họ Lôi có đến tám tuyệt kỹ, điều đó đủ để thấy được bọn họ tài giỏi nhường nào.
Bọn họ được truyền thừa y học cổ xưa, nghe đồn rằng nhà họ có bí kíp “hồi xuân”, y thuật cao siêu. Tuy nhiên, tất cả chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ngày nay, tám tuyệt kỹ ấy đã sa sút đến độ thậm chí không còn lại nổi ba tuyệt kỹ.
Dù vậy, nhà họ vẫn đứng đầu trong giới y học.
Qua ký ức mơ hồ của mình, Tư Vũ có thể suy luận ra những điều này.
“Người nằm trong phòng bệnh là bố của Đại phu nhân nhà họ Tư sao?”
Lôi Bảo Tuệ đứng trước mặt Phó Nguyên Ngọc, cho người ta một loại cảm giác rất trịch thượng.
Xét về địa vị, một nhà y học thiên tài như cô ta quả thật vượt trội hơn.
Mặc dù lời nói của cô ta không có ý mỉa mai, nhưng Phó Nguyên Ngọc vẫn nhận ra sự châm chọc trong đó.
Cô ta từng được nhà họ Tư mời đến chữa bệnh cho Tư Vũ, khi đó cô ta còn trẻ hơn bây giờ, song đã được gọi là thiên tài.