Lần này không để cho hắn đi, khẳng định cũng là như vậy.
Cô nghe xong thì lập tức biết, trong mấy đứa con trai tiện nghi của mình Hà Tam Lang là người có nhiều tâm tư nhất.
"Con biết cũng thật nhiều."
Hà Tam Lang nghe được lời này, cảm thấy mình đã đoán đúng, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Từ Tú Việt lại hỏi hắn: "Bây giờ con đã biết rồi, còn ở lại chỗ này làm gì?"
Hà Tam Lang giống như bị đánh tỉnh, thu lại vẻ kiêu ngạo, cười hì hì nói: "Con giúp mẹ thu dọn bát đũa."
Sau đó chỉ thấy Hà Tam Lang nhanh chóng cầm chén lên, duỗi đầu lưỡi ra, liếʍ một vòng, vốn dĩ trong chén đã không dính được bao nhiêu cháo, lập tức sáng bóng như mới.
Chén của ai Hà Tam Lang cũng làm như vậy, thậm chí ngay cả đũa cũng ngậm một lần, rất nhanh trước mặt có một chồng bát đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Từ Tú Việt
Từ Tú Việt: "..."
Từ Tú Việt nhìn chén của mình, lại nhìn đôi đũa trong tay mình một chút, bỗng nhiên cháo trong chén không ngon nữa.
Từ Tú Việt thở dài, đưa chén cháo còn dư lại cho Hà Tam Lang, đôi mắt của Hà Tam Lang sáng lên, hắn biết mà, mẹ vẫn thương hắn!
Từ Tú Việt nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của Hà Tam Lang, càng cảm thấy chuyện kiếm tiền đã trở nên cấp bách, ít nhất phải cho thằng nhóc này ăn no, chẳng qua buổi chiều cô phải lên trấn mua một bộ chén đũa chuyên dụng của mình, cũng nghiêm cấm Hà Tam Lang thu dọn bàn sau bữa ăn!
Xe bò lộc cộc đi về phía trước, trong lòng Từ Tú Việt cất hơn 100 văn.
Cô cũng không ngờ đến, bấm ngón tay tính nửa ngày vị trí giấu tiền của nguyên chủ, kết quả chỉ có thể móc được hai văn tiền, còn không biết là rớt ở đây hay giấu ở đâu, cộng thêm tiền mình lấy được sau khi xuyên qua, hơn 100 văn là tích góp của cả cái nhà này.
Chồng của nguyên chủ chết nhiều năm, một quả phụ nuôi lớn cả một nhà, ruộng đất cũng không nhiều, vốn cũng không giàu có gì, con trai út ăn ở thư viện, hằng năm phải giao tiền học phí và tiền ăn, tiền còn dư lại cũng chỉ miễn cưỡng cho cả nhà không bị chết đói.
Mỗi lần vào mùa chưa thu hoạch, nhà bọn họ đều siết chặt đai lưng uống cháo lỏng, cũng chỉ có thể bảo đảm còn sống.
Haizz, Từ Tú Việt thở dài trong lòng, vốn dĩ còn muốn lấy được một ít tiền từ chỗ nguyên chủ, xem ra là cô suy nghĩ nhiều rồi,
Cô thật sự muốn mua một cái bánh bao an ủi cho tinh thần của mình một chút.
Đến trấn trên, Từ Tú Việt ngửi mùi tìm được vị trí, bánh bao bột mì trắng tràn đầy hương thơm bay vào mũi, nhìn vừa trắng vừa mềm. Cô hỏi giá một chút, bánh bao nhân thịt rau ba văn một cái, bánh bao toàn thịt năm văn một cái.
Đây là buôn bán sao? Đây là giựt tiền mới đúng!
Đoạn đường này không phải cô không nghe được tiếng rao hàng của nhà bán bánh bao khác, thịt hai văn, chay thì một văn, mà nhà này chính là thơm nhất cũng đắt nhất.