Sao có thể! Sao có thể?
Ai đến nói cho cô biết, năm nay nguyên chủ 39 tuổi, sáu tháng nữa là đến 40, không phải 69!
Cô hối hận, quá hối hận rồi!
Cô chỉ biết làn da của nguyên chủ xù xì, vóc người rất gầy, nhưng không biết nguyên chủ lại hành hạ mình thành như vậy.
Nhìn thử đi, nhanh nhìn bóng người dưới nước đi, ôi trời ơi! Nhanh nhìn thử đây là ai?
Màu da màu đồng cổ, nếp nhăn trên khóe mắt, xương gò má gầy gò, còn có cái cằm thật nhọn, một mái tóc rối bù vừa bạc vừa đen xen lẫn vào nhau, lại thêm có một lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán, nếu như muốn ví dụ, giống như lão yêu bà không tồn tại một chút ưu nhã nào, sống ngàn năm trở nên khô quắp, ở trong truyện thiếu nhi, đi ra có thể hù dọa bạn nhỏ!
Giờ phút này tâm trạng của Từ Tú Việt rất tuyệt vọng, chán nản, không biết phải làm sao. Lúc này cô mới ý thức được hoàn toàn, mình xuyên qua chính là một phụ nhân nhà nông chân chính, trên người tràn đầy dấu vết vất vả, thậm chí lấn át cả dấu vết của năm tháng.
Lưu đại nương ở cách vách nghe được tiếng kêu của Từ Tú Việt, tay ướt đẫm vì rửa rau cũng không thèm lau, chạy đến cửa sân Hà gia nhìn vào bên trong: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Từ thị làm việc trong phòng bếp cũng lật đật chạy ra sâu, nhìn thấy Từ Tú Việt đang ngẩn người nhìn vào chậu nước, đi nhanh đến bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào Từ Tú Việt, lại nhìn chậu nước kia, lại nhìn Từ Tú Việt, sau đó không xác định hỏi: "Mẹ ơi, nước rất nóng sao?"
Lưu đại nương cũng đi vào trong sân, quan tâm hỏi: "Đại muội tử, đây là sao thế?"
Từ Tú Việt ngẩng đầu nhìn về phía Lưu đại nương, dáng dấp của Lưu đại nương hơi mập, ở niên đại này đàn bà đều làm việc, cho nên bộ dạng hơi to con, nếu như gia đình giàu có một chút thì mới chú trọng đến chuyện eo thon, người mảnh mai gì đó.
Lưu đại nương còn lớn hơn Từ Tú Việt bốn năm tuổi, nhưng cũng không biết có phải vì vóc người hơi mập hay là cuộc sống rất tốt, thời gian lại quên để lại vết nhăn ở khóe mắt của bà ấy, mặc dù mặt vì làm việc mà hơi đen, nhưng có thể nhìn ra được sự trẻ tuổi, ít nhất giống với người có bối phận nhỏ hơn Từ Tú Việt.
Nhìn đi, nhìn gương mặt của người ta đi! Đó mới là mặt của người ở cái tuổi này!
Từ Tú Việt nhìn chằm chằm vào Lưu đại nương một hồi, cho đến khi Lưu đại nương không hiểu sờ mặt mình một cái, lúc này Từ Tú Việt mới thu lại ánh mắt mơ ước, thầm chửi mình không có tiền đồ, không muốn để mình trở thành dáng vẻ của bạch phú mỹ, chỉ thèm khát Lưu đại nương hàng xóm.
Thật sự là vì cô không có lòng tin với khuôn mặt này của mình, chỉ cần giống với Lưu đại nương, không dọa trẻ con khóc đã thỏa mãn rồi.
"Ta thấy sắc mặt của Lưu đại tỷ không tệ lắm, giống như là trẻ ra mấy tuổi vậy!" Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh bợ không xuyên, không cần biết phái nữ ở niên đại nào, khen bộ dạng nàng xinh đẹp sẽ không có vấn đề gì cả.