Phương pháp châm cứu này rất đáng sợ và đã bị cấm từ rất lâu, nói cách khác là đã bị thất truyền.
Bởi vì nó gần như siêu hình nên các bác sĩ đều cho rằng đây là điều vô căn cứ, nhưng thật ra là nằm ngoài tầm kiểm soát của y học.
“Phù!” Tư Vũ lau mồ hôi trên trán, cất kim châm rồi đi ra ngoài.
Con mèo đen lượn vòng phía trên Phó Trác, sau đó biến mất trong không khí.
Nếu có ai ở đây nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ sợ mất vía.
***
Bên ngoài bệnh viện.
Giám đốc bệnh viện dẫn đầu một nhóm lãnh đạo cao cấp đi ra cửa để đón một chiếc Maybach.
Một ông già và một cô gái trẻ bước ra cùng lúc.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, nước da trắng nõn như ngọc, xinh đẹp như vầng trăng non, khi ngước mắt lên càng toát ra vẻ đẹp dịu dàng duyên dáng rất riêng.
Tuy ánh mắt của cô ta không sắc cho lắm, nhưng khi nhìn chằm chằm vào một nơi lại khiến người ta cảm thấy áp lực khôn tả.
“Xin chào ông Lôi, xin chào cô Lôi.”
Giám đốc Chung của bệnh viện huyện dẫn đầu một nhóm người niềm nở đi tới chào đón ông già và cô gái.
Lôi Khải Thiên ngẩng đầu nhìn mặt tiền của bệnh viện.
Hôm nay, ông ta phá lệ chạy từ thành phố Thân đến huyện Tung Sơn vì một bệnh nhân đặc biệt, như vậy là đã nể mặt bệnh viện này lắm rồi.
“Ông Hai, chúng ta đi thăm bệnh nhân đặc biệt đó trước đã.”
Giám đốc Chung cười tít mắt, nhiệt tình dẫn đường: “Xin mời hai vị đi hướng này”
Một bác sĩ mặc áo trắng vội vàng đi tới, trong ánh mắt vẫn còn chưa hết kinh hoàng: “Giám đốc, người bệnh vừa rồi được tuyên bố đã tử vong đột nhiên tỉnh lại trong nhà xác.”
Giám đốc bệnh viện nhíu mày nghĩ bụng, thật bất cẩn.
Việc tuyên bố một người đã tử vong trong khi người đó chưa chết là một sự tắc trách. Nếu người nhà của bệnh nhân truy cứu thì bệnh viện sẽ gặp rắc rối lớn.
“Chuyện là như thế nào?” Ông ta trầm giọng hỏi cấp dưới.
“Tim của người bệnh thật sự đã ngừng đập, nội tạng cũng bị tổn thương, lại thêm tuổi già sức yếu nên ông ấy không chống đỡ được mà trút hơi thở cuối cùng trong vòng nửa giờ sau ca phẫu thuật.”
Giám đốc bệnh viện càng cau mày nghĩ bụng, cái gì gọi là “không chống đỡ được mà trút hơi thở cuối cùng”, các nhân viên y tế làm việc cẩu thả quá.
Ông ta liếc nhìn Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ, mỉm cười áy náy nói: “Ông Lôi, cô Lôi, tôi có chút việc đột xuất.”
Lôi Bảo Tuệ tiến lên, nghiêm túc hỏi: “Người từ cõi chết trở về đó đang ở đâu?”
“Chuyện này…”
“Giám đốc Chung, hiếm khi gặp được ca bệnh kỳ lạ như vậy, chúng ta cùng nhau đến đó xem luôn một thể, không cần phải làm phiền người khác dẫn đường cho chúng tôi nữa.”
Lôi Khải Thiên đã lên tiếng, giám đốc bệnh viện đành phải cắn răng đưa họ đến nhà xác.
***
Phó Nguyên Ngọc đi đến chỗ Phó Lăng Trí để làm thủ tục rồi quay trở lại, bảo mọi người trong gia đình đến nhà xác để nhìn mặt Phó Trác lần cuối nhưng lại không thấy con gái mình đâu, bèn hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi.
Cao Mai và những người khác phớt lờ bà và đi theo Phó Lăng Trí đến nhìn mặt Phó Trác lần cuối.
Có điều, khi họ đến nhà xác thì được biết ông đã tỉnh lại.
Trò lừa gạt gì thế này? Xác chết vùng dậy sao?
Người nhà họ Phó chen nhau đi vào nhà xác, quả nhiên trông thấy Phó Trác đang mở mắt ngồi đó, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
“Giám đốc bệnh viện đến rồi, mọi người nhường đường nào.
Bác sĩ từ phía sau đi tới, tách người nhà họ Phó ra, đẩy họ sang một bên. Sau đó, một nhóm người bước vào, tiến hành một loạt kiểm tra cho Phó Trác đã tỉnh lại.
Một cô gái xinh đẹp nhanh chóng kiểm tra tình trạng thân thể của ông, không biết đã nhìn thấy gì mà sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Ông Hai, ông xem này.”
Lôi Khải Thiên lại gần quan sát thì thấy trên cơ thể Phó Trác có lỗ kim nhỏ đến mức phải nhìn kỹ mới thấy rõ.
Con ngươi của ông ta chợt co lại: “Đây... đây là...”
Lôi Bảo Tuệ lại kiểm tra những nơi khác, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Cửu châm.”