Nói xong lời này Từ Tú Việt cũng không để ý đến bọn họ, bưng chén cháo của mình, hút một ngụm lớn, mùi gạo mềm ngọt trợt vào trong cổ họng, Từ Tú Việt thoải mái thở ra một hơi.
Người hành động đầu tiên chính là Hà Tam Lang, hắn bận rộn làm việc trong ruộng cho đến trưa, chén cháo đầy nước buổi sáng cũng đã tiêu hết rồi, sớm đói bụng ngực dán vào lưng, nếu mẹ của hắn đã lên tiếng, vậy hắn ra tay trước, tranh thủ ăn no nửa bụng!
Tại sao lại là no nửa bụng! Từ trước đến nay hắn chưa từng ăn no bụng lần nào, nếu quả thật mở rộng miệng mà ăn, một nồi cháo này thật sự không đủ cho một mình hắn ăn, nhưng hắn cũng biết, nếu mình ăn quá nhiều, người một nhà trừ hắn ra sẽ chết đói.
Cho nên, ăn no nửa bụng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Mặc dù cháo sền sệt, Hà Tam Lang vẫn quậy đều lên, múc lên một tầng cháo đầy ở phía dưới nồi.
Mặc dù Từ thị không nói gì, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Hà Tam Lang đang múc cháo.
Chờ hắn múc xong, Từ thị cũng động, nàng cũng chưa múc cho mình, trái lại cầm chén của Hà Đại Lang lên, cũng giống như Hà Tam Lang múc một chén đầy, sau đó lại múc nửa chén cho Cẩu Đản, lại múc một chén cho Hà Tiểu Nha, cuối cùng mới là mình, múc một muỗng cháo đặc ở dưới, sau đó lại múc một muỗng nước ở trên, cũng gần được nửa chén.
May là lần này nấu nhiều, mấy người bọn họ múc xong, nồi cháo đã không còn được nửa nồi.
Trương thị trộm nhìn Từ thị một chút, chậm rãi đứng lên, nàng không dám múc nhiều như Hà Tam Lang, chỉ học Từ thị múc nửa đặc nửa nước, múc một chén đầy cho Hà Nhị Lang, lại cho mình và Tam Nha nửa chén cháo hơi có nhiều nước.
Từ Tú Việt nhìn nồi cháo, cũng không dư lại bao nhiêu, một nhà ba người Hà Nhị Lang múc xong, vẫn còn có một ít dư lại.
Trương thị cảm thấy tầm mắt của Từ Tú Việt, nhỏ giọng giải thích: "Tứ đệ còn chưa ăn."
Từ Tú Việt cảm khái Trương thị là người không tranh không đoạt suy nghĩ cho người khác, đều nói đứa bé biết khóc mới có kẹo ăn, người giống như một nhà Hà Nhị Lang, người khác không bắt nạt bọn họ, bọn họ còn muốn để cho mình chịu khổ một chút, mà người khác thì sao chú ý đến lợi ích của bọn họ chứ.
Từ Tú Việt cũng biết, đây đều là chiến công mà nguyên chủ đã tích lũy qua năm tháng.
Mặc dù cô không hiểu nổi tại sao nguyên chủ lại đối xử với Hà Nhị Lang như vậy, nhưng nếu cô đã đến, khi Hà Nhị Lang còn chưa có làm cái gì xấu xa tổn hại đến cô, cô cũng không ngại chăm sóc một chút.
Lúc này cô cầm muỗng lên, múc nửa muỗng cho Từ thị, Trương thị, Tam Nha, Cẩu Đản.
"Không cần phải để ý đến nó, mới vừa rồi ta còn nghe được tiếng ồn ào rất có sức của nó, đã biết nó còn chưa đói.”
Vốn dĩ Hà Tứ Lang đã yên tĩnh như gà, ai biết đến giờ cơm ba con trai của Hà gia trở về, lại nằm ở cửa sổ gọi Tam ca đến cứu mình, ồn ào đến mức làm cho Từ Tú Việt đau cả tai.