Chương 48

"Uyển Quân cô nương khỏe không? Gần đây đường tình của lão gia ta lận đậy, lại đến thỉnh giáo Hồ tiên tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu ta!"

Đây là có một mối làm ăn đến rồi? Haizz, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Từ Tú Việt vốn còn tưởng rằng người này mơ ước Uyển Quân xinh đẹp, nhưng khi liếc nhìn gương mặt của ông ta thì phát hiện đây là một người sinh tình không có hoa đào bên ngoài.

---

“Hồ tiên tỷ tỷ, vẫn là chuyện của thê tử ta."

"Ngày hôm qua ta đi với nàng ấy đến tiệm trang sức mua cây trâm, thê tử nhìn trúng một cây trâm mẫu đơn, lại ngại đắt, cho nên tạm thời không mua, ta nói thích thì mua, trong nhà cũng không thiếu chút tiền này, nhưng nàng ấy nói quá mắt. Ta lập tức nói vậy mua cái rẻ một chút, nàng ấy lập tức nói không mua, mặc dù sau đó không có nói gì, nhưng ta cảm thấy nàng ấy không vui vẻ lắm, không biết là vì chuyện gì?"

Uyển Quân cười duyên một tiếng, thở dài nói: "Lưu lão gia, ngươi thật sự là đứa ngốc, nếu có lần sau, phải cứng rắn một chút, trực tiếp mua thôi, nữ nhân mà, đều thích quà tướng công mình tặng."

Từ Tú Việt nghe được một chút, lập tức hiểu, thì ra là một trai thẳng si tình.

Mà bên kia, đầu tiên Uyển Quân giải thích nguyên nhân tài sao nương tử của ông ấy tức giận, sau đó lại nói cách để làm cho nương tử vui vẻ, cuối cùng bắt đầu chia ra các loại hành động, các loại phản ứng của nương tử.

Thì ra Uyển Quân chính là một bậc thầy phân tích tình cảm.

Nghe đến chỗ này, Từ Tú Việt cảm thấy nam nhân si tình cũng không dễ dàng.

Bên này cô còn vểnh tai ăn dưa, mà ở một bên tai khác bỗng nhiên nghe được một giọng nói nho nhã.

"Vị tiên cô này, không biết tiền xem bói như thế nào?"

Từ Tú Việt ngước đầu lên, mới phát hiện là nam nhân đi theo cô cả đoạn được.

Nhìn quần áo tơ lụa, màu sắc tươi sáng của hắn ta, bên hông còn trêu một cái hà bao, hà bao hơi phồng, cũng biết là một người có tiền, đối xử với người có tiền, tất nhiên là ---

"Ngài xem rồi cho là được, không biết vị lão gia này muốn hỏi cái gì?"

Nếu nói ít, Từ Tú Việt sợ mình bị thua thiệt, nếu nói nhiều sợ mới vừa khai trương trực tiếp làm cho khách hàng chạy mất, còn không bằng để cho người ta nhìn rồi cho.

Người có tiền mà, không thiếu một chút tiền này, tiền rơi xuống từ kẽ ngón tay của bọn họ cũng đủ để cho cô tiêu xài rồi. Hơn nữa người có tiền ai cũng trọng mặt mũi, cho một hai văn thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?

Nam nhân kia khoảng chừng 35 tuổi, thân hình thon dài, cũng không có bụng bia, mặt mũi tuấn tú, nhìn qua là từ nhỏ sống trong nhung lụa, bảo dưỡng rất tốt, cả người tản ra một cổ mị lực của nam nhân trưởng thành.

Cũng may Từ Tú Việt có bao nhiêu tuổi, cũng thích mấy thiếu niên 18 tuổi, trái lại không bị hắn ta hấp dẫn.

Hắn ta cũng không phách lối, trên mặt tràn đầy hòa khí, ngồi xổm xuống, lễ phép hỏi: "Ta muốn xem đường con cháu, không biết lúc nào ta mới có thể có con?"