Chương 16: Luyến thương

Trở về từ nơi căn cứ bí mật,mặt mày hắn tối sầm lại,cái ánh mắt u uất,chán chường lại lần nữa hiện ra,cuộc đời của hắn lúc nào cũng miễn cưỡng,ác nghiệt như vậy...

... 3 ngày sau

Miễn Ni lúc này vẫn còn đang ngồi thẩn thờ trong nhà,cô thật sự không biết,rốt cuộc ngày hôm đó giữa cô và hắn xảy ra chuyện gì mà lại trở nên lạnh nhạt đến vậy.Đã hơn 2,3 ngày không liên lạc,cũng chẳng thấy mặt mũi hắn đi làm.Rốt cuộc,hắn đang ở đâu.

Nhắc đến ngày hôm đó,Miễn Ni lại cảm thấy uấn ức,rõ ràng hắn ta cư xử thô lỗ với mình trước kia mà quan tâm hắn làm gì cơ chứ.cô ngứa họng,muốn chửi vô cùng nhưng lại không được...

Thật ra,Miễn Ni cũng giống như hắn,rất cô đơn,cô không có lấy một người bạn,tại tính tình sống quá khép kín,hay do bản thân cô quá dễ dãi để ai cũng không muốn nhìn thấy cô,kết thân với cô.Cuộc sống của Miễn Ni lúc nào cũng chỉ vòng quanh với công việc và đi ngủ.Tẻ nhạt và đau lòng vô cùng.

Bỗng có thời khắc,hắn ta xuất hiện,xuất hiện gieo vào lòng Miễn Ni một đóm hoa nhỏ,đỏm hoa thoi thóp nhưng lại giản điệu và thơm nức vô cùng.vô cùng đẹp,vì lần đầu tiên trong cuộc đời,cô cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc với một người,không e ngại,không nhút nhát..

Thế Nhưng mà bây giờ lại trở về trạng thái ban đầu,hắn ta thì mất hút.Liệu có phải ông trời trêu người không?lúc nào cũng làm cô đau khổ...

Miễn Ni cứ thế,cứ ngồi thẩn thờ như chờ hình bóng của ai đó đến tìm mình

Liệu rằng, ngọn lửa tình yêu của hai người bất hạnh có thể đốt cháy?liệu rằng cảm xúc của họ có thể thay đổi được đối phương?cuộc đời là vô thường,nếu đã tìm thấy,ắt sẽ có duyên...

Về phía của hắn lúc này

Hắn cũng đau dễ dàng gì?có phải trách chi cuộc đời quá lầm lỗi mà đẩy hắn vào con đường đầy cửa tử,khiến cho một người từ khi giàu tình cảm như hắn lại ngang tàn và oanh liệt đến thế

Ngay lúc này đây,hắn lại nhớ Miễn Ni cô như liều thuốc chữa lành trái tim hắn,cô cũng giống như liều thuốc độc mà hắn phải gậm nhấm hằng ngày.Có mấy ai hiểu khi ta đã bước qua nửa cây cầu dang dở,không có đường quay đầu,cũng chẳng đủ dũng khí bước tiếp sẽ như thế nào không?Cảm giác đó đau đến quặng từng cơn,khiến con người ta lắc léo sống không ra sống,mà chết cũng chẳng ra chết

Liệu rằng bây giờ hắn phải làm gì đây?hắn sắp không chịu nổi nữa rồi



Thương xót cho một người con trai

Trái tim đầy cạm bẫy hồi tuổi

Sống cuộc đời vật vã,cạn tình

Trái tim cũng dần tan thành trăm.

Hắn đang phải đấu tranh tâm lí dữ dội,ban đêm phải dùng đến thuốc mới có thể an thần,chỉ có duy nhất đêm đó có em bên cạnh,hắn mới thấy yên lòng mà chợp mắt.

"Anh nhớ em,Miễn Ni"

Tình yêu dường như đã dần lấn át đi con tim của hắn.Trái tim vốn một màu đen lạnh lùng nay lại phai chút góc nhỏ màu đỏ.Liệu rằng cô có phải là thiên thần mà ông trời giáng xuống để bảo vệ hay trừng phạt hắn.

Không chịu nổi được nữa,2,3 ngày không gặp cô thôi,là hắn thấy nhớ,thấy thương không chịu được.Hắn muốn tránh mặt cô lần nữa,vì lần này đã không khống chế được bản thân mà ra tay với tên kia.Bàn tay ấy lại một lần nữa đẫm máu..vậy thì làm sao hắn dám,dám tiến tới cô đây

Nhưng cái tình sùng sục trong lòng như lửa đốt,hắn không nhẫn nhịn được mà xách xe tiến hẳn tới nhà của cô

"chỉ một lần,một lần này thôi,anh muốn ôm em lần cuối,không để cho em phải gặp phải một kẻ tồi như anh"

Hắn khóc,nước mắt của đàn ông trực rơi,lúc này hắn đau lòng lắm đúng không?mọi quyết định mọi hành động đều do hắn mà ra.Nhưng bởi vì tình yêu quá lớn,hắn không ngỡ ngắt đi bông hoa đang toả sáng đó mà chỉ lặng thầm theo dõi đằng sau..Chỉ mong cô luôn được bình yên

Hôm nay,hắn lại phải rút quyết định của mình một lần nữa,chấm dứt với Miễn Ni và quay về cuộc sống hằng ngày,không thương,không nhớ để cô vẫn mãi là một tiểu bạch thỏ trong sáng không nhúm phải tràm của hắn...Nhưng hắn cũng đau biết,đối với cô hắn cũng chính là ánh sáng duy nhất...