"Chuyện này... Chuyện này... Mẹ ơi." Hà Đại Lang lắp bắp nửa ngày, nhưng nhìn thấy Từ Tú Việt trợn mắt nhìn mình, vẫn vung gậy lên.
Sức của Từ Tú Việt không lớn, Hà Đại Lang đánh đệ đệ cũng không dùng quá nhiều sức, mười mấy gậy đi xuống thân thể kim quý của Hà Tứ Lang cũng chỉ bị bầm không bị đánh ra máu, một gậy cuối cùng đánh xuống, tiếng kêu khóc của hắn còn rất to, rất có sức.
Mắt thấy tạm thời Hà Tứ Lang sẽ không xuyên qua được, Từ Tú Việt bảo con trai cả dừng tay, nếu ông trời đã không muốn để cho phế vật này đi đến chỗ khác gây họa, vậy chỉ có thể để cho cô tạm thời sử dụng thôi.
"Con biết Tam Tự Kinh không?"
Hà Tứ Lang từ từ tỉnh hồn từ trong trận đánh mới vừa rồi, nghe vậy thì sững sốt một chút.
Từ Tú Việt lại hỏi hắn: "Con biết Bách Gia Tính không?"
Hà Tứ Lang cảm giác mình bị sỉ nhục, dù gì hắn cũng là một người có học chuẩn bị thi Hương! Nhưng dưới uy quyền của gậy hắn cũng không dám nói nhiều, chỉ ngẩng đầu lên nói một chữ, "Biết ạ."
"Vậy được, Đại Lang tìm một ít bút mực giấy cho đệ đệ của con, từ hôm nay bắt đầu chép sách. Cũng đừng nói mẹ chèn ép con, mỗi ngày chép bốn giờ là đủ rồi, vào lúc gần tối mỗi ngày giao lại đây. Sau khi chép xong Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, thời gian còn lại con có thể tự do học tập, cứ học Hiếu kinh gì đó, chắc là có đúng không?”
Trên mặt Hà Tứ Lang tràn đầu tức giận: "Cái gì?! Lúc nào mới có thể chép xong? Mẹ, mẹ không biết chữ, không biết cái này nhiều như thế nào."
"Chép không xong thì thêm giờ chép, ngoài ra chữ viết đẹp một chút, đến lúc đó kiểm tra lại không hợp cách, vậy sẽ giảm khẩu phần lương thực của con."
"Mẹ... Mẹ, con còn phải đi học đi thi, chỗ nào có thời gian chép sách chứ?!"
"Chép sách cho thật tốt, đây không phải là chép xong thì có thể tự do học tập sao." Từ Tú Việt nói đến chỗ này, vẫy tay nói với Hà Đại Lang: "Con trai cả! Chúng ta đi thôi! Khóa phòng mái tây lại, chờ nó nộp bài chép xong lại mở cửa."
Hà Đại Lang quay đầu lại, không đành lòng nhìn Hà Tứ Lang, trả lời một tiếng sau đó đi theo Từ Tú Việt ra ngoài, khóa cửa lại.
Tiếng khóa cửa vang lên, lúc này Hà Tứ Lang mới lấy lại tinh thần, ngoài người đến cửa sổ đã bị đóng chặt, hô to một tiếng: "Bà! Bà không phải là mẹ ta! Mẹ ta sẽ không đối xử với ta như vậy!"
Từ Tú Việt chống gậy run rẩy đi đường hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Hà Đại Lang: "Con cũng cảm thấy mẹ thay đổi quá lớn, không nhận ra mẹ nữa?"
Hà Đại Lang sửng sốt một chút, nhíu mày nói: "Mẹ là người đã gặp Diêm Vương gia, khẳng định không giống như lúc trước được, chẳng qua lúc nào mẹ cũng là mẹ của ta!"
Từ Tú Việt nở nụ cười, con trai cả này thật ngoan.
Nhà nông không có hán tử rảnh rỗi, vốn dĩ Hà Tam Lang muốn chờ nhìn thấy Từ Tú Việt trừng trị Hà Tứ Lang, nhưng sáng sớm đã bị Từ Tú Việt phái đi xuống ruộng, Hà Nhị Lang không quan tâm đến chuyện trong nhà, sau khi ăn sáng xong thì cầm nông cụ tự nguyện đi xuống ruộng, chỉ có con trai cả là một lát nữa mới đi.